Art: Weibo @群青打火机
Chương 94: Thôn Thần Y [04] Đội trưởng đội 02, oán cũ thù mới
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Phong cách của anh chàng kia khá lòe loẹt.
Một cái đầu đỏ, gẩy line vài sợi đen, rực rỡ bắt mắt, áo khoác cũng là đen sọc đỏ, dáng người cao ráo, phong thái ngang ngược, cũng bởi vì còn trẻ nên khuôn mặt đẹp trai nhìn có vẻ khá trẻ trâu.
Khoảng chừng hai mươi, hẳn là không quá chênh lệch với Qua Bốc Lâm.
Mặc Khuynh liếc nhìn anh chàng đầu đỏ, lại nhìn sang Qua Bốc Lâm đầu vàng, hỏi: "Hai người là anh em à?"
Một câu chọc cho bầu không khí nứt vỡ loảng xoảng.
Hai người gần như là cùng lúc quay đầu, không hẹn mà cùng trừng Mặc Khuynh.
Qua Bốc Lâm: "Ai là anh em với oắt con liều lĩnh này?"
Hai người họ đồng thanh nói, nghe cũng khá ăn ý.
Lời vừa nói xong, anh chàng kia và Qua Bốc Lâm quay sang nhìn nhau, sát khí đằng đằng.
Sau đó, anh chàng kia hơi tò mò đánh giá Mặc Khuynh, nhíu mày: "Nhỏ này là ai?"
Qua Bốc Lâm đề phòng anh ta thấy rõ, lập tức đưa tay ra chặn: "Yên tâm, không phải đến tìm mày."
"Người mới của nhánh Thần Quái?" Anh ta hỏi.
Qua Bốc Lâm khẽ mím môi, nhìn chằm chằm anh ta, không trả lời.
Anh ta lại giống như đã xác nhận xong, nhấc tay, mấy người đứng phía sau lập tức bước về phía Qua Bốc Lâm.
Một người đi lên trước, giữ chặt vai phải của Qua Bốc Lâm, một tay nhắm bụng anh ta mà đấm. Qua Bốc Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, vừa hơi cong lưng đã bị mấy người khác vây xung quanh.
Mặc Khuynh dửng dưng nhìn một màn trước mắt, không nhúng tay.
Lúc này, anh chàng kia đi tới, đánh giá trên dưới Mặc Khuynh một lượt: "Bây giờ muốn chuyển nhánh còn kịp, khuyên em gái tốt nhất là đừng đâm đầu vào chỗ cậu ta."
"Văn Bán Lĩnh!"
Qua Bốc Lâm dùng cùi trỏ đánh lên mặt của một tên đang giữ lấy mình, khiến cậu ta thoáng thả lỏng tay. Qua Bốc Lâm nhanh nhẹn thoát khỏi vòng vây, sau đó xông về phía anh chàng kia, nhưng mà, anh ta cực kỳ khinh thường liếc Qua Bốc Lâm một cái, một cước đá vào bụng.
Qua Bốc Lâm bị đá bay lên tường.
"Đánh." Văn Bán Lĩnh lạnh lùng quét mắt qua Qua Bốc Lâm, sau đó lại nói với mấy người kia, "Không cần nhẹ tay."
Anh ta rõ ràng là lão đại của đám người này, lời nói xong, bọn họ lập tức vây chặt Qua Bốc Lâm, tay đấm chân đá.
Văn Bán Lĩnh kiêu ngạo đáp: "Liên quan rắm gì đến nhóc."
"Chậc."
Mặc Khuynh khẽ nhíu mày.
Một khắc sau, Mặc Khuynh đi lên một bước, thu hẹp khoảng cách với Văn Bán Lĩnh, dừng lại một giây, bất ngờ không để anh ta kịp phòng thủ nhấc tay, nện mạnh một cái lên gáy Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh tiếp tục bị cô đá văng, người nện vào tường, khuỷu tay cô ép chặt cổ anh ta, khiến Văn Bán Lĩnh dù đau muốn chết vẫn không thể há miệng kêu một tiếng.
Lúc cơ thể đập vào mặt tường rắn chắc lạnh lẽo, Văn Bán Lĩnh có hai giây đờ ra, tuy rất nhanh đã kéo lại được một tia lý trí, nhưng đã lại bị cơn đau nhức và cảm giác hít thở không thông ập đến ngay sau đó quét sạch.
Con nhỏ này...
Muốn anh ta chết.
"Dừng tay." Mặc Khuynh ép chặt cổ Văn Bán Lĩnh, nói với đám đàn em của anh ta.
Đám người đang đánh Qua Bốc Lâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy một màn trước mắt thì đều sững sờ, biểu tình thay đổi.
"Mau thả anh ấy ra!"
"Có biết anh ấy là ai không hả?"
"Anh ấy chính là đội trưởng đội Hành Động số 02! Nếu muốn yên ổn sống tiếp ở căn cứ thì tốt nhất là đừng có động vào anh ấy!"
...
Bọn họ hận không thể đi lên kéo Mặc Khuynh ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hít thở không thông của Văn Bán Lĩnh, cộng thêm đôi mắt trắng dã của anh ta, họ đều không khỏi rét run trước luồng khí chết chóc vây quanh Mặc Khuynh.
Toàn bộ đều không dám mạo hiểm tiếp cận.
Lúc này, Hoắc Tư đang đợi trong văn phòng của mình nghe thấy tiếng ồn ào chạy ra, nhìn thấy một màn náo loạn này thì quát lớn: "Mặc Khuynh, thả cậu ta ra!"
Mặc Khuynh không phản ứng anh ta, mà hỏi Qua Bốc Lâm: "Thế nào?"
Qua Bốc Lâm loạng choạng đứng dậy, vỗ vỗ đám bụi trên người, lưng tựa vào tường, thở hắt một hơi, xong xuôi mới nói với Mặc Khuynh: "Tôi không sao."
Mặc Khuynh lành lạnh quét mắt qua Văn Bán Lĩnh, sau đó khuỷu tay buông lỏng, thả ra.
Trong lúc đám đàn em kia vây quanh Văn Bán Lĩnh, Mặc Khuynh phủi phủi tay, nói với Hoắc Tư: "Thấy việc nghĩa hăng hái làm, không cần khen tôi."
"Con nhỏ này..." Có một người không phục.
Hoắc Tư đảo mắt qua, cậu ta lập tức ngậm miệng, chỉ đành phẫn nộ đứng một bên.
Văn Bán Lĩnh ôm cổ, khó chịu ho khan mấy cái, tức giận trừng mắt, chỉ Mặc Khuynh: "Mày..."
Nói được một chữ thì mất tiếng.
Một chữ vừa rồi phát ra khàn đặc mà khó nghe, Văn Bán Lĩnh há mồm là đau, không thể nói chuyện như bình thường.
"Đội trưởng Văn, giữ gìn sức khỏe." Hoắc Tư nhíu mày cảnh cáo.
Văn Bán Lĩnh cau mày thật chặt, căm hận nhìn Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm, sau đó lại phẫn nộ mà nghẹn uất quay đầu đi, không muốn nhìn thêm cái nào nữa.
Dĩ nhiên, cũng không phải ý "đã tha thứ."
Hoắc Tư giờ mới thu lại ánh mắt, nói với Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm: "Hai người đi theo tôi."
Anh ta đưa hai người vào văn phòng.
"Đội trưởng đội số 02 của các anh chính là loại hàng này?" Mặc Khuynh vừa vào đến cửa đã kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu cũng không hề khách khí.
"Cậu ta chỉ có ý kiến với đội trưởng Qua." Hoắc Tư lấy một bản khai đưa cho cô, "Điền vào đi."
Mặc Khuynh nhận lấy, quét mắt một lượt, lật lật mấy cái, có đến mười trang.
Mặc Khuynh nhướng mày: "Phải điền hết?"
Hoắc Tư gật đầu: "Điền hết."
"..."
Mặc Khuynh đã không còn tâm trạng gì để phun một lời nào khác.
Quá trình điền tờ khai nhạt nhẽo buồn chán vô cùng, xung quanh Mặc Khuynh bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh, kẻ khác chớ gần.
Hoắc Tư xử lý tài liệu của mình.
Còn Qua Bốc Lâm, đều là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, hiện tại đang cầm một loại cao trị ngoại thương Mặc Khuynh đưa cho bôi lung tung lên, xong xuôi, thì vô công rồi nghề ngồi uống trà. Đối với chuyện vừa rồi, anh ta giống như đã tập mãi thành quen, lại như chẳng hề để tâm.
Nửa tiếng sau, Mặc Khuynh điền xong bản khai, đưa cho Hoắc Tư.
Hoắc Tư không hề qua loa, tỉ mỉ kiểm tra lại một lượt, sau khi xác định không có vấn đề gì mới ký tên đóng dấu, bảo cô cầm đi lấy thẻ ra vào tạm thời.
Mặc Khuynh ghét bỏ mấy thứ thủ tục rườm rà này, vừa phiền vừa mất thời gian, nhưng lại không thể không đi.
Lại thêm một tiếng nữa, giấy tờ chứng nhận tạm thời mới đến tay Mặc Khuynh.
Cô cầm theo giấy tờ, cùng Qua Bốc Lâm rời khỏi nhánh Tổng Hợp.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy anh chàng tóc đỏ kia đứng chờ sẵn ngoài hành lang.
Anh ta gối đầu trên tay trái, lưng dựa vào tường, dưới mái tóc đỏ rối bù là ánh mắt như dã thú. Anh ta quét mắt qua bọn họ, sắc bén như chim ưng.
Văn Bán Lĩnh, đội trưởng đội Hành Động số 02.
Qua Bốc Lâm cảnh giác nhìn anh ta: "Còn muốn đánh nhau?"
"Tìm được một người bản lĩnh không tồi." Văn Bán Lĩnh lên tiếng chế giễu, chậm rãi hạ tầm mắt xuống Mặc Khuynh, nhếch mép nói, "Đi theo loại tạp ngư này, sẽ phải hối hận đấy."
Anh ta chỉ bỏ lại một câu, không đợi Mặc Khuynh trả lời đã xoay người rời đi.
Hành lang vừa dài vừa thiếu ánh sáng, cái bóng của anh ta phản chiếu trên tường, bị kéo dài, mông lung mơ hồ. Nhưng mà bộ tóc đỏ đó vẫn bắt mắt như cũ.
"Anh ta đến đây làm gì thế?" Mặc Khuynh không hiểu.
"..."
Qua Bốc Lâm cũng không biết phải giải thích sao.
(*) muốn da dẻ nhưng gặp đúng lão tổ không thích lòng vòng bóng gió :))))
Một lúc sau, anh ta nói: "Không cần để ý đến cậu ta."
Hai người đi đến trước thang máy, lúc ấn nút, Qua Bốc Lâm nghe thấy Mặc Khuynh hỏi: "Hai người có thù oán?"
Động tác hơi dừng lại, Qua Bốc Lâm khẽ cuộn tay thành nắm đấm, sau đó đút vào túi, qua loa đáp: "Có thể đi."
Nói như không nói.
"Bởi vì đội trưởng đội 01 đã ở thành phố Đông Thạch rồi nên đội 02 rất hiếm khi về đây. Hôm nay trùng hợp gặp được cô." Qua Bốc Lâm tiếp tục nói, "Cứ bơ cậu ta là được. Nếu cậu ta tới khiêu khích, cô đánh mấy cái cũng không sao."
Cửa thang máy mở ra.
Hai người dùng dăm ba câu kết thúc chủ đề này, bước vào thang máy.
Mặc Khuynh nhận công việc ngoài biên chế, nhưng căn cứ không phân nhánh và nhiệm vụ cho cô, bởi vì cô cũng chỉ định nhân cơ hội này tìm chút việc để làm thôi.
Thủ lĩnh Phạm đã cho cô đặc quyển, để cô được tự do lựa chọn.
Trong phòng nước, có một cô gái đang uống trà.
Cô ấy mặc một chiếc áo len màu đay, tóc quấn lại, rất trẻ tuổi, dáng vẻ khôn khéo dày dặn kinh nghiệm, nhìn thấy Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm lập tức cười đặt chén trà xuống đi tới.
"Thủ lĩnh Qua." Cô ấy nhìn Mặc Khuynh, "Cô ấy chính là Mặc Khuynh đã phóng hỏa thiêu cháy một tòa nhà?"
"... Đúng." Qua Bốc Lâm ngượng ngùng đáp, quay sang giới thiệu với Mặc Khuynh, "Giới thiệu nhé, Thẩm Tương, nhân viên ngoài biên chế của nhánh Tin Tức, thân phận bên ngoài là phóng viên."
Thẩm Tương cười ngọt ngào đưa tay ra: "Xin chào xin chào."
Mặc Khuynh bắt tay với cô ấy, nói: "Xin chào."
"Chị đã đánh lời trước với lãnh đạo công ty rồi, chiều nay em qua đó báo danh, ngày mai là có thể chính thức làm việc." Thẩm Tương nói, "Chiều nay chị đưa em đến công ty tham quan."
"Ừm."
Mặc Khuynh dự định trải nghiệm công việc của người thường rất nhanh đã đồng ý rồi.
Viết báo à... khá thú vị đấy.
Buổi chiều cùng ngày, Mặc Khuynh đến công ty báo danh, nói chuyện với chủ biên tận mười phút, chủ biên rất hài lòng với cô, ngay tại chỗ giao cho cô một chủ đề viết bài, nửa tiếng sau đã nhận được bài nộp của cô.
Cầm bài báo kia đọc một lượt, chủ biên vui vẻ ra mặt.
Thẩm Tương khẽ thở phào một hơi.
Chiều tối, Qua Bốc Lâm gọi điện cho Thẩm Tương, hỏi biểu hiện của Mặc Khuynh ở công ty, cực kỳ giống với dáng vẻ phụ huynh lo lắng cho con gái ngày đầu tiên đi làm.
"Biểu hiện rất tốt," Thẩm Tương nói, "Phong cách viết báo rất có cá tính, lại có tính đề tài, chủ biên của chúng tôi rất thích. Vừa nãy còn nói với tôi có thể sẽ cho Mặc Khuynh chuyển sang chính thức sớm."
"Vậy thì tốt." Qua Bốc Lâm nhẹ nhõm thở ra.
Anh ta lại hỏi: "Mặc Khuynh có thích công việc này không?"
Thẩm Tương nói: "Em ấy nói cũng được."
Qua Bốc Lâm yên tâm.
Điện thoại bật loa ngoài, Hoắc Tư đứng ngay bên cạnh, cũng đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc điện thoại.
(*) baba và anh trai? :)))))
Đợi Qua Bốc Lâm cúp máy, Hoắc Tư nói: "Quan sát thêm mấy ngày, lại hỏi xem Mặc Khuynh có thích không."
"Được."
Qua Bốc Lâm gật đầu như gà mổ thóc.
Hai ngày liên tiếp, Qua Bốc Lâm một ngày cũng không quên kiểm tra biểu hiện của Mặc Khuynh ở nơi làm việc, tối hôm sau, anh ta đọc được một bài báo đánh giá về vị tác giả cận đại nào đó của Mặc Khuynh.
Bài báo kéo theo không ít tranh luận, nhưng Qua Bốc Lâm cảm thấy cô viết rất tốt, kéo được không ít lượt xem.
Nhưng mà, ngày thứ ba--
Qua Bốc Lâm ra ngoài đi dạo một vòng, quên mất hỏi thăm tình huống của Mặc Khuynh, đợi đến khi quay về căn cứ mới biết tin "Mặc Khuynh không làm nữa", lập tức như có sét đánh trên đỉnh đầu.
Qua Bốc Lâm đầu váng mắt hoa: "Thật không vậy?"
"Ai đùa anh làm gì?" Nhân viên của nhánh Tin Tức báo cho anh ta tin này trả lời, "Nghe nói chủ biên sửa lại bản thảo kia, cô ấy trực tiếp dí đầu bút máy lên cổ ông ấy, ép chủ biên sửa lại những phần đã thay đổi về y như ban đầu. Giỏi thật, Thẩm Tương suýt thì mất việc luôn. Bây giờ Mặc Khuynh vẫn còn đang ở trong văn phòng của đội trưởng Hoắc đó..."
Qua Bốc Lâm chạy như điên đến văn phòng của Hoắc Tư.
Anh ta đẩy cửa, chỉ thấy một mình Hoắc Tư đang day trán.
Nhìn thấy Qua Bốc Lâm, Hoắc Tư lập tức hiểu: "Tìm Mặc Khuynh?"
"Ừa."
"Bảo cô ấy về trước rồi."
Qua Bốc Lâm hít vào thở ra hai cái, ổn định lại hô hấp rồi mới hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Hoắc Tư nói: "Không có việc gì."
Qua Bốc Lâm trừng mắt: "..."
Dí đầu bút máy lên cổ người ta còn có thể không có việc gì?!
Cái này bình thường là cho đi bóc lịch rồi đấy biết không!
"Bài báo nào thế?" Dừng mấy giây, Qua Bốc Lâm hỏi.
Hoắc Tư bảo anh ta đi vào ngồi xuống, sau đó nói sơ qua tình huống.
Nguyên nhân là chủ biên yêu cầu viết bài báo về một vị tác giả nữ cận đại nào đó, nhưng mấy năm nay, có kẻ được cho là uyên bác đi hạ thấp tên tuổi của cô ấy, bịa ra cuộc sống cá nhân hỗn loạn, nhân phẩm xấu tệ, khiến hậu nhân có một sự hiểu nhầm lớn.
Bài báo của Mặc Khuynh là tiếp cận tình huống thực tế.
Nhưng chủ biên mặc kệ.
Bài này đăng lên, làm gì có tính thu hút tranh luận hóng hớt, sao có thể tăng lượng người xem?
Thế là, sau khi trao đổi không có kết quả với Mặc Khuynh, chủ biên tự mình sửa lại bài báo. Mặc Khuynh đương nhiên không hài lòng, ép ông ta sửa lại y như cũ.
Công việc à, đương nhiên là không còn.
Nhưng mà, sau khi Hoắc Tư tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, cảm thấy Mặc Khuynh không làm sai, chỉ là phong cách làm việc hơi kích động, bèn tạm thời ép việc này xuống.
"Vậy thì tốt." Qua Bốc Lâm yên tâm, nhưng rất nhanh lại buồn rầu, "Tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Tư nói: "Để tôi hỏi người trong căn cứ, xem có ai giới thiệu được việc khác cho cô ấy không."
Qua Bốc Lâm vỗ bàn nói: "Thế thì còn gì bằng."
Căn cứ nhiều người như thế, còn lo không tìm được việc cho Mặc Khuynh sao?
Nhưng mà--
Thực tế lại cứ không như mơ.
Mấy ngày tiếp theo, Mặc Khuynh mở ra kỳ tích mỗi ngày đổi một công việc của căn cứ.
Ai cũng không thể hiểu nổi, vì sao cho người khác làm thì chỉ là một công việc hết sức bình thường, nhưng vào đến tay Mặc Khuynh lại có thể xảy ra muôn vàn sự cố không ai ngờ tới.
Tất cả những công việc được giới thiệu, Mặc Khuynh đều có thể ung dung nhàn tản ngồi trên uống nước, nhưng cô lại cứ luôn phá nát nó.
Làm một nhân viên bình thường, cô gặp phải quấy rối tìиᏂ ɖu͙🇨 trong công ty, suýt thì vặn gãy cổ của tên quản lý. Sau khi bị ngăn cản, cô trực tiếp xách người ta đến đồn cảnh sát.
Thế là mất việc.
Làm một nhân viên thư viện, cô có thể nói cho khách hàng đầu đuôi ngọn ngành tin tức thực tế, khiến khách hàng nghe xong chạy mất dép.
Thế là mất việc.
Không dễ dàng gì mới tìm được một công việc có tính kỹ thuật, cô đi học nghề, kết quả chơi một ngày, sư phục khóc lóc kêu gào đòi bái cô làm sư phụ, cô ghét bỏ, tự đi mất.
...
Tổng kết lại, không có công việc nào là làm được.
Câu chuyện này truyền đi, cái tên của Mặc Khuynh trở thành ma chú trong căn cứ, mọi người lén gọi cô là "khắc tinh của công việc". Có người không tin vào tà ma quỷ quái, hiên ngang lẫm liệt giới thiệu công việc cho cô, kết quả đều thất bại quay về, tâm phục khẩu phục.
Sau đó, không còn ai dám giới thiệu công việc cho cô nữa.
Hoắc Tư thật sự hết cách, nhân dịp cuối năm khá bận rộn bèn sắp xếp Mặc Khuynh đi làm công việc bán thời gian ở "đồn cảnh sát" -- Nếu cô đã muốn hoạt động gân cốt như thế, vậy thì chuyển đối tượng thành mấy kẻ du côn vô lại, không sợ không gánh được hậu quả.
Mặc Khuynh đúng là không khiến anh ta thất vọng.
Làm hỗ trợ ngày đầu tiên, Mặc Khuynh bắt được mười tên trộm vặt, nhưng mà--
Mỗi người, đều bị cô bẻ gãy tay.
Theo như lời của Mặc Khuynh thì cô đã thủ hạ lưu tình rồi, nếu không cô còn định trực tiếp phế đi tứ chi.
Hoắc Tư: "..."
Ngày hôm đó, Hoắc Tư rốt cuộc lựa chọn từ bỏ, chân thành nói với Mặc Khuynh: "Tôi cảm thấy trước mắt cô không cần vội làm việc, cứ làm trợ thủ ở Hồi Xuân Các là thích hợp nhất."
***
88: Ủa tui thấy vẫn ổn mà nhỉ, gãy tay còn nhẹ đấy chứ như ở VN mình thì cho một trận hội đồng xong có mà thân tàn ma dại :>