Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 84: Danh hiệu giáo sư [14] Giang Khắc: Gia nhập căn cứ số 08 thế nào?




Art: Weibo @我开起车来

Chương 84: Danh hiệu giáo sư [14] Giang Khắc: Gia nhập căn cứ số 08 thế nào?

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh gặm một cái bánh bao, mặt không biểu cảm ngồi vào xe.

Bành Nhân ân cần giúp cô đóng cửa.

Mặc Khuynh vốn không muốn phản ứng Bành Nhân, nhưng lời nói sau khi ngồi lên xe của anh ta đã thành công hấp dẫn sự chú ý của cô: "Mặc tiểu thư, tôi tra được mục đích Ôn Nghênh Tuyết đến Trung học trực thuộc số một rồi."

Mặc Khuynh cắn một miếng bánh bao rồi hơi nhấc mắt: "Nói đi."

Bành Nhân lái xe, e hèm một cái, làm màu xong mới nói tiếp: "Là vì phương thuốc từ một trăm năm trước."

"Ừm."

"Cô biết rồi?"


"Biết đôi chút."

"Vậy cô cũng đã biết truyền thuyết về phương thuốc đó?"

"Ừm."

"Được rồi." Bành Nhân hơi thất vọng, cảm giác tin tức mình thu thập được trở nên vô dụng, trong lòng không khỏi thở dài thườn thượt, "Lương Tự Chi đang tìm phương thuốc đó, Ôn Nghênh Tuyết muốn bái anh ta làm sư phụ nên chủ động hỗ trợ tìm tung tích của phương thuốc. Một khi tìm được rồi thì đúng là lập được công lao không nhỏ."

"Bái sư?"

"Đúng." Bành Nhân gật đầu như gà mổ thóc, "Có thể nói là thế--"

Mặc Khuynh nhìn thẳng phía trước, nhắc nhở: "Nhìn đường."

"Ò." Bành Nhân lập tức ngồi thẳng lại, trịnh trọng nói, "Lĩnh vực Trung y hiện tại, có hai thế lực địa vị ngang hàng, một là Ôn gia ở Đế thành, một là thôn Thần y."

Mặc Khuynh nghiêng đầu, hỏi: "Ôn Nghênh Tuyết muốn tiến vào thôn Thần y?"


"Đúng. Cô ta là con gái nuôi, tuy là thiên tài hiếm có, nhưng lại bị dòng chính chén ép đủ thứ. Mà ở Ôn gia cô ta cũng không khác gì một công cụ phụ tá cho họ. Lấy tài năng đó gia nhập vào thôn Thần y, có thể nói là tương lai rộng mở."

"Không phải cô ta là bác sĩ cấp C của EMO à? Lựa chọn Tây y sẽ càng lý tưởng hơn không phải sao?"

"Đúng là như vậy," Bành Nhân nghiêm mặt, giọng nói mang theo kính phục dành cho Ôn Nghênh Tuyết, "Tây y là đường lui nếu như tiến vào thôn Thần y thất bại."

Mặc Khuynh nhướng mày.

Đường lui không sợ nhiều.

Ở Ôn gia bị chèn ép, Ôn Nghênh Tuyết gần như chỉ tập trung vào Tây y, lại không có không gian để phát triển, mới muốn lấy thôn Thần y làm chỗ dựa. Chờ mấy năm nữa cô ta phát triển ở EMO, sau này nếu gặp khúc mắc với thôn Thần y thì EMO chính là đường lui.


Mỗi bước đều được tính toán cẩn thận.

"Ở EMO Ôn Nghênh Tuyết cũng được xem là nhân tố tiềm năng. Ngay tháng trước Giang gia còn để tên của Ôn Nghênh Tuyết vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm." Bành Nhân không biết giữ mồm giữ miệng, có gì đều nói ra hết.

Mặc Khuynh ngược lại không hé răng.

Bành Nhân tiếp tục nói: "Ôn Nghênh Tuyết muốn gia nhập thôn Thần y cũng không dễ như thế. Theo như tôi điều tra, thôn Thần y trước giờ chưa bao giờ thu nhận người ngoài làm đồ đệ, nếu Ôn Nghênh Tuyết muốn trở thành ngoại lệ thì phải nỗ lực gấp nhiều lần, trở thành người mở đường."

"Anh hiểu rõ về thôn Thần y?"

"A?" Bành Nhân mờ mịt, "Tra trên mạng, có được tính không?"

"..." Mặc Khuynh lại hỏi, "Đầu mối về phương thuốc thì sao?"

Bành Nhân lại bị hỏi vào điểm mù kiến thức: "Cái này thì tôi không biết..."
Trước đó vì nghe Mặc Khuynh có hứng thú với mục đích Ôn Nghênh Tuyết đến Trung học trực thuộc số một nên anh ta mới đi điều tra thử. Những cái khác đều là tiện thể tìm được.

Mặc Khuynh ăn xong chiếc bánh bao nguội ngắt.

"Mặc tiểu thư." Bành Nhân thấp thỏm gọi.

Mặc Khuynh liếc anh ta.

"Chuyện người tuyết kia, thật sự xin lỗi. Có thể là vì Giang gia không thích người khác lấy mình ra làm trò đùa nên mới..." Bành Nhân hơi dừng lại, "Không thì, chờ hôm nay cô tan học chúng ta lại đắp một ngài ấy khác ở cổng tiểu khu?"

Bành Nhân đưa ra đề nghị này, đủ khiến Bành Trung ném cho cái án tử hình tại chỗ rồi.

Mặc Khuynh cười một cái rất khẽ, nói: "Không cần."

Người tuyết cô đắp cũng không phải là Giang Khắc.

(*) trùi thương ông chủ Giang nè

Bành Nhân vội hỏi: "Vậy cô còn giận nữa không?"
Mặc Khuynh: "Không giận."

Bành Nhân thở phào một hơi.

*

Một ngày hôm nay, thời tiết rất đẹp.

Trời tối, Mặc Khuynh đứng dưới gốc cây cạnh tòa nhà dạy học. Cô nhét tai nghe bluetooth vào tai trái, nghe bài giảng của một vị giáo sư nào đó về lịch sử cận đại, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

Tống Nhất Nguyên đã dặn cô chờ ở đây.

Không lâu sau, hai bóng người từ trong tòa nhà đi ra.

Cô giương mắt, nhìn thấy Tống Nhất Nguyên và Tỉnh Túc.

"Hai người tìm tôi có việc gì?" Mặc Khuynh quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, không rõ mục đích.

"Mời hai em đến nhà thầy ăn cơm." Tống Nhất Nguyên lắc lắc cái chìa khóa trong tay, "Tay nghề nấu nướng của thầy cũng không tệ đâu."

Mặc Khuynh nhìn về phía Tỉnh Túc.

Tỉnh Túc nhún vai, tỏ ý không biết gì hết.

Sáng nay Tỉnh Túc đã đến tìm Tống Nhất Nguyên, nói chỉ cần Tống Nhất Nguyên chứng thực quan hệ giữa mình với Tống Giang Hà, thì cậu ta có thể nói cho Tống Nhất Nguyên toàn bộ những gì mình biết.
Tống Nhất Nguyên ban đầu còn không muốn chứng thực, do dự rất lâu, cuối cùng mới nói với Tỉnh Túc, tối nay mời cậu ta về nhà mình ăn cơm.

Sau đó lại nói, phải đưa Mặc Khuynh đi cùng.

"Có đi không?" Tống Nhất Nguyên cười híp mắt hỏi Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh giương mắt, đồng ý rồi: "Đi."

Cô ngược lại muốn xem Tống Nhất Nguyên này định bày trò gì.

*

Tống Nhất Nguyên để Mặc Khuynh và Tỉnh Túc ngồi vào xe rồi lái ra khỏi trường.

Để tiện lên lớp, anh ta ở ngay trong một tiểu khu gần trường.

Lái xe mất mười phút.

Không mất quá lâu, Tống Nhất Nguyên lái xe vào tiểu khu. Mà biểu tình của Tỉnh Túc ngồi ở ghế sau chợt có biến hóa, mờ mịt nhìn hàng cây chạy qua cửa sổ.

Tống Nhất Nguyên cho xe đậu vào bãi đỗ xe rồi dẫn Mặc Khuynh và Tỉnh Túc đi vào thang máy.

Sắc mặt của Tỉnh Túc càng lúc càng kỳ quái.
Cuối cùng, khi Tống Nhất Nguyên đi ra khỏi thang máy, bước thẳng đến trước một cánh cửa, Tỉnh Túc rốt cuộc không nhịn được nữa: "Đây là--"

"Nơi ở trước đây của Tống Giang Hà." Tống Nhất Nguyên dùng vân tay mở khóa, vừa đẩy cửa ra, vừa quay lại nhìn Tỉnh Túc, "Nó từng đưa em đến rồi?"

"Vâng."

Tỉnh Túc hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tống Nhất Nguyên tìm dép đi trong nhà mới cho hai người, sau đó bảo họ ngồi tự nhiên.

Tỉnh Túc nhìn bố trí quen thuộc, sắc mặt hơi trầm xuống.

Trên cơ bản không thay đổi gì cả, vẫn là bố cục như khi Tống Giang Hà ở, chỉ là có thêm mấy tấm ảnh của Tống Nhất Nguyên và Tống Giang Hà, từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành, dường như tỉnh cảm rất rốt.

Tống Nhất Nguyên cởϊ áσ khoác ngoài, treo lên móc, vừa xắn tay áo vừa hỏi hai người: "Muốn ăn gì?"
Dáng vẻ xắn tay áo này có một loại phong thái tự phụ toát ra, không giống như một người sắp vào bếp, mà giống như là sắp bước vào phòng phẫu thuật.

Mặc Khuynh trả lời: "Không kén chọn."

Tỉnh Túc nói: "Đều được."

"Cho hai em thưởng thức tay nghề của thầy." Tống Nhất Nguyên cười, búng tay một cái thật vang.

Trong lúc chờ, Mặc Khuynh đi đến trước tủ lạnh, đưa tay muốn mở cửa.

Tống Nhất Nguyên muốn giơ tay cản lại: "Này--"

Nhưng đã muộn.

Sữa chua uống trong tủ lạnh đồng loạt rơi xuống, có chai sắp rơi trúng đầu Mặc Khuynh, cô hơi nhíu mày, đưa tay bắt được chai sữa chua uống kia.

Đây không phải loại cô thích.

Hơi chán ghét quét mắt một cái, Mặc Khuynh đưa mắt nhìn vào tủ lạnh, tức thì khóe miệng giật giật.

Cô quay đầu hỏi: "Thầy là con chuột tích trữ lương thực à?"

"Thầy cũng khổ tâm lắm có được không?" Tống Nhất Nguyên thở dài, "Toàn bộ chỗ này đều là Hoắc Tư đưa đến. Trong lòng anh ta thầy chính là một kẻ ngũ cốc không thể phân biệt, tứ chi vô dụng, nên mỗi lần đến đây, anh ta cứ như sợ thầy sẽ đói chết, mỗi lần đều mua một đống mang đến."
"..."

Đúng là chuyện mà "ba Hoắc" có thể làm ra.

(*) định cmt "ship ship ship" mà tự nhiên dịch tới đây cái nghẹn ngang, hổng lẽ anh Hoắc chính là hình tượng ba quốc dân trong truyền thuyết? :3

Mặc Khuynh quét mắt một vòng, cầm hai chai nước và một hộp ô mai, lại nhìn chai sữa chua uống trong tay kia, thầm nghĩ chín bỏ làm mười, cầm đưa cho Tỉnh Túc vậy.

"Hai người rất thân?" Tỉnh Túc nhận sữa chua, đánh giá hai người.

Mặc Khuynh mắt cũng không nhấc lấy một cái: "Không thân."

"Hai chúng ta còn không thân?" Tống Nhất Nguyên không đồng ý với đáp án này của Mặc Khuynh, phản bác, "Nguyên một học kỳ này, học sinh khiến thầy tiêu tốn tâm tư nhất chính là em đấy."

Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, không có cùng ý kiến, nhưng cũng không phản bác nữa.

Làm một người quan sát, Tống Nhất Nguyên nói ra lời này xem như là đã đánh mất sự công bằng liêm chính rồi.
Chẳng qua, lấy biểu hiện của Tống Nhất Nguyên, dù có mất đi sự công bằng chính trực thì vẫn là phong cách riêng của anh ta, nằng nặc muốn làm rõ cũng chỉ vô nghĩa.

Tống Nhất Nguyên tìm trong tủ lạnh nửa ngày mới tìm được nguyên liệu nấu nướng còn tươi ngon, mang vào bếp.

Mặc Khuynh và Tỉnh Túc ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, uống nước.

Một lúc sau, Tống Nhất Tuyên gõ cửa kính của phòng bếp, thò đầu ra nói vọng vào phòng khách: "Mặc Khuynh, đi mua chai nước tương đi."

Mặc Khuynh nâng mắt nhìn sang.

Ý là: Anh đang nói chuyện với tôi?

Tống Nhất Nguyên hơi run lên, đang muốn đổi người.

Nhưng mà Mặc Khuynh lại đứng lên, hỏi: "Mua ở đâu?"

"Xuống tầng rẽ trái, ngay bên cạnh có một cái cửa hàng tiện lợi." Tống Nhất Nguyên được sủng mà sợ, "Vất vả rồi."

Mặc Khuynh ném cho anh ta một cái nhìn vô cảm.
Theo hướng dẫn của Tống Nhất Nguyên, Mặc Khuynh tìm được cửa hàng tiện lợi, cô đang hoa hết cả mắt với đống chai lọ, định cầm bừa một chai thì chuông điện thoại vang lên.

Là Bành Nhân.

"Mặc tiểu thư, bao giờ cô về thế?" Bành Nhân giống như ngày thường, nhiệt tình tràn đầy, tựa như ánh mặt trời có thể hòa tan mọi băng tuyết.

Mặc Khuynh chớp mắt một cái, dừng một giây, trả lời: "Không biết."

Bành Nhân lại hỏi: "Vậy có cần phần bữa tối cho cô không?"

"Không cần."

Giọng điệu lạnh nhạt.

"Được rồi..." Có thể nghe ra được thất vọng trong giọng nói của Bành Nhân.

Mặc Khuynh không nhiều lời với Bành Nhân nữa, cúp máy.

Bất kể là Giang Khắc, hay là thím Trần, Bành Nhân, Bành Trung, đều là người tốt. Nhưng với thân phận của cô, không cần phải dây dưa quá nhiều với bọn họ.
Trước đây tìm mọi cách để tiếp cận Giang Khắc, muốn từ trên người hắn tìm bóng dáng của Giang Diên.

Nhưng Giang Khắc là một người độc lập.

"Tính tiền."

Mặc Khuynh đặt chai nước tương lên quầy, sau đó lục tìm trong túi. Trong lúc lấy tiền mặt chợt đụng phải một tấm thẻ, cô lôi ra, thấy một tấm thẻ đen bị quấn trong mấy tờ tiền mặt.

Trong mắt chợt có tia sáng lóe lên.

Ông chủ nhìn giá trên thân chai, nói: "Bảy tệ."

Mặc Khuynh lấy tờ mười tệ đặt lên quầy. Rất nhanh, ông chủ tìm ra ba tệ. Mặc Khuynh bỏ cả tiền lẻ và thẻ đen về lại túi.

*

Cùng lúc đó, Giang gia.

Giang Khắc ngồi trước bàn ăn, quét mắt qua một bàn toàn là những món Mặc Khuynh thích, khẽ nhíu mày.

Bành Nhân rón ra rón rén đi vào, tiếng bước chân cực nhỏ, cứ như sợ làm phiền đến Giang Khắc.

Giang Khắc đảo mắt qua anh ta.
Bành Nhân lập tức đứng thẳng lưng.

"Giang gia." Bành Nhân ngượng ngập nói, "Mặc tiểu thư nghe máy, nhưng lại nói không biết bao giờ mới về, không cần phần cơm tối."

Giang Khắc lạnh mặt, nói: "Tôi có hỏi cậu à?"

"..."

Bành Nhân lập tức ngậm miệng.

Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, ngài không có hỏi ra miệng, nhưng rõ ràng là rất muốn biết.

Mặc tiểu thử của mấy hôm nay, bữa sáng thì tiện tay lấy gì đó mang lên xe ăn, tối lại ăn xong ở ngoài mới về, tuy sống cùng dưới một mái hiên, nhưng số lần tiếp xúc đã trở nên cực kỳ ít ỏi.

Chạm mặt còn khó.

Đến cả người vô tâm vô phế như Bành Nhân còn cảm giác được bầu không khí giữa Giang Khắc và Mặc Khuynh sắp đông thành băng.

"Giang gia." Bành Nhân ngập ngừng một hồi lâu, chợt gọi.

Giang Khắc đưa mắt nhìn anh ta.

Bành Nhân lại ngập ngừng thêm một lúc, cuối cùng mới hỏi ra nghi hoặc bấy lâu trong lòng: "Mặc tiểu thư sẽ ở đây bao lâu ạ? Tôi thấy cô ấy không giống như có người nhà, mà mấy người Hoắc Tư, Tống Nhất Nguyên bên cạnh kia, nhìn thì có vẻ đối xử rất tốt với cô ấy, nhưng quan hệ không rõ ràng. Sau này cô ấy sẽ thế nào đây?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bành Nhân phát hiện mình nói xong mấy câu này, nhiệt độ xung quanh Giang Khắc lại giảm xuống mấy độ.

Rõ ràng trong nhà có bật hệ thống sưởi, nhưng Bành Nhân vẫn có cảm giác hơi lạnh đang tràn vào xương.

"Không cần cậu quan tâm." Giang Khắc lạnh lùng đáp một câu, cầm đũa lên.

Bành Nhân tự biết mình lỡ lời, cúi đầu, buồn rầu rời khỏi.

Bữa cơm này, Giang Khắc không ăn được mấy miếng. Rõ ràng cũng là khẩu vị của hắn, nhưng lại như đang nhai rơm, khó mà nuốt trôi.

...

Bành Nhân ngồi trong phòng khách, gửi mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo cho Mặc Khuynh qua wexin.

Bành Khuynh đi vào, quét mắt một cái: "Giang gia đâu?"

Bành Nhân trả lời: "Ăn cơm xong, lên tầng rồi á."

"Em đang làm gì đấy?"

"Gửi tin nhắn cho Mặc tiểu thư đó." Bành Nhân vừa gõ chữ, vừa trả lời Bành Trung.
Bành Trung không hỏi tiếp nữa.

Anh ta tìm được Giang Khắc trong thư phòng, cung kính nói: "Giang gia, tôi đã thu thập được vài thông tin về căn cứ số 08, nhưng không được nhiều."

Giang Khắc hơi nhíu mày: "Nói."

"Nơi này tương tự như một tổ chức theo hệ thống, chia thành các ban nghành, chịu sự quản lý của quốc gia, thành lập từ một trăm năm trước. Nếu như không có sai sót, thì Hoắc Tư, Tống Nhất Nguyên, thậm chí là Qua Bốc Lâm đều là người của căn cứ số 08."

"Mặc Khuynh thì sao?"

"Mấy tháng trước bỗng đột ngột xuất hiện, tất cả thân phận và cuộc sống trước đây đều là giả." Bành Trung nghiêm mặt nói, "Không tra được rốt cuộc có lai lịch gì, lại có mưu đồ gì."

Bành Trung vẫn luôn tỏ ra cảnh giác với Mặc Khuynh.

Một cô gái bỗng từ đâu xuất hiện, giả mạo thân phận tiểu thư Mặc gia tiếp cận Giang Khắc, hiện tại lại vào nhà Giang Khắc ở...
Chẳng lẽ là có mưu đồ gì với Giang Khắc?

Nếu là như thế, có phải chứng minh căn cứ số 08 có mưu đồ gì với Giang Khắc?

Bành Trung không cố gán cái danh ác nhân cho người khác, nhưng nếu như Mặc Khuynh muốn làm điều gì bất lợi với Giang Khắc, Bành Trung sẽ là người ra tay trước với cô.

Bành Trung nói: "Giang gia, Mặc Khuynh này... tốt nhất không nên giữ bên người."

Giang Khắc không nói.

Toàn bộ thân phận đều là giả...

Càng chứng minh những lời Mặc Khuynh nói là thật.

Căn cứ số 08 lại là thứ gì?

Một nơi liên quan đến quốc gia, căn cứ 08 này rất có khả năng chính là nơi đã "cất giữ" Mặc Khuynh. Nếu vậy, Mặc Khuynh tỉnh lại chẳng lẽ chính là sắp xếp của căn cứ số 08?

Hoặc là phát sinh ngoài ý muốn?

Căn cứ số 08 này hoàn toàn tin tưởng sự tồn tại của Mặc Khuynh, hay là nhìn trúng năng lực của Mặc Khuynh, muốn biến cô thành công cụ để lợi dụng?
Thế là, sau một thoáng trầm tư, Giang Khắc nói: "Đi thăm dò thử, làm thế nào để gia nhập căn cứ số 08 đó."

Hai mắt Bành Trung mở lớn.

*

Mặc Khuynh mua nước tương xong quay về, Tống Nhất Nguyên lại bận rộn hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành bốn món một canh.

"Ăn cơm nào." Tống Nhất Nguyên gọi bọn họ, "Đến nếm thử tay nghề của thầy."

Dáng vẻ rất đắc ý.

Mặc Khuynh và Tỉnh Túc rửa tay, ngồi xuống bàn ăn.

Dưới ánh mắt chờ mong của Tống Nhất Nguyên, Tỉnh Túc gắp trứng cà chua, vừa ăn thử một miếng, biểu tình trên mặt cậu ta thoáng biến hóa.

"Thế nào hả?" Tống Nhất Nguyên xoay khuôn mặt chờ mong sang.

Tỉnh Túc nuốt xuống, lạnh nhạt trả lời: "Cũng được."

Ngược lại là Mặc Khuynh, nếm thử xong thì đánh giá: "Không tệ."

"Vậy thì được." Tống Nhất Nguyên khẽ thở ra một hơi, "Thầy đã đặc biệt rèn luyện suốt hai năm đấy..."
Nói được một nửa, Tỉnh Túc đột nhiên đặt đũa xuống, nhìn thẳng về phía Tống Nhất Nguyên, chất vấn: "Tống Giang Hà còn sống không?"

***

88: Đoán xem ai sẽ là người giương cờ trắng đầu hàng trước trong lần chiến tranh lạnh này kkk~