Art: Weibo @Qistina Khalidah
Chương 88: Danh hiệu giáo sư [18] Mặc Khuynh trèo tường, bị tóm tại chỗ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"..."
Đội trưởng Hoắc Tư trước giờ cương trực công chính, bị lãnh đạo cấp trên bắt quả tang tại trận không khỏi chột dạ, tuy biểu tình vẫn là lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng vẫn không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Mặc Khuynh ngược lại rất là ung dung: "Đã lâu không gặp."
Lần này đến lượt thủ lĩnh Phạm mất tự nhiên, vẻ mặt có một sự biến hóa rất nhỏ khó mà nhìn ra, khựng lại một lúc mới nói: "Hai người vào trước đã."
Ông ấy tựa vào bên cạnh, gần như là dính cả người vào tường thang máy, chừa lại một không gian rộng lớn.
Trong ánh mắt đều là trấn an: Không cần sợ, không đánh người đâu.
(*) đúng là ba quốc dân rồi TT
Thủ lĩnh Phạm nhìn một cái là hiểu, sắc mặt lập tức sụp đổ: Ai sợ chứ. Ông ấy mới không sợ.
Ông ấy chỉ là... Vừa nhìn thấy Mặc Khuynh thì nhớ đến đoạn ký ức nào đó không được vinh quang cho lắm mà thôi.
Cái ngày Mặc Khuynh tỉnh dậy, ông ấy trùng hợp đang ở trong kho của căn cứ.
Trong khái niệm của bọn họ, toàn bộ những đồ vật được cất giữ trong kho đều là "vật chết", sau khi phát hiện Mặc Khuynh "xác chết vùng dậy" lập tức áp dụng thủ đoạn cưỡng chế trấn áp, loại vũ khí gì cũng đều dùng đến.
Thủ lĩnh Phạm hiện tại làm văn phòng, nhưng trước đây cũng từng hô phong hoán vũ một thời, không tránh sau lưng người khác mà trong lúc hỗn loạn đứng ra so hai chiêu với Mặc Khuynh, kết quả bị Mặc Khuynh một cước đá bay.
Ông ấy vì thế mà nằm viện nửa tháng.
Tuy mỗi thời mỗi khắc ông ấy đều giám sát chặt chẽ động thái của Mặc Khuynh, nhưng lần trước gặp Mặc Khuynh vẫn là thời điểm ở kho của căn cứ đó.
Nói thế nào cũng không phải cuộc gặp gỡ vui vẻ gì.
Thang máy dừng lại.
Ba người ôm theo ba tâm tư khác nhau bước ra, đi vào văn phòng của thủ lĩnh Phạm.
Đối mặt với sinh vật từ một trăm năm trước, thủ lĩnh Phạm cũng lười ra vẻ ta đây, giữ mặt mũi cho nhau, để Mặc Khuynh ngồi xuống ghế sô pha, rồi bảo Hoắc Tư rót ba chén trà nóng.
Mặc Khuynh hai chân bắt chéo, vừa phẩm trà vừa nghe Hoắc Tư tường thuật.
Hoắc Tư tốn khá nhiều thời gian, thuật lại toàn bộ quá trình Ôn Nghênh Tuyết và Lương Tự Chi giám sát Tỉnh Túc, chuyện đoạt lại và tiêu hủy phương thuốc, không bỏ sót một chi tiết nào.
Thủ lĩnh Phạm suýt thì sặc trà, ông ấy trợn mắt nhìn Mặc Khuynh: "Phương thuốc bị hủy rồi?"
"Ừm."
Mặc Khuynh không mặn không nhạt lên tiếng đáp.
"Nghe nói là không thể tiêu hủy mà?" Thủ lĩnh Phạm hiển nhiên cũng đã biết được một vài lời đồn.
Trên thực tế, từ những năm chín mươi của thế kỷ trước "Phương thuốc từ một trăm năm trước" đã được họ liệt kê vào danh sách cần thu thập bảo tồn, chỉ là từ đó đến giờ còn chưa đào được một cái nào ra để mang về.
Mặc Khuynh lười biếng tiếp lời: "Trên đời này chẳng có thứ gì là không thể bị tiêu hủy."
Nói cũng đúng.
Thủ lĩnh Phạm không tiếp tục cho ý kiến nữa. Suy nghĩ xoay chuyển, ông ấy hỏi Mặc Khuynh: "Vì sao lại động thủ với Lương Tự Chi? Một, cậu ta không uy hϊếp đến an toàn của người thân cô; hai, Tỉnh Túc cũng đã được cứu về. Lý do của cô là gì?"
"Tôi hỏi ông." Mặc Khuynh tựa người vào lưng sô pha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén, lạnh nhạt nâng mắt, nhả ra từng chữ, "Mấy người sẽ đòi lại công bằng cho Tỉnh Túc chứ?"
Thủ lĩnh Phạm trầm mặc mấy giây.
Ông ấy nói: "Theo lý mà nói, tôi nên trả lời là sẽ. Nhưng thực tế thì chuyện này không trong phạm vi chức trách của chúng tôi, bởi vậy chúng tôi sẽ làm như không thấy."
Mặc Khuynh lại hỏi: "Vậy pháp luật thì sao?"
Thủ lĩnh Phạm nói: "Pháp luật sẽ trừng trị kẻ đánh và đâm Tỉnh Túc."
"Lương Tự Chi và Ôn Nghênh Tuyết thì sao?"
"Chỉ cần bọn họ đủ thông minh, đại khái sẽ không bị ảnh hưởng."
Mặc Khuynh tiếp tục hỏi: "Vậy lựa chọn của tôi có vấn đề gì không?"
Thủ lĩnh Phạm lại trầm mặc.
Hoắc Tư ngồi một bên mí mắt giật liên hồi, suýt thì rút cả gân.
Giỏi thật.
Coi toàn bộ những lời vừa rồi anh ta nói như gió thoảng bên tai.
Không chỉ không ngoan ngoãn thành thật, ngược lại còn đảo khách thành chủ, ném cho thủ lĩnh Phạm một đống câu hỏi.
Cô ngại quả bom hẹn giờ trong người mình còn chưa đủ gay go à?
"Tôi hiểu ý của cô." Thủ lĩnh Phạm nói, khóe mắt hơi nhấc lên, thân thiện tan đi đôi chút, trong ánh mắt có thêm mấy phần sắc bén, "Nhưng suy nghĩ của cô cũng rất nguy hiểm."
Trái tim Hoắc Tư trở nên lạnh lẽo.
Anh ta vội nói: "Toàn bộ quá trình hành động của cô ấy, đầu tiên là đi cùng Tống Nhất Nguyên, sau đó là Thẩm Kỳ, không có lúc nào là đơn thương độc mã..."
"Tôi biết."
Thủ lĩnh Phạm ngắt lời anh ta.
Gương mặt cương nghị của Hoắc Tư càng cứng ngắc hơn, môi mím lại thành một đường thẳng.
Thủ lĩnh Phạm nói với Mặc Khuynh: "Tôi đánh giá cao sự chí tình chí nghĩa của cô, nhưng sở tác sở vi này đã động đến giới hạn pháp luật."
Mặc Khuynh cầm quai của chén trà, khẽ nhấp một ngụm, đuôi lông mày hơi giương lên.
Như cũ không nhìn ra căng thẳng sợ hãi nào.
Mà trên trán Hoắc Tư đã lấm tấm mồ hôi.
"Chẳng qua," Chủ đề của thủ lĩnh Phạm chợt đổi, "Yêu cầu của chúng tôi với cô vốn không giống với người thường."
Hoắc Tư nghe đến đây, thần kinh căng như dây đàn hơi thả lỏng, vô thức tiếp lời: "Cho nên--"
Thủ lĩnh Phạm ném một ánh mắt lạnh lẽo qua.
Hoắc Tư ngậm miệng.
Nhưng sự căng thẳng vừa rồi đã tan đi không ít.
Nếu thủ lĩnh Phạm đã mở miệng nói vậy, thì dù Mặc Khuynh phải chịu phạt, cũng sẽ không đến mức "bị tiêu hủy".
"Cốc cốc cốc."
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, tiếng gõ cửa mang theo sự gấp gáp nóng nảy của chủ nhân, như muốn đòi mạng.
Hoắc Tư xoay người đi mở cửa.
Mà người đứng bên ngoài cả một chút thời gian đó cũng không muốn chờ, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa bị mở ra, một bóng người từ bên ngoài vọt vào. Người này có cái đầu vàng chóe, bên tai đeo khuyên, chói mắt cực kỳ.
Qua Bốc Lâm vừa xông vào thì quát lớn: "Ai cũng đừng hòng động vào Mặc Khuynh!"
Ba người Mặc Khuynh: "..."
Cái đầu của thủ lĩnh Phạm như muốn nứt ra làm đôi, ông ấy thở dài, nhìn tên tiểu quỷ lỗ mãng hấp tấp này: "Thủ lĩnh Qua, phép tắc của cậu đâu rồi?"
"Mặc Khuynh là nhân viên ngoài biên chế của nhánh chúng tôi, toàn bộ chuyện hôm nay đều là do tôi bày mưu tính kế." Qua Bốc Lâm đi thẳng tới, hùng hùng hổ hổ nói, "Dù cô ấy có làm sai thì cũng là chuyện của nhánh chúng tôi."
Hoắc Tư nắm cánh tay anh ta.
Qua Bốc Lâm quay phắt lại trừng Hoắc Tư một cái, sau đó quay đầu về, ném cho Hoắc Tư một trái bơ.
Thủ lĩnh Phạm đối với màn biện minh này của Qua Bốc Lâm ngạc nhiên thấy rõ, quay sang hỏi Mặc Khuynh: "Có chuyện này?"
Mặc Khuynh đặt chén trà xuống, thái dương giật giật nổi lên cả gân xanh: "Không có."
"Sao lại không có!" Qua Bốc Lâm phản bác.
Anh ta rút điện thoại ra, mở trang nhiệm vụ của căn cứ số 08, đặt điện thoại lên mặt bàn.
Anh ta kiêu ngạo nói: "Mấy người tự nhìn đi! Nhiệm vụ mới của nhánh Thần Quái có liên quan đến sự kiện lần này. Tôi đã nhận Mặc Khuynh làm nhân viên ngoài biên chế, cũng là tôi để cô ấy đi điều tra."
Mặc Khuynh: "..."
"Nhánh các cậu cũng có nhiệm vụ á?" Thủ lĩnh Phạm cầm điện thoại lên, cẩn thận nhìn, giống như rất mới mẻ.
Qua Bốc Lâm ngẩng cao đầu, như một đứa trẻ được cho kẹo: "Đó là tất nhiên."
Thủ lĩnh Phạm đánh giá: "Không tệ."
"Nhích sang chút đi." Qua Bốc Lâm nói với Mặc Khuynh, cũng không đợi cô có động tác gì, huênh hoang ngồi xuống bên cạnh, "Hai chúng ta đều là thủ lĩnh của một nhánh, tôi và ông cùng nhau thảo luận cách xử lý cho chuyện này, không có vấn đề gì chứ?"
Thủ lĩnh Phạm nói: "Không có vấn đề gì."
Qua Bốc Lâm tiếp tục: "Mặc Khuynh là người mới, còn chưa thạo toàn bộ quy tắc. Nếu như tôi nói, trong lúc cô ấy đoạt phương thuốc kia về, đánh cái thằng khốn kia một trận, lại không đánh chết, tính là đáng khen, được chứ?"
Thủ lĩnh Phạm ngẫm nghĩ: "Có thể nói như vậy."
Qua Bốc Lâm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Nhưng, giây tiếp theo thủ lĩnh Phạm đã dội cho anh ta một gáo nước lạnh: "Nhưng mà, phương thuốc bị Mặc Khuynh tiêu hủy rồi."
"Cái gì?" Khí phách trên người thủ lĩnh Qua Bốc Lâm không gồng nổi nữa, nhìn sang Mặc Khuynh, trợn mắt, "Cô tiêu hủy phương thuốc rồi?"
Mặc Khuynh bình tĩnh gật đầu: "Ừm."
"..."
Qua Bốc Lâm hận không thể ngất luôn ở đây.
Thủ lĩnh Phạm: "Đội trưởng Hoắc."
Hoắc Tư: "Có."
"Đưa thủ lĩnh Qua ra ngoài đi, rồi từ từ mà bàn luận về vấn đề của Mặc Khuynh." Thủ lĩnh Phạm ám chỉ Hoắc Tư thuật lại toàn bộ tình huống của Mặc Khuynh, sau đó nói với Mặc Khuynh, "Tôi và Mặc Khuynh nói chuyện một chút."
"Vâng."
Hoắc Tư lo lắng nhìn Mặc Khuynh, nhưng cũng không ở lại mà xách cổ áo Qua Bốc Lâm, trực tiếp tha người ra khỏi văn phòng.
...
Mấy phút sau.
Hoắc Tư nói xong lai lịch của Mặc Khuynh, nhìn Qua Bốc Lâm với cái đầu vàng chóe chói mắt.
Đầu tóc Qua Bốc Lâm rối bù, cổ còn bị đỏ lên, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt trắng trẻo, khí chất trên người đã quay về cà lơ phất phơ của ngày thường. Anh ta vuốt lại vết nhăn trên áo, khẽ nhíu mày.
Qua nửa ngày, Qua Bốc Lâm rốt cuộc từ bỏ mấy vết nhăn kia, giọng điệu lên án: "Gần đây tôi mới mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, thiếu nợ chồng chất. Anh phải đền cho tôi một bộ quần áo khác."
Hoắc Tư mặt không biểu cảm: "Đền."
(*) hic sao anh Hoắc lại là ba quốc dân chứ TT
"Về chuyện anh vừa nói..." Qua Bốc Lâm vò đầu mình, bình tĩnh nói, "Tôi đã sớm biết rồi."
Hoắc Tư tức thì nhíu mày, tay phải nắm lấy vai trái của Qua Bốc Lâm: "Ai nói với cậu?"
"Đừng có động tay động chân," Qua Bốc Lâm hất tay anh ta ra, "Tôi không đánh lại anh, nhưng tôi là thủ lĩnh, thân phận cao hơn anh một bậc."
"Trả lời câu hỏi của tôi." Hoắc Tư lạnh lùng nói.
Biết được lai lịch của Mặc Khuynh chỉ có mấy người, đều là người quan sát.
Người quan sát cần phải nghiêm khắc giữ bí mật về thông tin của Mặc Khuynh.
Ngoài ra, chính là cậu thiếu niên tên Mẫn Sưởng kia, và bản thân Mặc Khuynh. À, có thể còn có một Giang Khắc nữa...
Nhưng mà ba người này hẳn sẽ không nói cho Qua Bốc Lâm.
"Không có ai cả," Qua Bốc Lâm xoa xoa vai, trong ánh mắt đằng sau mấy sợi tóc phất phơ mang theo bướng bỉnh, "Nếu thật muốn biết, thì chính là thủ lĩnh Phạm của các anh đó."
"Nói năng cho đàng hoàng." Hoắc Tư nghiêm khắc cảnh cáo anh ta.
"Làm gì mà dữ dằn thế." Qua Bốc Lâm oán giận một tiếng, thuận miệng nói, "Tôi chỉ có thể nói với anh, nhánh Thần Quái của chúng tôi được lập ra là vì Mặc Khuynh. Về những chuyện khác..."
Qua Bốc Lâm nhìn thấy Hoắc Tư hơi lộ ra ngạc nhiên, nhíu mày: "Nếu anh vào nhánh Thần Quái thì tôi có thể đặc cách nói với anh."
"Mặc Khuynh và nhánh Thần Quái thì có quan hệ gì?" Hoắc Tư hỏi.
Anh ta bỗng nhiên nhớ đến, Mặc Khuynh từng nói cuốn sổ về những đồ vật được cất giữ trong kho của căn cứ là do cô viết.
Nếu là thật...
Vậy thì Mặc Khuynh ngủ say, lẽ nào là do cô tự nguyện?
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu đã bị Hoắc Tư gạt đi.
Quá khó để tưởng tượng, ai sẽ tự nguyện lựa chọn ngủ say đến một tương lai lạ lẫm chứ -- Huống hồ, Mặc Khuynh tỉnh lại chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì đến chính bản thân cô cũng không biết.
Qua Bốc Lâm trả lời như chém đinh chặt sắt: "Không thể nói."
Hoắc Tư hơi dừng lại, nói: "Không cần biết là quan hệ gì. Tóm lại, hiện tại Mặc Khuynh do nhánh Hành động quản lý. Cô ấy có kỳ hạn quan sát một năm, mỗi giây mỗi phút đều nằm trong tầm giám sát của căn cứ. Một năm sau, nếu như thông qua xét duyệt thì cô ấy sẽ được trả tự do."
Chuyện này thì Qua Bốc Lâm lần đầu nghe được, sau một hồi ngẩn ra, bất mãn nói: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc cô ấy rất nguy hiểm."
"Nói chuyện cười gì vậy, cô ấy mà nguy hiểm..." Hít vào một hơi, Qua Bốc Lâm gật đầu, "Ừm thì, đúng là rất nguy hiểm. Nhưng so với cô ấy, ngoài kia còn bao nhiêu phần tử nguy hiểm, sao không thấy các anh quản hả?"
"Nhượng bộ lớn nhất của tôi là phê chuẩn cho cậu trở thành người quan sát của cô ấy." Hoắc Tư không tranh luận với anh ta, nghiêm nghị nói, "Những chuyện khác, cậu cứ phản ánh với cấp trên."
Qua Bốc Lâm tức chết rồi, uy hϊếp: "Mấy người mà dám động đến cô ấy, nhánh Thần Quái sẽ không bỏ qua đâu!"
Hoắc Tư liếc cái người quản lý nhánh một thành viên duy nhất: "Tùy cậu."
Sau đó xoay người bước đi.
Qua Bốc Lâm tức giận đánh vào không khí. Đánh mấy cái xả giận xong rồi, anh ta mới gào lên với bóng lưng của Hoắc Tư: "Sao tôi lại trở thành người quan sát rồi hả!"
"Tôi sẽ gửi chi tiết cụ thể cho cậu sau."
Hoắc Tư cũng không quay đầu, trả lời.
*
Hoắc Tư đi đến trước cửa văn phòng của thủ lĩnh Phạm, nhìn cánh cửa lung lay sắp rơi, do dự đưa tay gõ cửa.
Vừa gõ hai cái, cánh cửa đã sớm bung ra thật sự đổ xuống.
Một khắc khi rơi xuống kia, rầm một tiếng.
Tâm trạng của Hoắc Tư hiện tại thật khó mà nói thành lời.
Cửa rơi xuống đất, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, là Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh cũng không liếc cánh cửa đáng thương kia một cái, nhàn nhạt nói: "Hai người nói chuyện đi."
Hoắc Tư hơi ngớ ra: "Cô phải đi?"
Anh ta theo bản năng quét mắt vào văn phòng, phát hiện thủ lĩnh Phạm không bị Mặc Khuynh xóa sổ, mà vẫn yên ổn ngồi uống trà trên ghế sô pha, không kìm được nhẹ thở ra một hơi.
"Ừm."
Mặc Khuynh nhấc chân giẫm lên cánh cửa, bước qua anh ta, xoay người đi ra hành lang, rời khỏi.
Hoắc Tư nhìn theo bóng lưng cô, sau đó vội vàng đi vào văn phòng: "Thủ lĩnh Phạm, chuyện Mặc Khuynh..."
Thủ lĩnh Phạm đặt chén trà lên bàn: "Viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ."
"À..." Hoắc Tư hơi ngẩn ra, "Chỉ có ba nghìn chữ?"
Thủ lĩnh Phạm lườm anh ta, "Không thì sao?"
"..."
Phạt nhẹ quá rồi đấy.
"Vì sao?" Hoắc Tư không hiểu.
"Vì Mặc Khuynh từ thời đại đó đến, còn chưa hoàn toàn hiểu rõ pháp luật, vì dựa vào năng lực một chiêu có thể đoạt mạng đối phương của cô ấy, lại tha cho Lương Tự Chi một mạng." Thủ lĩnh Phạm hơi dừng lại, tiếp tục nói, "Vì mục đích động thủ của cô ấy không phải là vì bản thân, mà là vì người khác."
Hoắc Tư nhớ đến câu nói "trọng tình trọng nghĩa" của thủ lĩnh Phạm, trong lòng bỗng xúc động.
Thủ lĩnh Phạm thở dài thườn thượt, chợt như nhớ ra cái gì, giương mắt: "Hỏi cậu một chuyện."
Hoắc Tư cúi đầu, rũ mắt: "Sếp hỏi đi ạ."
Thủ lĩnh Phạm hỏi: "Xóa hết bằng chứng rồi chứ?"
"Sếp yên tâm." Hoắc Tư hoàn toàn yên tâm, nói với thủ lĩnh Phạm toát lên dáng vẻ bao che khuyết điểm, "Đảm bảo không lưu lại bất cứ dấu vết gì."
Thủ lĩnh Phạm lại nói: "Phía Lương Tự Chi, tìm người đến nhắc nhở một chút, để cậu ta tự biết mà thức thời."
"Vâng."
Hoắc Tư cũng đang có ý này.
"Vừa nãy sếp..." Hoắc Tư ngập ngừng hỏi, "Nói chuyện gì với Mặc Khuynh thế ạ?"
"Không có gì, hỏi thăm cuộc sống học hành và tình hình nơi ở hiện tại thế nào thôi." Thủ lĩnh Phạm nói, "Đúng rồi, Mặc Khuynh nói học kỳ sau sẽ rời khỏi nhà của Giang Khắc. Cậu cũng tìm dần một nhà khác đi."
Hoắc Tư lập tức nói: "Tôi cảm thấy nhà sếp--"
"Đừng có mà đánh chủ ý lên người tôi!" Thủ lĩnh Phạm không do dự một giây cắt phăng suy nghĩ này của anh ta.
Hoắc Tư trầm mặc, trong lòng tiếc nuối không thôi.
*
Mặc Khuynh rời khỏi căn cứ số 08.
Cô mở điện thoại ra xem, phát hiện không có tin nhắn nào từ phía Giang Khắc, cũng lười báo tin, trực tiếp chặn một chiếc taxi bên đường, ngồi lên rồi báo địa chỉ nhà của Giang Khắc.
Đêm đã khuya.
Mặc Khuynh về đến nhà Giang Khắc đã là gần rạng sáng.
Cô lặng im không một tiếng động trèo tường vào, đi lên tầng hai. Nhưng mà, vừa lên đến hành lang thì đèn trên đỉnh đầu sáng lên, ánh sáng thình lình xuất hiện khiến cô hơi híp mắt lại.
Trong tầm nhìn xuất hiện một người.
Giang Khắc nghiêng đầu, tay đút trong túi quần, lạnh giọng hỏi: "Đi đâu về?"
***
88: hohoho~