Thằng Huy trở nên rắn mặt một cách khác thường. Nó đi chơi khuya và thường ăn cơm nguội một mình. Hiên biết mình không thể nào ngồi im được mãi. Anh biết mình phải có trách nhiệm nói chuyện với con. Lẩn tránh nhau cũng chẳng phải là cách tốt nhất, Hiên nghĩ đã đến lúc anh phải trực diện nói chuyện với đứa con trai của mình.
Hiên chủ động nói:
– Bố đã biết rõ tại sao con không còn kính trọng bố nữa! Bố thật sự có lỗi.
Thái độ chân thành của người cha đã khiến cho thằng bé không thể nào vùng vẫy được. Nó hậm hực nhưng không thể nào nổi lọan một cách dễ dàng:
– Bố không tôn trọng mẹ. Bố không tôn trọng chính bố.
– Con nói đúng. Bố chẳng có gì để biện hộ. Bố chỉ muốn con hiểu về số phận của con người.
Thằng bé chưng hửng, thái độ của ông bố hôm nay không được bình thường.
– Tại sao bố có thể… Tại sao bố lừa dối mẹ? Tại sao? Tại sao bố và chú Hà có thể… Đấy là những điều không thể nào chấp nhận được! Bố biết rất rõ như thế mà.
Hiên chăm chú lắng nghe con, sau cùng anh từ tốn nói:
– con nói đúng! Nhưng trong cái đúng của con người luôn chứa đựng những cái sai. Và nhiều lúc trong những cái sai, chúng ta nên nhìn ra cái đúng!
Thằng bé gắt lên:
– Bố đang biện hộ và chối quanh! Bố khiến con thất vọng. Tại sao một người đàn ông có thể ngủ chung và làm tình với một người đàn ông khác?
Hiên lắc đầu đau khổ:
– con may mắn có một tuổi thơ bình thường. Chú Hà không được may mắn như con. Dù sao thì chú ấy và bố cũng có lỗi với mẹ và với con. Ở đây không phải lỗi do ai, mà …
– lỗi ư? – Thằng bé cắt ngang – Bố đã phá nát hy vọng của con và sự trung thành của mẹ. Bố không thể nói một câu dễ dàng như thế! – Huy nói, giọng nó đanh cứng lại.
– Bố cũng chẳng còn lời nào để nói. Huy ơi! Chúng ta là những con người, luôn luôn có những sự yếu đuối. Và đôi lúc cuộc đời bắt chúng ta không có quyền lựa chọn.
Thằng bé chua xót nói:
– ai cấm bố? Ai cấm chú Hà? Cả hai người đều ích kỉ, đều tham lam!
Hiên lắc đầu:
– trong cái nhìn của con, đấy là điều chính xác. Bố không kì vọng con hiểu ra trong lúc này. Bố chỉ muốn nói với con là bố thành thật muốn con tha lỗi cho bố. Trong lúc này, bố chỉ mong có bấy nhiêu thôi.
Huy bắt đầu khóc, nó biết bố nó thật đáng thương:
– nhưng ai sẽ chữa lành cho con?
– Bố cũng không biết nữa, nhưng bố chỉ biết xin con, hãy cho bố được sống. Bố yếu đuối và ích kỉ lắm! Bố không muốn mất con, mất mẹ và mất chú Hà. Tất cả mọi người đều là một phần của cuộc đời bố.
Hiên ôm lấy con trai. Anh khóc. Thật sự đây là thực tế anh không thể nào phủ nhận được. Thằng Huy không phản đối, nó ngồi im để bố vòng tay ôm vai nó.
– Còn mẹ, bố không biết mẹ là phụ nữ sao? Phụ nữ không thể chia người đàn ông của mình với một người đàn ông … hay một người nào khác!
Hiên biết con trai đọc rất nhiều sách, nó là học sinh giỏi cả tóan lẫn văn. Logic của con trai anh không thể nào dễ dàng thuyết phục. Ngay lúc ấy Oanh đứng gần cửa, chị nói can vào:
– Huy ơi! Mẹ không ghen đâu con.
– Mẹ nói dối! Mẹ đã từng đau khổ.
– Chỉ đến khi mẹ nhận ra bố con thật sự là người có tình nghĩa, mẹ không còn buồn đau nữa. Chú Hà cũng thế, chú ấy đáng được cảm thông nhiều hơn là đáng trách.
Rồi câu chuyện về chú Hà được mẹ kể lại. Huy ngồi nghe, nó chợt cảm nghiệm được cuộc đời thật ra không phải dễ dàng đơn giản như nó đã từng nghĩ.
Bên dưới cái mặt ao phẳng lặng bao giờ cũng có chông chà, những rong rêu, cuội cát, những mảh chai và rác rưởi. Cá tôm ư? Chúng sống một cuộc đời riêng mà chuột, gà trên mặt đất không bao giờ biết đến.
– Ai cũng bảo thịt chó ngon nhưng nhiều người không ăn được. Họ không chịu được mùi vị và khi ăn vào sẽ ói ra.
Hiên đã nói lại cho con trai nghe câu nói một dạo Hà đã nói với mình. Thằng bé khi hiểu ra câu chuyện đã không khỏi không lắc đầu hỏi:
– Vậy giờ con phải nói chuyện với chú Hà như thế nào đây?
– Hãy coi chú Hà như một người cha thứ hai của con. – Mẹ nó nói.
– Nhưng chuyện giữa bố và chú ấy! Con không thể nào xóa bỏ được.
– Huy à! Đấy là một phần của cuộc sống. Rồi khi lớn lên, con sẽ dần dần hiểu ra.
Đấy là câu nói sau cùng của mẹ thằng Huy.