Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 81: Giang Khắc và Mặc Khuynh cãi nhau, chiến tranh lạnh




Art: Weibo @_不度_

Chương 81: Giang Khắc và Mặc Khuynh cãi nhau, chiến tranh lạnh

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Là Ôn Nghênh Tuyết.

Gió thổi khiến thân cây lung lay, tuyết đậu bên trên rơi xuống, rải đầy đất, cũng rơi trúng giày của Mặc Khuynh.

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Giọng nói nghe rất quen tai, là Tỉnh Túc.

"Không chỉ có tiền, những thứ khác tôi đều có thể cho cậu. Thanh danh, quyền lợi. Trường học tốt, thoát ly khỏi gia đình..."

Ôn Nghênh Tuyết bình thản nói ra từng điều kiện, cái sau hấp dẫn hơn cái trước. Cô ta đã sớm điều tra xong, hiểu rõ toàn bộ khó khăn của Tỉnh Túc.

"Khoan đã." Tỉnh Túc ngắt lời cô ta.

Ôn Nghênh Tuyết dừng lại.


"Cái con người này của cậu, nhìn thì cũng xinh xắn mà sao tâm địa lại bất ổn thế nhỉ." Tỉnh Túc nói chuyện thẳng thừng không hề nể nang, "Tôi không biết giấy gì cả, cậu tìm nhầm người rồi."

Ôn Nghênh Tuyết bình tĩnh tiếp lời: "Cậu cứ suy nghĩ thêm đi."

Tỉnh Túc bướng bỉnh đáp: "Không cần."

Rất nhanh, tiếng bước chân đi trên đường lát đá vang lên.

Tỉnh Túc khoác ba lô ở một bên vai, đi đến trước một nhánh cây chĩa ra thì hơi cúi người, sau đó đi lên đường lớn.

Lúc ngẩng đầu, chợt thấy Mặc Khuynh, cậu ta không khỏi nhướng mày.

Tỉnh Túc ngoảnh đầu lại nhìn về sau, thấy Ôn Nghênh Tuyết cũng đã rời đi theo hướng ngược lại, chẳng mấy đã khuất dạng.

Lúc này cậu ta mới quay lại nhìn Mặc Khuynh, ngập ngừng: "Cậu nghe thấy rồi?"

Mặc Khuynh nói: "Thật không khéo, tai thính quá."


"..."

Tỉnh Túc chửi tục một câu trong lòng.

Sau đó hơi nhíu mày, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Không liên quan đến mấy người, bớt kéo Tống Nhất Nguyên vào."

Mặc Khuynh lại nói: "Thật không khéo, có liên quan."

Tỉnh Túc khó hiểu: "Liên quan gì đến mấy người?"

"Trùng hợp biết hai mươi mốt trình tự kia." Mặc Khuynh phân tích, "Tôi đoán là cậu đang giữ tờ giấy đó, của Tống Giang Hà để lại, nhưng cậu cũng không biết là cái gì. Chỉ đến khi nghe được truyền thuyết kia mới bắt đầu tìm kiếm hai mươi mốt trình tự, có đúng không?"

"..."

Ánh mắt Tỉnh Túc chuyển lạnh.

"Tôi cũng cho cậu một lựa chọn, nghĩ xong rồi thì đến tìm tôi." Mặc Khuynh thong thả nói xong, khoác ba lô lên, bước chậm qua Tỉnh Túc, hướng về phía dãy lớp học.

Mái tóc theo bước đi bay bay, có mấy sợi lướt qua má cậu ta.


Tỉnh Túc xoay người, nhìn theo bóng lưng của Mặc Khuynh, không khỏi cắn chặt răng.

-- Giang Tề Ngật nói đúng, hai học sinh chuyển trường này lại lịch đều không tầm thường.

*

Tan học, Mặc Khuynh theo thường lệ lên xe của Bành Trung.

Cô cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Bành Trung vốn là người ít nói, nhiều khi có thể im lặng cả một quãng đường, hệt như một người công cụ. Hôm nay cũng như vậy, Bành Trung không nói chuyện gì cả, nhưng lúc nhìn Mặc Khuynh, ánh mắt lại có gì đó kỳ quái.

Mặc Khuynh phát hiện ra, nhưng không để trong lòng.

Điện thoại bỗng rung lên, là điện thoại của Qua Bốc Lâm.

Cô tiếp máy: "Chuyện gì?"

"Nhiệm vụ mới kia lại có thêm một hàng chữ." Qua Bốc Lâm biết Mặc Khuynh không thích dài dòng vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.

"Chữ gì?"

"Là hai cái tên. Tỉnh Túc, Tống Giang Hà." Qua Bốc Lâm nói, "Tôi có tra qua, Tống Giang Hà từng là giáo viên dạy văn ở Trung học trực thuộc số một, nhưng hai năm trước đột ngột từ chức. Tống Nhất Nguyên vừa vặn thay thế vị trí trống đó. Tỉnh Túc là học sinh lớp bảy với cô, học lại, trước đây là học sinh của Tống Giang Hà."
Mặc Khuynh không có gì bất ngờ.

Tất cả những chuyện trước mắt đều đang xoay quanh Tống Giang Hà, Tỉnh Túc và phương thuốc lưu truyền trong dân gian kia.

Trầm ngâm một lát, Mặc Khuynh hỏi: "Giữa Tống Giang Hà và Tỉnh Túc từng có gì đó sao?"

"Cái này thì tôi không rõ." Qua Bốc Lâm thấy cô có hứng thú với chuyện này, nhanh nhảu nói, "Cô muốn biết thì tôi đi điều tra ngay."

"Ừm."

Mặc Khuynh thản nhiên đáp.

Ngữ điệu cứ như lãnh đạo của Qua Bốc Lâm.

Mà Qua Bốc Lâm lại như con gấu tuy bị ong đốt đau điếng nhưng vẫn vui sướng ôm mật mà liếʍ ɭáρ.

Cúp máy, Mặc Khuynh lại nhìn lên gương chiếu hậu, thấy được ánh mắt kỳ quái của Bành Trung. Cô hơi nhíu mày, dừng nửa giây, cuối cùng vẫn không nói gì.

Về tới nhà của Giang Khắc, Mặc Khuynh vừa vào đến sân trước lập tức hiểu được dáng vẻ nhiều lần "muốn nói lại thôi" của Bành Trung rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Hai người tuyết cô dậy từ sáng sớm đắp đã không còn.

Tuyết trong sân vẫn chưa tan, hai người tuyết lại mất tăm không thấy tung tích, rõ ràng là có người cố tình phá.

Mặc Khuynh trầm mặt, đi vào nhà.

Bành Nhân như một tia chớp phóng ra, xởi lởi chào hỏi: "Mặc tiểu thư."

"Người tuyết đâu?" Mặc Khuynh lạnh giọng hỏi.

"Í--" Bành Nhân ngạc nhiên thành tiếng, nhìn ra sân trước, cứ như giờ cũng mới phát hiện ra người tuyết đã không còn, biểu cảm trên mặt khuếch trương hơn Mặc Khuynh gấp vạn lần, "Sao lại không thấy đâu rồi? Có phải là tan rồi không?"

Diễn lố cực kỳ.

"Không sao hết, Mặc tiểu thư, chờ mấy ngày nữa có tuyết rơi chúng ta lại đắp một cặp khác." Bành Nhân bày ra khuôn mặt tươi cười thân thiết, nhưng giọng nói thì cứng ngắc như robot được lập trình, "Đến đó tôi giúp cô, đắp một cặp khác đẹp hơn."
Mặc Khuynh không có hứng thú xem anh ta biểu diễn, hỏi thẳng: "Giang Khắc đâu?"

"A?"

Bành Nhân khựng lại, vô thức nhìn lên tầng.

Mặc Khuynh không chậm trễ thêm nữa, mang theo một thân sát khi đi lên cầu thang.

Sống lưng Bành Nhân lạnh toát, cơ thể run rẩy, không nhịn được phải xoa xoa hai tay với nhau.

"Người đâu rồi?" Bành Trung từ ngoài cửa đi vào, hỏi Bành Nhân.

"Đi tìm Giang gia rồi." Bành Nhân nói xong, lại thở dài tiếp, "Anh nói xem, Giang gia cũng thật là, sao cứ phải xúc cái cặp người tuyết kia đi cho bằng được, rõ ràng người tuyết kia là ngài ấy mà..."

Bành Trung lạnh lẽo quét mắt qua.

Bành Nhân cảm nhận được sát khí, vội vàng ngậm miệng.

Bành Trung mặt không biểu cảm: "Tổ huấn."

"Giang gia vĩnh viễn đúng." Bành Nhân như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, "Anh, em sai rồi."

Bành Trung nói: "Quay về chép một trăm lần tổ huấn."
"Vâng."

Bành Nhân ngoan ngoãn không dám một câu nói không.

(*) huhu tò mò quá rốt cuộc anh Giang đến 100 năm sau này thế nào dợ~

*

Tầng hai, Mặc Khuynh đi thẳng vào thư phòng, nhưng vị trí mà trước giờ luôn có một người ngồi hiện tại lại trống không. Tiểu Giang Giang ngược lại vẫn ở đây, nhưng lại không động đậy, đang ở trạng thái chết máy.

(*) ùi ui ăn giấm cũng ghê đấy, ghen lây sang cả tiểu Giang Giang luôn, cơ mà chọc vợ xong thì trốn à :)))

Quét mắt một vòng xong, Mặc Khuynh rời thư phòng, đi sang phòng ngủ của Giang Khắc.

Một cước đá tung cửa.

Phòng ngủ sáng đèn, Giang Khắc từ trong nhà tắm đi ra, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lông cừu màu xám, tóc vẫn còn ướt, đôi mắt mang theo hơi nước từ trong nhà tắm, đuôi mắt hơi đỏ, có vẻ là vừa tắm xong.

Mặc Khuynh thình lình xuất hiện khiến Giang Khắc hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
(*) bất ngờ chưa ông già, tưởng trốn vào đây là thoát à :>>

Hắn biết vì sao Mặc Khuynh tìm mình.

Mặc Khuynh liếc hắn một cái, bước nhanh tới, lạnh giọng hỏi: "Người tuyết là anh bảo Bành Nhân phá?"

Giang Khắc đón nhận ánh mắt nguy hiểm của cô: "Là tôi."

Khoảng cách không xa, chưa đến vài bước, Mặc Khuynh đi đến trước mặt Giang Khắc.

Cô hơi ngẩng đầu, đối diện với Giang Khắc, giọng nói bị đè thấp ẩn ẩn tức giận: "Vì sao?"

Vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh trước giờ chưa từng thay đổi.

Giống như dù có gặp chuyện lớn hơn nữa thì cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái, như là dù thế nào cũng sẽ không thấy được cảm xúc của cô bị dao động.

Nhưng hôm nay khác rồi.

Lần đầu, vậy là lại là vì một người tuyết.

Nhớ đến người tuyết rất giống mình kia, Giang Khắc hơi nhíu mày, không hề tỏ ra yếu thế, lạnh giọng nói: "Ngứa mắt."
Ánh mắt Mặc Khuynh lộ ra cảm xúc phức tạp: "Ngứa mắt chỗ nào?"

Giang Khắc hơi rũ mắt, nhưng dáng vẻ của cô vẫn phản chiếu trên đôi con ngươi: "Chỗ nào cũng ngứa mắt."

Cửa sổ phòng ngủ không đóng, gió lạnh không ngừng tràn vào, ánh sáng trắng từ đèn trần cũng lạnh lẽo, bối cảnh càng đơn điệu, hết thảy sự vật xung quanh đều mang theo hơi lạnh, hệt như bầu không khí giữa họ bây giờ.

"Đó là Giang Diên?" Giang Khắc nhìn cô chăm chú.

Mặc Khuynh đáp: "Đúng."

Giang Khắc lại hỏi: "Đây chính là mối liên kết giữa tôi và người đó?"

Mặc Khuynh lại đáp: "Đúng."

Trả lời một cách thẳng thắn dứt khoát, không hề do dự hay chần chừ.

Thế nên mỗi lần cô nhìn về phía hắn, ánh mắt luôn mang theo phức tạp và sâu xa giống như mang theo một câu chuyện xưa, hiện tại đều đã có đáp án rồi.
Mỗi lần cô nhìn hắn đều là đang nghĩ đến người khác.

"Vậy thì khiến cô thất vọng rồi." Giang Khắc đưa tay, cầm một lọn tóc của cô, ngón tay nhẹ nhàng vân về, sau đó hơi nâng mắt, giọng điệu chắc nịch, "Tôi không phải người đó."

"Đúng là không phải."

Mặt mày lạnh như sương, Mặc Khuynh nhấc tay, hất tay hắn ra.

Lọn tóc kia theo ngón tay trượt ra, bàn tay Giang Khắc dừng giữa không trung một giây, sau đó mới hạ xuống.

Mặc Khuynh liếc hắn một cái, sau đó xoay người bước đi.

Trong một cái chớp mắt, bóng lưng cô đã biến mất khỏi tầm nhìn của Giang Khắc.

...

Cửa sổ vẫn còn mở, gió lạnh vù vù thổi vào, buổi đêm gió lớn, cuộn theo cả tấm rèm nhấc lên.

Giang Khắc đứng trước cửa sổ hút gió, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói trắng theo gió bay lên. Hắn hơi cúi đầu, nhìn sân trước trống trải, trong đầu hiện lên hai người tuyết một lớn một nhỏ kia.
A.

Giang Diên.

Một cô gái tự nhận là người đến từ một trăm năm trước, từng chuyện từng chuyện xảy ra lại không ngừng chứng minh cho những gì cô đã trải qua, mà không phải cô từng bước một đi qua những năm này, mà giống như đột ngột xuyên tới.

Bỗng nhiên đến thế giới của một trăm năm sau, cô đã có suy nghĩ gì?

Những sự vật sự việc cô quen thuộc sớm đã biến mất, hoặc là đã thành lịch sử, hoặc là còn không được ghi lại. Cô đối mặt với thế giới đầy mới mẻ này, có lẽ đã không quá thích ứng, bởi vậy khi nhìn thấy hắn, mới theo bản năng mà ỷ lại.

Bởi vì hắn cực kỳ giống người cô thương nhớ của một trăm năm trước.

Mà cho đến hiện tại, hắn trong mắt cô chẳng qua cũng chỉ là một hình bóng của người đó.

Một cái hình bóng.

Đôi con ngươi thâm trầm, Giang Khắc dụi tắt điếu thuốc, đóng cửa sổ lại. Xoay người, bức rèm đã được kéo ra, cản lại toàn bộ bên ngoài.
*

Tối đó, Mặc Khuynh không xuống ăn cơm.

Cũng không có ai đi gọi cô.

Mặc Khuynh nằm trong phòng ngủ đọc sách. Nhưng mà, đọc liền hai tiếng, lại không lật được nổi hai tờ.

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, đây là lần đầu tiên cô không thể tập trung đọc sách.

Trong đầu cứ hiện lên mãi ánh mắt kia của Giang Khắc.

Bừng tỉnh sau khi biết được chân tướng, sau đó, toàn bộ cảm xúc đều bị giấu vào trong, chỉ còn lại bình tĩnh, không cảm nhận được bất cứ dao động cảm xúc nào.

Bình tĩnh mà xem xét, từ lúc bắt đầu tiếp cận Giang Khắc, Mặc Khuynh đã mang theo tâm địa xấu, coi Giang Khắc thành bóng dáng của Giang Diên.

Hai khuôn mặt này quá đỗi giống nhau, mà hết trùng hợp này đến trùng hợp khác, đủ loại biến hóa trên người Giang Khắc, khiến đôi khi Mặc Khuynh cảm thấy -- người này chính là Giang Diên.
Sau đó, cô đã không nghĩ đến việc phân biệt rạch ròi giữa hai người nữa.

Nhưng mà hiện tại, cần phải phân biệt.

Cô không tin chuyện chuyển thế, mà Giang Diên cũng chỉ là một người bình thường, nếu như sống đến hiện tại thì đã sớm thành một ông lão một trăm mấy chục tuổi, không thể nào đã qua một trăm năm mà dáng vẻ vẫn y như cũ được.

Huống hồ, Giang Khắc không có ký ức của Giang Diên.

Mặc Khuynh mở ngăn tủ, tìm điện thoại gọi cho Hoắc Tư.

"Xảy ra chuyện gì?" Mỗi lần nhận được điện thoại của Mặc Khuynh là Hoắc Tư lại bày ra cái dáng vẻ như đón đại địch.

"Nghe ngóng thử thân thế của Giang Khắc đi." Mặc Khuynh đi thẳng vào chủ đề.

"À."

Hoắc Tư khẽ thở ra một hơi.

Vừa nãy anh ta cứ tưởng Mặc Khuynh lại náo loạn ra chuyện gì rồi.

"Thân thế của anh ta, tôi cũng chỉ điều tra sơ qua, biết những gì, trước khi cô vào nhà anh ta ở tôi đều đã nói cho cô rồi." Hoắc Tư thành thật đáp.
"Anh không điều tra kỹ hơn?"

"Anh ta là nhân vật cấp cao của EMO, chúng tôi chỉ cần xác định anh ta không nguy hiểm là được, điều tra quá sâu cũng không tốt." Hoắc Tư đang giải thích, chợt hoài nghi hỏi, "Cô muốn biết gì?"

Mặc Khuynh nói: "Ba mẹ anh ta là ai, lớn lên ở đâu, còn có, từng trải qua những gì."

Hoắc Tư ngẫm nghĩ một phen, bỗng như tỉnh ngộ hỏi: "Cô nghe được tin đồn anh ta là con riêng của Giang lão gia tử ở thành phố Đông Thạch rồi?"

Mặc Khuynh hơi ngẩn ra, đúng là từng nghe nói chuyện này, bèn thuận theo đáp: "Ừm."

"Không phải đâu." Chuyện này thì Hoắc Tư rất chắc chắn, "Anh ta là người của Giang gia ở Đế thành. Đúng là có lời đồn anh ta là con riêng của Giang gia bên đó. Anh ta lớn lên ở nước ngoài, sau khi chị cả tiếp nhận Giang gia thì đã kéo anh ta về nước -- Đây cũng là lý do chúng tôi không thể tra chi tiết anh ta từng sống như thế nào. Ở nước ngoài không dễ tra."
Mặc Khuynh nghi hoặc: "Vậy vì sao lại đến thành phố Đông Thạch?"

"Điều động công tác." Hoắc Tư nói, "Anh ta ở nước ngoài là nhân viên cấp cao của EMO, sau khi về nước thì được giao cho quản lý khu vực thành phố Đông Thạch."

"Ồ."

"Giang gia của thành phố Đông Thạch cũng được tính là một chi của Giang gia ở Đế thành, ít nhiều có dính dáng quan hệ huyết thống. Sau khi chuyển đến đây, anh ta sống ở Giang gia, Giang lão gia tử đối đãi với anh ta như con trai mình, sau đó mới xuất hiện tin đồn anh ta là con riêng."

Mặc Khuynh hơi nhíu mày.

Nói như không nói.

Dù là "con riêng" của Giang gia ở thành phố Đông Thạch hay là "con riêng" của Giang gia ở Đế thành thì đều là một sự tồn tại không rõ thân thế. Phải điều tra thế nào?

Ngừng một lúc, Mặc Khuynh chuyển hướng: "Giang gia ở Đế thành là thế hệ thứ bao nhiêu, tổ tông từ một trăm năm trước là ai?"
Hoắc Tư đáp: "Không biết. Không có ghi chép lại."

Vừa ra câu hỏi tiếp theo đã cụt đường.

Mặc Khuynh mất hết hứng thú, dứt khoát cúp máy.

Cô cầm điện thoại xoay tròn, trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt rơi xuống bìa cuốn sách, xem ra hiện tại khó mà tập trung được.

Có lẽ, đã đến lúc cô phải rời đi.

(*) ui trend bỏ trốn đang hot lắm nè, rời đi tí cho vui vửa vui nhà hi hi~

*

Mặc Khuynh theo thường lệ đến trường, tan học vẫn là Bành Trung đến đón.

Nhưng cô không ăn cơm ở nhà nữa.

Hai ngày tiếp theo đều có tuyết rơi, tuyết đọng lại rất dày, mỗi ngày trôi qua lại dày hơn, không có ai dọn dẹp, nhưng Mặc Khuynh cũng không dậy từ sớm để đắp tuyết trong sân.

Bành Nhân thấp thỏm không yên.

Anh ta không dám trách móc Giang Khắc, nhưng lại lo lắng Mặc Khuynh tức giận -- Dù sao thì mang người tuyết đi tiêu hủy chính là anh ta đó.
Mỗi lần nhìn thấy Mặc Khuynh, cảm giác tội lỗi lại không ngừng giày vò anh ta.

Lại một ngày.

Bành Nhân tiếp một cuộc gọi, nghe xong thì hai mắt sáng rực, kích động không thôi.

-- Cơ hội lấy công chuộc tội đến rồi!