Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 56: Xòai cát




thằng Huy trong giờ học môn thể dục thì bị xe tông. Ba đứa trong nhóm đều bị thương, nó là đứa bị thương nặng nhất. Một tai nạn đầy máu và người ta phải đưa nó vào bệnh viện. Cũng may là nó chỉ bị rách da đầu và do máu chảy quá nhiều chứ không có những chấn động nguy hiểm. Hiên bấn lên như người mất trí khi nghe tin, anh luôn miệng nói:

– Phải chi tôi đừng cho nó chạy xe máy đi học!

Vợ Hiên trong lúc nuôi con ở bệnh vịên đã gọi điện thọai cho Hà. Chuông đổ, bên kia có tiếng con gái trả lời:

– Xin lỗi ai đang gọi điện thoại ạ? Ôi, bác Hiên gái, à! Ba cháu ở ngoài nhà sau. Anh Huy bị tai nạn à? Nặng không bác? Anh ấy có làm sao không? Vâng! Để cháu đi gọi ba cháu ngay. Bác nhớ gọi lại chừng 15 phút nữa, nhé bác.

Cuối cùng khi nghe tin con trai của Hiên bị đụng xe. Hà đã tranh thủ chở theo con gái đến bệnh viện nơi Huy đang nằm. Huy đã có phần tỉnh táo, đầu nó vẫn còn băng bó. Thu đứng xớ rớ bên ngoài, hai con mắt đỏ hoe.

Mẹ Huy đứng dậy nhường chỗ cho Hà. Anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Hà cầm lấy tay Huy, giọng nhẹ nhàng:

– Cháu còn mệt thì cứ nằm nghỉ, khỏi phải chào chú!

Thằng Huy nhìn vào khuôn mặt người đàn ông, tuy không xa lạ với nó, nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ông ta qua một giác quan khác hẳn. Hà quay sang vợ Hiên hỏi:

– chị có cần em và cháu Thu giúp đỡ gì không?

Oanh lắc đầu:

– có lẽ anh Hiên cần chú hơn! Anh ấy có vẻ rất bất an trong lúc này.

Huy vẫn theo dõi thái độ của người đàn ông mà nó biết đã từng có quan hệ tình cảm với bố nó. Ông ta trông hiền lành và không hề có bất cứ một vẻ nào để nó có thể kết tội ông ta được.

Phải chi nó đừng bao giờ nhìn thấy hai tấm thân trần truồng của hai người đàn ông, nó sẽ nghĩ rằng mình là đứa trẻ may mắn, có một người cha gương mẫu hiền lành, một ông chú anh em kết nghĩa của bố vốn là người luôn quan tâm đến nó. Giờ thì tất cả đã thay đổi, tất cả đã chuyển sang một hệ gam màu mới, tất cả đã không còn quay ngược trở về với những ngày tháng cũ. Nó nghĩ:

– mất hết thật rồi, chú Hà ơi!

Bất chợt thằng bé thấy thương hại cho người đàn ông tên Hà. Ông ta cuối cùng cũng chỉ là một con người với những yếu đuối cố hữu. Giữa lúc đó Hà quay lại nắm chặt bàn tay của Huy. Anh cố gắng truyền chút sức mạnh động viên cho thằng bé.

Một cảm giác nhờn nhợn chạy qua người nó. Thì ra đây là người đàn ông đã bao nhiêu lần làm tình với bố nó. Một người đàn ông đã từng vui, từng cười, từng chạy trốn bố nó. Từng hy sinh cho gia đình nó. Từng khóc với bố của nó. Và cũng chính người đàn ông ấy đã đem mẹ nó đến với bố nó. Không có chú Hà, nó đã chết từ lâu. Không có chú Hà, mẹ nó cũng không thể sống được đến ngày hôm nay. Bây giờ thì nó thật sự hiểu vì sao người đàn ông này thật sự quan trọng với cuộc đời của bố nó.

Thằng Huy chợt nhớ đến những lời bố nó đã nói:

– Con nói đúng. Bố chẳng có gì để biện hộ. Bố chỉ muốn con hiểu về số phận của con người.

– con nói đúng! Nhưng trong cái đúng của con người luôn chứa đựng những cái sai. Và nhiều lúc trong những cái sai, chúng ta nên nhìn ra cái đúng!

– con may mắn có một tuổi thơ bình thường. Chú Hà không được may mắn như con. Dù sao thì chú ấy và bố cũng có lỗi với mẹ và với con.

– Bố cũng chẳng còn lời nào để nói. Huy ơi! Chúng ta là những con người, luôn luôn có những sự yếu đuối. Và đôi lúc cuộc đời bắt chúng ta không có quyền lựa chọn.

– trong cái nhìn của con, đấy là điều chính xác. Bố không kì vọng con hiểu ra trong lúc này. Bố chỉ muốn nói với con là bố thành thật muốn con tha lỗi cho bố. Trong lúc này, bố chỉ mong có bấy nhiêu thôi.

– Bố cũng không biết nữa, nhưng bố chỉ biết xin con, hãy cho bố được sống. Bố yếu đuối và ích kỉ lắm! Bố không muốn mất con, mất mẹ và mất chú Hà. Tất cả mọi người đều là một phần của cuộc đời bố.

Bất chợt thằng Huy nắm chặt lấy bàn tay của chú Hà, nó cố gắng nở một nụ cười với người đàn ông vẫn chưa thật sự biết chuyện gì đã xảy ra? Và mẹ nó biết thằng bé đã thật sự chấp nhận và tha thứ cho chú Hà. Chị mỉm cười, hai giọt nước mắt rơi thật nhanh xuống. Vỡ toang khi chúng đập vào đôi môi vêu vao của chị.