Art: Weibo @·玖韶·
Chương 59: Chuyện năm đó [19] Mặc Khuynh: Sẽ không có ai lại trở thành tôi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Tùy An lề mà lề mề, khó khăn mở miệng, cứ như đứng dưới một cái lò hỏa thiêu, dù chỉ nói một chữ cũng có thể khiến cho cậu ta khó chịu đến mức tim gan phèo phổi đều lộn hết cả lên.
Ngược lại Mặc Khuynh thì chẳng buồn nhấc mắt lấy một cái: "Không nói chuyện."
Cho mặt mũi còn không cần!
"Mấy cậu chuẩn bị cho cuộc thi toán mô hình đến đâu rồi?" Mặc Tùy An trong lòng thì ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Mặc Khuynh một lượt, miệng lại nói, "Năm ngoái tôi từng đi thi, đạt được giải thưởng cấp tỉnh, có kinh nghiệm. Tôi có thể giúp các cậu. Nếu như cần thiết thì tôi cũng có thể gia nhập vào tổ của các cậu."
Mặc Khuynh không phản ứng lại cậu ta.
Mặc Tùy An tiếp tục: "Thẩm Kỳ đã nằm hơn một năm, không theo kịp chương trình học. Lấy gia cảnh của Mẫn Sưởng cũng chẳng biết trong nhà có nổi cái máy tính không, càng đừng nói là học chương trình và mô hình. Nếu cậu ký thác hy vọng lên người bọn họ thì chỉ có thể trở thành trò hề."
"Cậu và Ôn Nghênh Tuyết chuyển đến cùng một đợt, rất nhiều người đều mang hai người ra so sánh. Chỉ cần tôi rời khỏi tổ của Ôn Nghênh Tuyết, bọn họ muốn lấy giải sẽ rất khó khăn."
"..."
Mặc Khuynh vẫn không phản ứng.
Đã hạ mình nói chuyện với Mặc Khuynh như thế mà vẫn bị cô ngó lơ, Mặc Tùy An đã sắp không kìm nén được muốn nổi giận.
Giữa câu chữ vẫn không giấu được kiêu ngạo.
Mặc Khuynh thật sự bị cậu ta lải nhải bên tai đến mức phát phiền, đôi mắt hẹp dài khẽ nâng, lạnh nhạt lại ngạo mạn hỏi lại: "Ông ta xứng?"
"Mày đừng có mà không biết điều!"
Mặc Tùy An rốt cuộc không nhịn được nữa, hình tượng cố gắng duy trì nãy giờ cũng thoáng chốc sụp đổ.
"Trước đây là ai giả mạo thân phận vào Mặc gia cho bằng được, bây giờ mời đến còn lên mặt ra vẻ thanh cao, mày tưởng mình thật sự cao giá lắm à?" Mặc Tùy An lại trở về là dáng vẻ cao cao tại thượng.
Thậm chí còn cảm thấy chỉ cần mình vừa mở miệng là Mặc Khuynh sẽ mừng như điên mà chạy vội về Mặc gia.
"Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây." Mặc Khuynh nâng mắt, trên mặt thấp thoáng khinh thường, "Tôi đang ở nhà Giang Khắc, lại có Hoắc Tư chống lưng, cần làm một con chó vẫy đuôi với các người sao?"
Nếu như cô có một xíu xiu biểu hiện rụt rè thôi thì có lẽ Mặc Tùy An đã có thể chế giễu thêm mấy câu, nhưng cô lại cứ thừa nhận thản nhiên như thế, Mặc Tùy An thật sự tức điên.
Hít sâu một hơi, Mặc Tùy An chỉ thẳng vào mặt cô mà nói: "Nhìn mày có giống tiểu nhân đắc ý không!"
Mặc Khuynh thản nhiên đáp: "Có gì không thể?"
Mặc Tùy An giận không thể kiềm chế: "Rồi sẽ có một ngày mày phải ngã thảm!"
Mặc Khuynh tiếp lời: "Chắc chắn không thể thảm bằng Mặc gia."
Mặc Tuỳ An nói một câu, Mặc Khuynh đốp lại một câu, liên tục như thế đến mấy lần, cậu ta thật sự không nhịn được nữa, nhấc chân giẫm lên mặt cỏ, sau đó đi lên trước hai bước, hướng thẳng Mặc Khuynh mà đạp xuống.
Hai mắt khẽ híp lại, Mặc Khuynh nhón một viên sỏi, nâng tay bắn ra, viên sỏi vẽ một đường dứt khoát trên không trung, chuẩn xác bắn vào đầu gối Mặc Tùy An.
Một khắc khi bị viên sỏi kia bắn trúng đầu gối, cẳng chân vừa nâng lên không trung của Mặc Tùy An trong chớp mắt dừng lại, sau đó theo cơ thể của cậu ta ngã bịch. Mặc Tùy An đau đến mức vội ôm lấy đầu gối của mình.
(*) thật sự nghi ngờ lúc trước Mặc Tùy An này lấy vị trí đứng đầu thế nào với cái trí thông minh này, thật sự, ngu thấy thương luôn :)
Mặc Khuynh đứng lên, phủi bụi và cỏ dính trên người, sau đó như đi dạo trên sân vắng, bước lên trước hai bước.
Giây tiếp theo, mũi chân của cô đá trúng bụng Mặc Tùy An.
Mặc Tùy An đau đớn kêu lên, trực tiếp nằm trên đất cuộn lại thành một con tôm.
"Thu lại ngạo mạn trên người nhóc đi." Mặc Khuynh rũ mắt nhìn cậu ta, như đang nhìn xuống một con kiến bé nhỏ, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt, "Nhóc còn chưa đủ tư cách."
Sau đó rời khỏi.
Mặc Tùy An cuộn người nằm trên cỏ, bàn tay túm chặt mấy ngọn cỏ bên cạnh, đôi mắt đỏ tràn đầy hung ác và hận thù nhìn theo bóng lưng Mặc Khuynh.
*
Cuộc thi toán mô hình diễn ra sau khi bài thi giữa kỳ kết thúc, địa điểm là tại Đại học Đông Thạch, diễn ra trong ba ngày.
Ngày diễn ra cuộc thi giữa kỳ.
Giống với lần thi tháng, Mặc Khuynh lần này cũng là người đầu tiên ra khỏi trường thi. Điểm khác biệt duy nhất là mỗi tờ bài làm đều được cô điền kín.
Chiều hôm sau, môn thi cuối cùng kết thúc.
Mặc Khuynh vừa ra khỏi cổng trường thì gặp Tống Nhất Nguyên vừa từ thư viện đi ra.
Tống Nhất Nguyên thấy cô, sắc mặt thoáng chốc tái mét: "Sao em lại nộp bài thi đầu tiên nữa thế hả! Tổng cộng có bốn môn thi thì thầy gặp được em hai lần rồi!"
"Nếu thầy đứng chờ ở cổng trường thì có thể gặp được cả bốn lần đấy." Mặc Khuynh dửng dưng đáp lại.
Tống Nhất Nguyên: "..." Tự hào quá ha!
Mặc Khuynh thoáng nhìn qua chồng sách dày Tống Nhất Nguyên đang ôm, nhướng mày: "Tra ra được gì rồi?"
Nhắc đến chuyện này, Tống Nhất Nguyên thoáng cái tỉnh táo: "Diêu Giảo Giảo."
Mặc Khuynh híp mắt.
"Không phải là tra ra, mà là thầy nghe nói." Tống Nhất Nguyên bước lên mấy bước, đánh giá Mặc Khuynh, "Ngõ Ly Tử có mấy ông cụ trăm tuổi, trong đó có một người là cựu học sinh của Trung học Quân Đức, đã già nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Tuy ông ấy không trực tiếp chứng kiến chuyện của Diêu Giảo Giảo, nhưng thân là học sinh khóa sau, ít nhiều cũng đã nghe được phong thanh tin đồn."
Mặc Khuynh lẳng lặng nhìn anh ta.
Sắc mặt của Tống Nhất Nguyên dần trở nên nghiêm túc, nhìn Mặc Khuynh, chậm rãi nói: "Ông ấy nói, Diêu Giảo Giảo từng bị một ác bá ở địa phương cưỡиɠ ɦϊếp, Diêu Đức Hiên lại không dám đắc tội kẻ đó nên đã đồng ý gả Diêu Giảo Giảo đi. Diêu Giảo Giảo tự sát ngay vào ngày hôm sau. Người ấy bị Diêu Đức Hiên bức chết, có đúng không?"
Mặc Khuynh nói: "Đúng."
Một năm kia, cô được đưa đến Trung học Quân Đức, kết bạn với Diêu Giảo Giảo.
Cô của năm đó, một thân sát khí, vì tính tình không chịu thua thiệt mà gây thù chuốc oán khắp nơi, bị bạn học xa lánh. Chỉ có Diêu Giảo Giảo là ngưỡng mộ phong cách của Mặc Khuynh, thấy cô luôn một mình nên thường xuyên chạy đến bầu bạn với cô.
Cô là người đứng trên chiến trường sinh tử, bên người là chiến hữu, kẻ địch, bệnh nhân, không thể hòa hợp vào xã hội của người thường.
Mà cô gái yểu điệu này, thường tặng bánh ngọt và sách cho cô, nửa đêm cùng cô lẻn vào thư viện, dạy cô cách đối nhân xử thế, đưa cô vào cuộc sống của người bình thường.
Nhưng mà, cô có việc ra ngoài nửa tháng, sau khi trở về lại nhận được tin dữ Diêu Giảo Giảo đã treo cổ tự vẫn.
Ở góc nhìn của cô, Diêu Đức Hiên đổi con gái lấy bình an, là một kẻ nhu nhược hèn nhát, không xứng với cái thanh danh tốt được người đời sau sùng bái kính ngưỡng.
"Khi đó em bao nhiêu tuổi?" Tống Nhất Nguyên thử hỏi.
"Mười bốn mười lăm gì đó." Mặc Khuynh không để ý lắm đáp, cô cũng không nhớ rõ.
"..." Tống Nhất Nguyên kinh ngạc, suy nghĩ một hồi, lại hỏi, "Vậy lúc em bị giam trong căn cứ số 03..."
(*) không hiểu mấy chương này làm sao tác giả lại viết thành căn cứ số 03, không biết là nhầm hay còn dụng ý khác nên Bát cứ tạm để vậy đã
Mặc Khuynh: "Mười chín."
Tống Nhất Nguyên kinh ngạc đến mức hai mắt mở lớn, cố nhịn lại không để bản thân phải văng tục.
"Các em ấy..." Tống Nhất Nguyên nhất thời không biết phải nói gì, nhìn những học sinh tinh thần phấn khởi đi qua, "Cũng mười tám mười chín tuổi."
Mặc Khuynh cũng nhìn về phía đó, bỗng nhiên khẽ cười, nhẹ nhàng như không nói: "Thời đại này sẽ không có ai lại phải trở thành tôi."
Trước khi cô ngủ say, có người đã hứa hẹn với cô rất nhiều.
Ít nhất là có một điều này người đó đã làm được.