Art: Weibo @火锅精灵芒果锡
Chương 82: Danh hiệu giáo sư [12] Thầy trò Tống Giang Hà và Tỉnh Túc, ơn giải thoát
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cuộc thi cuối kỳ ngày một đến gần, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh.
Nơi này thuộc phía nam, trường lại không có hệ thống sưởi cho mùa đông, chỉ có thể dựa vào gió ấm từ điều hòa để sưởi ấm, gió thổi nhè nhẹ, không khí khô hanh, học sinh đều mơ mơ màng màng, hơn nữa chỉ cần bước ra khỏi phòng học là sẽ lạnh đến mức run rẩy.
Mẫn Sưởng là một con ma bệnh bẩm sinh, mùa đông rất dễ ốm.
Tối qua hứng gió lạnh một lúc, ngày hôm nay đầu đau muốn nứt đôi, giờ ra chơi, cậu ta hỏi Mặc Khuynh: "Túi sưởi của cô đâu?"
"Trước đó ngày nào cô cũng mang mà?"
"Không lạnh."
Mặc Khuynh đáp cực kỳ qua loa, khó mà nắm bắt được đáp án thật sự.
Mẫn Sưởng thức thời không tiếp tục vặn hỏi, ôm cốc nước ấm vừa rót lên uống.
"Này." Giang Tề Ngật đi qua, ném hai hộp thuốc lên mặt bàn của Mẫn Sưởng.
Mẫn Sưởng liếc cậu ta.
Giang Tề Ngật hơi mất tự nhiên, gãi gãi đầu, giọng điệu cứng nhắc nói: "Đừng có hiểu nhầm, nhìn cậu lờ đà lờ đờ tôi cũng mất hết cả hứng học."
Còn khá ngạo kiều.
Mẫn Sưởng rũ mắt nhìn hộp thuốc, phát hiện đã bị mở ra, chọc một cái hỏi: "Ai dùng rồi?"
"Chưa dùng." Giang Tề Ngật giải thích, "Vừa nãy đi mua cho cậu với Tỉnh Túc. Cậu ta không biết có phần của cậu nên thuận tay bóc ra thôi."
Mẫn Sưởng hỏi: "Cậu ta cũng ốm?"
Giang Tề Ngật nhìn bóng người tựa vào cửa trước, nói: "Nằm bẹp hai tiết rồi."
Mặc Khuynh ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện nãy giờ lúc này mới hơi nâng mắt, nhìn về phía Tỉnh Túc. Ngón tay khẽ di chuyển, đặt trên trang sách, trong mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.
Thời gian nghỉ trưa, Mặc Khuynh châm cho Mẫn Sưởng hai châm, hỗ trợ giảm nhẹ các triệu chứng cảm cúm.
Nửa tiếng sau, Mẫn Sưởng cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thần thanh khí sảng.
Mẫn Sưởng không nhịn được lén hỏi Mặc Khuynh: "Bộ châm cứu kia của cô rốt cuộc là có chỗ nào đặc biệt?"
"Không biết."
"Không phải của cô à mà không biết?"
"Của tôi."
"..."
Mẫn Sưởng hoài nghi Mặc Khuynh cố tình không nói cho mình.
Chỉ là, tùy tiện tìm được cái lý do cũng nát bét quá cơ.
Mặc Khuynh lật một trang sách, thuận miệng trả lời cậu ta: "Văn minh thượng cổ còn sót lại, không thể nói rõ ràng cụ thể."
Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp: "Không thể nói."
"..."
Dù sao thì lý do từ chối này vẫn khiến người ta thoải mái hơn nhiều.
Thế là cậu ta không hỏi tiếp nữa.
Ngày hôm đó sau khi tan học, Mặc Khuynh lấy điện thoại ra, phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Bành Nhân. Cô không quá để ý, bỏ lại điện thoại vào túi, sau đó đi Ca Bố Lâm.
Trước đó thì nhắn cho Bành Trung, để hôm nay anh ta không cần đến đón mình.
"Yo." Qua Bốc Lâm đứng ở cửa, vẫy tay với Mặc Khuynh.
Hiển nhiên là đã chờ lâu.
Lúc nghỉ trưa, Qua Bốc Lâm gửi tin nhắn cho Mặc Khuynh, bảo Mặc Khuynh tan học đến một chuyến. Nói là có tình báo của Tỉnh Túc.
"Ông chủ Qua..."
"Ông chủ Qua!"
Có mấy học sinh nữ đi tới, cười đùa chào Qua Bốc Lâm.
Qua Bộc Lâm chỉ chỉ tấm biển bằng gỗ "Hôm nay ngừng kinh doanh", cười tít mắt nói với bọn họ, "Ầy, hôm nay cửa tiệm nhỏ này không mở cửa rồi."
"Không phải anh đang ở đây à? Bọn em vào lấy đồ xong rồi ra luôn."
"Không mất nhiều thời gian đâu."
"Làm gì có ai chặn khách ngoài cửa như anh hả, còn nữa, anh suốt ngày đóng cửa, còn muốn làm ăn kinh doanh nữa không thế?"
Tiếng con gái oán thán nối tiếp nhau không ngừng.
Tuy là Qua Bốc Lâm rất nhiệt huyết với công việc kinh doanh buôn bán, nhưng anh ta chọn nhầm trường, đụng phải nhóm Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên, hễ muốn là lại chọn cái cửa tiệm nhỏ của anh ta làm cứ điểm tụ họp.
Đám học sinh trách thì cứ trách, nhưng Qua Bốc Lâm đẹp trai, miệng lại ngọt như mía lùi, quan trọng là hàng hóa bên trong chất lượng tốt giá cả ổn định, bởi vậy mà chỉ cần mở cửa là học sinh lại chạy ầm ầm tới mua.
Qua Bốc Lâm cười cười, nói: "Lần sau, lần sau."
Anh ta cũng đã nói thế rồi, không hề có ý định nhượng bộ, đám học sinh chỉ đành rời đi.
Người ngoài đi rồi, Qua Bốc Lâm mới mở cửa, mời Mặc Khuynh đi vào.
Vén rèm cửa lên, Mặc Khuynh đi vào trong, gió điều hòa lập tức phả vào mặt.
Trong cửa hàng bật điều hòa, quầy lễ tân cũng đặt một cái lò sưởi bằng điện, đảm bảo ấm áp. Đương nhiên, Mặc Khuynh thích ứng rất nhanh với nhiệt độ không khí, dù không có mấy thứ này thì cũng khó mà thấy lạnh.
Mặc Khuynh trực tiếp đi vào vấn đề: "Tra được gì rồi?"
"Gấp gì chứ," Qua Bốc Lâm đi đến trước cửa nhà kho, vén rèm lên, nói với Mặc Khuynh, "Vào ngồi đã."
Mặc Khuynh chê anh ta vẽ vời, nhưng vẫn đi theo: "Chỗ đó không phải nhà kho sao?"
"Tôi sắp xếp lại rồi!" Qua Bốc Lâm vẫn duy trì động tác vén rèm của, hơi nhướng mày, dáng vẻ cực kỳ đắc ý, "Trời lạnh, không thích hợp bàn chuyện bên ngoài, tôi đã dọn ra một khu nghỉ ngơi bên trong."
Nói xong, bật đèn lên.
Mặc Khuynh đi vào cửa, quét mắt một vòng. Nơi này không tính là rộng, nền nhà lót chiếu, bên trên trải thêm một tấm thảm, khoảng không chừa ra đặt một cái bàn sưởi điện, còn phủ một lớp thảm lông.
Bàn sưởi được bật lên, hơi ấm lan ra khắp tấm thảm, chẳng mấy đã cực kỳ ấm áp.
Mặc Khuynh ngồi lên, chợt nhớ đến giường sưởi của phương Bắc, hỏi: "Người thời đại này đều dùng thứ này sao?"
(*) nói thế nào nhỉ, cái giường này bên dưới xây bằng gạch xong làm giống như cái lò ấy, chắc là của thời xưa, xong chắc kiểu nhét than vào hoặc đốt củi sưởi cho ấm.
Qua Bốc Lâm bê ra một đĩa quýt, nghe Mặc Khuynh hỏi thế thì hơi ngẩn ra, sau đó đáp: "Phần lớn mọi người đều dùng."
"Số ít còn lại thì sao?" Mặc Khuynh hỏi.
"Dù sao cũng có một bộ phận người nghèo cần đến hỗ trợ của nhà nước." Giọng điệu nghiêm túc hơn mấy phần, "Cô yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện chết vì lạnh, nếu thật sự có thì đã lên thời sự luôn rồi."
Mặc Khuynh không hé răng.
Qua Bốc Lâm không đoán được Mặc Khuynh đang nghĩ gì, gãi gãi mũi, cười nói: "Chờ cô thi cuối kỳ xong tiến vào nhánh của chúng tôi, chúng ta có thể làm nhiệm vụ, sau đó nhận ngân sách của nhà nước đi ngao du đây đó."
Mặc Khuynh liếc anh ta, chế giễu: "Mấy người có nhiệm vụ?"
"..." Qua Bốc Lâm gượng gạo ba giây, sau đó đứng thẳng lưng, "Nhiệm vụ của lớp bảy không phải là nhiệm vụ đó sao?"
"..."
Mặc Khuynh lười nói nhăng nói cuội với anh ta.
Không lâu sau, Qua Bốc Lâm cũng ngồi xuống, đối diện với Mặc Khuynh: "Chuyện trước đây của Tống Giang Hà và Tỉnh Túc, trước đặt qua một bên đã. Hiện tại chúng ta có một chuyện quan trọng hơn cần nói."
Mặc Khuynh bóc quýt, mí mắt cũng không nhấc lấy một cái: "Nói."
"Hai ngày trước cậu ta và ba mình ầm ĩ một trận, bị đuổi ra khỏi nhà. Hiện tại đang ở trong một tòa dạy học bỏ hoang của trường." Qua Bốc Lâm nhìn quả quýt đã bóc vỏ trên tay Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh tách đôi, ném cho anh ta một nửa, hỏi: "Vì sao?"
Tiếp được nửa quả quýt rồi, Qua Bốc Lâm cười tít mắt, bỏ một múi vào miệng, đáp: "Không biết."
Mặc Khuynh lạnh lẽo nâng mắt, nhìn chằm chằm nửa quả quýt trong tay Qua Bốc Lâm, trong mắt lộ ra sát khí.
"Chi tiết hơn cần phải hỏi hai ba con họ." Qua Bốc Lâm hơi run lên, ngồi cũng thẳng lưng hơn hẳn, "Chủ yếu là, tòa nhà kia rất xuống cấp, trời lạnh thế này còn không có hệ thống sưởi hay điều hòa gì. Tôi trộm tới đó nhìn một cái, chỉ có một cái lều và một cái túi ngủ."
Qua Bốc Lâm nói xong, bình luận: "Cậu nhóc này, cũng khá cứng đầu đấy."
Mặc Khuynh không cho ý kiến.
Cứng đầu cái rắm.
"Tôi nghĩ, cô có muốn nhân cơ hội này moi từ miệng cậu ta..." Qua Bốc Lâm đề nghị.
Mặc Khuynh ngắt lời anh ta: "Nói về Tống Giang Hà."
"Người tên Tống Giang Hà này, khá kỳ lạ, tôi không tra được nhiều." Qua Bốc Lâm lựa chọn những điểm quan trọng, nói, "Bốn năm trước anh ta đến Trung học trực thuộc số một. Lý lịch rất xuất sắc, hai mươi tuổi tốt nghiệp bằng xuất sắc, một trong hai người trong lúc còn đang học chính quy đã được trực tiếp tiến cử lên học thạc sĩ. Theo lý thuyết, người như thế thì đi đâu làm cái gì cũng được, nhưng anh ta lại xin vào trường này dạy học."
Mặc Khuynh nhắc nhở: "Trước nhìn bản thân anh đi."
"... Ồ."
Qua Bốc Lâm bỗng nhớ ra mình tốt nghiệp top1, hiện tại lại đi làm ông chủ cửa hàng bán đồ ăn vặt của Trung học trực thuộc số một, như thế thì trường hợp của Tống Giang Hà này cũng không còn gì đáng ngạc nhiên nữa.
Nhất thời không còn khúc mắc gì.
Mặc Khuynh nói: "Tiếp tục."
"Anh ta dạy học hai năm ở Trung học trực thuộc số một, sau đó thì từ chức rời khỏi, không rõ nguyên nhân." Qua Bốc Lâm nói, "Anh ta dạy văn, năm đầu tiên là dạy thay, năm hai lên làm giáo viên chủ nhiệm. Phụ trách lớp của Tỉnh Túc."
"Ừm."
"Con người Tống Giang Hà này rất được, ôn nhu săn sóc, quan tâm đến học sinh, nhận được rất nhiều sự yêu mến. Tỉnh Túc từng được anh ta giúp đỡ không ít."
Qua Bốc Lâm hơi dừng lại, nhét một miếng quýt vào miệng, tiếp tục: "Mẹ của Tỉnh Túc không chịu được bạo lực gia đình nên đã bỏ đi. Ba cậu ta là một con sâu rượu, lại còn mê cờ bạc, hơn nữa cứ say rượu là đánh đập người nhà, Tỉnh Túc thường xuyên bị ông ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Sau khi Tống Giang Hà phát hiện ra vết thương trên người Tỉnh Túc đã đến gặp ba của cậu ta..."
Nói đến đây, Qua Bốc Lâm xoa xoa mặt, thở dài một tiếng.
Mặc Khuynh tiếp lời: "Rồi sao?"
Qua Bốc Lâm: "Cô có biết Tống Giang Hà làm gì không?"
"Làm gì?"
"Anh ta tính kế tống ba của Tỉnh Túc vào tù."
"Tính kế?" Mặc Khuynh nghe đến đây thì hơi tỏ ra hứng thú.
"Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi." Qua Bốc Lâm hơi dừng lại, giải thích, "Lúc anh ta đến tìm ba của Tỉnh Túc đã hứa hẹn với ông ta, tỏ ý bản thân muốn hỗ trợ toàn bộ chi phí học hành cho Tỉnh Túc."
Mặc Khuynh thong thả ăn quýt, nhìn anh ta.
"Nhưng cô biết mà, lòng tham của con người là không đáy. Ba của Tỉnh Túc ban đầu vốn đã đồng ý, gặp được mỏ tiền như thế thì càng ngày càng quá đáng, số lần tìm Tống Giang Hà đòi tiền ngày một nhiều. Cuối cùng, Tống Giang Hà giữ lại toàn bộ bằng chứng ba của Tỉnh Túc đến đòi tiền mình, gán cho ông ta tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản, kiện ông ta ra tòa, phán tù ba năm. Nhưng vì ba của Tỉnh Túc biểu hiện tốt, được giảm án, sau đó nộp tiền bảo lãnh xong thì được thả ra."
"Từ đâu nhìn ra là bị tính kế?"
"Cho cô xem ngọn nguồn mọi chuyện mà tôi tổng kết lại, xem xong là sẽ hiểu." Qua Bốc Lâm tìm từ đâu một tập tài liệu, đưa đến trước mặt Mặc Khuynh, "Thoạt nhìn thì có vẻ là Tống Giang Hà không chịu được ba của Tỉnh Túc lòng tham không đáy được một tấc lại muốn tiến một thước mới phải nhờ đến sự can thiệp của pháp luật để bảo vệ bản thân. Nhưng liên hệ tất cả lại, có thể suy đoán ra, Tống Giang Hà là từng chút một dẫn dắt ba của Tỉnh Túc sa vào lưới."
Anh ta gõ gõ tập tài liệu: "Trùng hợp lại là ba năm. Nếu Tỉnh Túc tốt nghiệp bình thường, ba của Tỉnh Túc lại không được giảm hình phạt, thì lúc ba của Tỉnh Túc ra tù, cậu ta cũng đã lên đại học."
Sau đó, Qua Bốc Lâm nói tiếp: "Tống Giang Hà chính là cứu tinh của Tỉnh Túc."
"Một người thầy có trách nhiệm như thế, sao chỉ mới giữ chức hai năm đã rời đi?" Mặc Khuynh lật xem tài liệu mà Qua Bốc Lâm tổng kết được, mối nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn, "Có bước ngoặt gì sao?"
"Không có." Qua Bốc Lâm lắc đầu, "Chính là kỳ nghỉ hè năm đó, anh ta bỗng nhiên không có tin tức. Đến tận khi sắp khai giảng người nhà mới báo tin, nói anh ta muốn từ chức. Sau đó thì bặt vô âm tín."
Mặc Khuynh hỏi: "Không liên lạc được?"
Qua Bốc Lâm "ừ" một tiếng: "Hoàn toàn không liên lạc được."
Mặc Khuynh lại lật xem phần tổng kết kia, cuối cùng, cô gập nó lại, giương mắt nhìn Qua Bốc Lâm: "Anh thử tìm Hoắc Tư."
Qua Bốc Lâm rót một chén trà cho cô, nghe vậy thì giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Tìm anh ta làm gì?"
"Anh ta là cảnh sát, tìm một người chắc không thành vấn đề ."
"Có phải là..." Qua Bốc Lâm gật đầu, "Cô muốn liên lạc với Tống Giang Hà?"
"Ừm."
"Vì sao chứ, chỉ vì dòng chữ trong nhiệm vụ mới kia?" Qua Bốc Lâm không thể hiểu nổi.
Sắc mặt của Mặc Khuynh lành lạnh, trầm giọng nói: "Tôi nghi ngờ anh ta đã không còn trên nhân thế."
"Hả?"
"Anh hỏi thử xem, Tống Giang Hà và Tống Nhất Nguyên có quan hệ gì."
"..."
Qua Bốc Lâm chợt nghĩ đến gì đó, sợ hãi mở to hai mắt, thầm nghĩ: Không phải chứ.
Tống Giang Hà và Tống Nhất Nguyên?
Anh em sao?
Sau khi em mất, anh trai tiếp tục sự nghiệp của em?
Nghe vậy thì đúng là... quá máu chó rồi.
Mặc Khuynh nhấc chén trà nóng lên, thổi thổi cho nguội bớt rồi nhấp một ngụm: "Còn gì khác không?"
"Tạm thời hết rồi." Qua Bốc Lâm lắc đầu nói, "Từ sau khi đưa ba của Tỉnh Túc vào tù, Tống Giang Hà lại cho Tỉnh Túc một khoản tiền, giúp cậu ta có tiền trang trải cho học phí và sinh hoạt phí. Đương nhiên từng đó là chưa đủ, dù sao cũng cần tiền cho nhiều việc khác, nhưng Tỉnh Túc cũng có thể tự đi làm thêm kiếm tiền."
Suy nghĩ một chút, Qua Bốc Lâm lại nói: "Ngoài ra, sau khi ba của Tỉnh Túc ra tù, Tỉnh Túc cao hơn, cũng mạnh mẽ hơn, muốn đánh đập cậu ta rất khó, nên cuối cùng thì cũng không tính là vấn đề lớn."
Mặc Khuynh nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
"Nghe nói ba của Tỉnh Túc cũng không dám trêu chọc vào cậu ta quá mức nữa. Lần này đuổi cậu ta ra khỏi nhà chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì." Qua Bốc Lâm híp mắt, thần thần bí bí nói, "Tôi cảm thấy, thời điểm này dù là chuyện kỳ lạ gì phát sinh chúng ta cũng phải để ý. Rốt cuộc là chuyện gì, phải tìm ra chân tướng mới được."
Mặc Khuynh mặt không đổi sắc: "Ừm."
Qua Bốc Lâm thăm dò: "Nên là, cô có muốn..."
Mặc Khuynh uống thêm một ngụm trà, đặt chén trà xuống.
Qua Bốc Lâm cực kỳ mong chờ nhìn cô.
Sau đó, anh ta nghe được câu hỏi mà mình mong muốn nhất từ miệng Mặc Khuynh: "Hôm nay cậu ta còn ở đó không?"
Qua Bốc Lâm vui muốn chết.
*
Trường không tổ chức tự học buổi tối.
Vừa đến tối, cả trường bị yên tĩnh bao trùm, ồn ào náo nhiệt của ban ngày tựa như chỉ là một giấc mộng. Ban đêm lại có tuyết rơi, càng lúc càng lớn, từng bông tuyết lớn như sợi bông rơi xuống.
Tỉnh Túc từ cổng sau của trường đi vào tòa nhà dạy học bị bỏ hoang, trong tay là phần mì xào sớm đã lạnh ngắt.
Gió tuyết thổi không ngừng cũng khiến mắt cậu ta phát đau.
Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng ban ngày đã uống thuốc, lại ra mồ hôi, so với sáng sớm đã tốt hơn nhiều.
Tỉnh Túc thở ra khí lạnh, nhìn thấy hô hấp biến thành sương trắng, sau đó tan ra trong ánh sáng trắng lờ mờ.
Cậu ta hơi cúi đầu, đội mũ lên, ánh mắt hướng về phía tòa nhà bị bỏ hoang, bước chân nhanh hơn đi vào.
Tòa nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm, vẫn nói cần phải phá đi để xây tòa mới, nhưng ngân sách không đủ, qua mấy năm rồi vẫn chưa bị phá. Đồ đạc bên trong đều đã được chuyển đi, trống không chẳng có gì, có còn mấy cái bàn cái ghế gãy chân.
Không có điện, không có ánh sáng.
Vào đến bên trong chỉ có tối đen, Tỉnh Túc lấy điện thoại ra, bật đèn pin, sau đó dựa vào chỗ ánh sáng ít ỏi này đi vào một phòng học ở tầng hai.
Đột nhiên --
Tỉnh Túc vừa bước qua cửa chợt đứng khựng lại, toàn bộ máu trong người bị đảo ngược.
Bên trong có người.
Phòng học được Tỉnh Túc sắp xếp chia thành hai, một nửa là để đặt đống bàn ghế bị bỏ đi, thuận tiện dùng chúng chặn cửa sổ. Một nửa còn lại thì để trống, làm chỗ dựng lều và để ba lô.
Hiện tại, trước cửa lều đặt một cái lò sưởi dùng than, có một bóng người ngồi bên cạnh.