Art: Weibo @HIHIKOstudio
Chương 51: Chuyện năm đó [11] Bành Nhân: Qua Qua, ba ba đến nè!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Qua Bộc Lâm trợn trừng nhìn mắt cá chân của Mặc Khuynh.
Anh ra rối rắm đến mức liếm liếm môi trong vô thức.
Mặc Khuynh vừa mở được nắp chai nước thì thấy được ánh mắt và biểu tình của Qua Bốc Lâm, cô đung đưa chân, hỏi bằng giọng gây hấn: "Nhìn cái gì?"
"Hình xăm của cô." Qua Bốc Lâm dừng một lát, đè xuống cảm xúc trong lòng, căng thẳng nhìn khuôn mặt của Mặc Khuynh, giọng nói mang theo thăm dò, "Đừng nói chính là hình xăm từ một trăm năm trước nhé?"
Giọng điệu không nặng nhưng cũng không nhẹ.
Tống Nhất Nguyên và Mẫn Sưởng ngồi một bên nghe xong đều hiểu.
Mặc Khuynh nghiêng đầu, tầm mắt đánh giá trên dưới Qua Bốc Lâm một lượt, mấy giây sau, cô nở một nụ cười nghiền ngẫm, lười biếng đáp: "Đúng đó."
Giọng điệu và dáng vẻ đều không có chỗ nào đứng đắn.
Thế nhưng Qua Bốc Lâm sau vài giây giãy dụa trong lòng, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại. Giây tiếp theo, anh ta chạy về phía quầy xếp đồ ăn vặt, lấy một cái chiêng nhỏ và một cái chày để gõ.
"Đóng cửa rồi! Đóng cửa rồi!" Qua Bốc Lâm cầm chày liên tục gõ vào cái chiêng, hét lớn với mấy người đứng bên trong, "Các em ơi đóng cửa rồi!"
"Mẹ nó, tiểu Qua Qua kia anh lấy cái chiêng đó ở đâu ra thế!"
"Gõ cái gì mà gõ, còn chưa chọn xong đây này."
"Không có việc cực kỳ cấp bách lửa cháy đến mông thì im lặng đê."
Một chuỗi phản ứng đầy bất mãn của đám học sinh vang lên.
Nhưng trong tiếng chiêng kiên trì không ngừng của Qua Bốc Lâm, đám học sinh chỉ đành từ bỏ, chỉ có những người có đồ cần mua gấp mới đứng xếp hàng tính tiền, những người còn lại dứt khoát bỏ đồ xuống, tụt hứng rời đi.
Qua Bốc Lâm lúc này mới thả chiêng và chày gỗ xuống, sau đó bỏ ra vài phút nhanh chóng tính tiền cho mấy người đứng xếp hàng.
Rất nhanh, bên trong cửa hàng đã trống không.
Anh ta chạy nhanh ra cửa, cầm tấm biển bằng gỗ ghi "Hôm nay tạm ngừng kinh doanh" treo lên.
"Thủ lĩnh Qua." Tống Nhất Nguyên gọi anh ta, giọng điệu một lời khó nói hết, "Đầu tiên mong cậu giải thích rõ ràng cho hành động vừa rồi của mình, nếu không tôi sẽ không dám giao học sinh của mình cho cậu đâu."
"À."
Qua Bốc Lâm hơi khựng lại.
"Chuyện này tôi phải tìm Hoắc Tư nói chuyện đã." Qua Bốc Lâm nói, "Chúng ta nói trước về cuộc thi toán mô hình đi."
Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng và Tống Nhất Nguyên quay đầu nhìn nhau.
Họ đều biết Hoắc Tư, mà cái con người đó, quy củ "áp dụng theo khuôn mẫu" tưởng chừng đã khắc vào sau ót. Qua Bốc Lâm đã nhắc đến Hoắc Tư, chuyện này tạm thời cũng không thể hỏi tiếp.
Mặc Khuynh đứng lên, tay cầm chai nước đung đưa qua lại, lười biếng nói: "Nói đi."
"Ò."
Qua Bốc Lâm gật đầu, tự nhiên khách khí hẳn.
*
Cuộc thi toán mô hình chia thành lý thuyết và kỹ thuật, lý thuyết bao gồm toán mờ, toán cao cấp, đại số tuyến tính vân vân, kỹ thuật bao gồm matlab, spss, c/c++ vân vân, tóm lại yêu cầu kiến thức rất rộng.
Qua Bốc Lâm mất nửa tiếng để vạch ra phạm vi kiến thức họ phải nắm vững, kèm theo đó là kế hoạch học tập từng bước.
"Tháng sau cuộc thi bắt đầu rồi, thời gian khá gấp gáp, tôi sẽ tận lực giúp mọi người nắm được trọng điểm." Qua Bốc Lâm cầm bút vẽ xong một sơ đồ lớn trên giấy, ngẩng đầu nhìn về phía ba người, "Thế nào?"
Tống Nhất Nguyên và Mẫn Sưởng không hẹn cùng nhìn về phía Mặc Khuynh.
Chuyện này là Mặc Khuynh cầm đầu, toàn bộ dĩ nhiên do Mặc Khuynh làm chủ.
Mặc Khuynh không có ý kiến gì: "Được."
Nửa tiếng này đã hoàn toàn chứng minh được năng lực của Qua Bốc Lâm, hơn nữa, anh ta nói chuyện là sẽ đi thẳng vào trọng tâm, không như cái súng máy Bành Nhân mở miệng là bắn liên thanh không có trọng điểm không có điểm dừng.
"Rầm --"
Cửa bị đẩy ra.
Bốn người cùng quay đầu lại nhìn.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, cây cối xanh tươi, mà người đứng ở trước cửa, hai tay dang rộng, giọng oang oang: "Qua Qua, ba ba đến rồi!"
Bốn người: "..."
Đáp lại tiếng gọi đầy nhiệt tình của Bành Nhân là một sự yên tĩnh quỷ dị.
Bành Nhân đợi lâu không thấy ai đáp lại, mới quét mắt một vòng, phát hiện ra bốn người ngồi quanh chiếc bàn, chớp chớp mắt, biểu tình dần dại ra.
Mặc Khuynh nhìn khuôn mặt đần thối của Bành Nhân, bỗng nhiên hối hận rồi.
-- Trước khi đưa ra quyết định quả nhiên không thể quá khinh suất.
-- Bành Nhân chắc chắn chính là cơn ác mộng đời này của cô.
"Mặc tiểu thư, cô cũng ở đây à." Bành Nhân thoát khỏi trạng thái xấu hổ rất nhanh, cười he he chạy tới, "Hóa ra cô tìm Qua Qua giúp đỡ hả. Cần gì phải tìm cậu ta chứ, cứ tìm tôi này..."
Tống Nhất Nguyên cực kỳ sợ hãi, quay sang hỏi Mặc Khuynh: "Cái thứ đồ chơi này là gì?"
Mặc Khuynh lập tức trở mặt không nhận người quen: "Không biết."
Tống Nhất Nguyên nhìn sang Qua Bốc Lâm.
Qua Bốc Lâm lắc đầu quầy quậy: "Không biết."
Thế là, Tống Nhất Nguyên nhìn sang Mẫn Sưởng.
Mẫn Sưởng cực kỳ vô tội: "Không biết."
Tống Nhất Nguyên hít sâu một hơi, nhả chậm từng chữ: "Qua. Bốc. Lâm."
Qua Bốc Lâm vội đứng dậy, túm lấy bả vai Bành Nhân, sau đó ánh mắt thoáng trở nên hung ác, trực tiếp bẻ tay cậu ta về sau lưng, nửa khống chế nửa ép buộc đẩy người ra ngoài: "Đi đi đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Anh ta vừa đi vừa quay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu cho ba người, hất hất cằm về phía cửa sau.
Ba người hiểu ý, thu dọn qua rồi từ cửa sau rời khỏi.
Rời khỏi cửa hàng bán đồ ăn vặt, Tống Nhất Nguyên từ xa nhìn về phía hai người kia, thăm dò từ Mặc Khuynh: "Người đó lại là ai thế?"
"Bạn học của Qua Bốc Lâm." Mặc Khuynh nghiêm mặt trả lời.
Tầng thân phận "trợ lý của Giang Khắc" này, Mặc Khuynh thật sự không thể mở miệng nói ra.
Mất mặt.
"Cậu ta đúng là có không ít bạn bè kỳ quái dị hợm." Tống Nhất Nguyên khẽ lắc đầu, "Nghe nói rèm cửa, còn có cái chiêng kia đều là quà mừng khai trương cửa hàng mà bạn bè tặng cho cậu ta."
Mặc Khuynh: "..."
Thật ra cũng không nhiều.
Chỉ có một người kia thôi.
***
88: Người của Mặc Khuynh lại liên quan đến gia đình họ Bành sinh ra là để phục vụ cho Giang gia, ái chà chà...