Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 24




Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Đêm khuya, biệt thự bị bóng đêm dày đặc che phủ, mây đen che ánh trăng, không lọt một tia sáng.

Mặc Khuynh đứng ở ban công, nhận điện thoại của Hoắc Tư.

"Giang Khắc đồng ý rồi?" Giọng nói điềm tĩnh của Hoắc Tư thấp thoáng kinh ngạc.

"Ừm."

Hoắc Tư cảm thấy Giang Khắc đồng ý là một chuyện cực kỳ không bình thường, phân tích: "Đã biết cô không có quan hệ huyết thống gì với mình rồi còn để cô vào nhà mình ở? Anh ta cũng không giống người có lòng tốt như thế, cô nhất định phải cẩn thận."

"Ồ."

"Việc này đã truyền ra khắp trường rồi, những lời khó nghe có lẽ sẽ rất nhiều. Cô thật sự không định chuyển trường?"

Mặc Khuynh qua loa đáp: "Không chuyển."

Chỉ chút việc nhỏ này mà ầm ĩ đến mức phải chuyển trường thì khác gì thành trò cười cho thiên hạ.

"Vậy cô hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt." Hoắc Tư vẫn là câu nói kia, "Có chuyện gì cứ tìm Tống Nhất Nguyên."

"Được."

Nói chuyện thêm một lát, Hoắc Tư biết được tình huống cụ thể xong thì không nói gì thêm nữa, cúp máy.

Mặc Khuynh không quay về phòng ngủ mà đứng tựa vào lan can nhìn ra những ngọn đèn phía xa, đón gió mát phả vào mặt, cô khẽ híp mắt, đem toàn bộ những chuyện từ lúc tỉnh lại đến giờ tua nhanh một lượt.

Sau khi cô tỉnh lại, tiến vào Mặc gia, gặp được hắn.

Toàn bộ giống như chỉ là vô tình trùng hợp.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng đằng sau có một bàn tay vô hình đẩy vài cái.

Nhưng cô không thể phán đoán, liệu có phải từ sau khi đổi lại thân phận với Ôn Nghênh Tuyết, lại đi đến một bước này cũng là được người ta dàn xếp sẵn hay không.

*

Sáng sớm hôm sau, Mặc Khuynh mặc đồng phục trường, đi dép trong nhà xuống tầng, nhìn thấy Giang Khắc đang ngồi ăn sáng.

Giang Khắc mặc sơ mi quần âu, ngay ngắn không có một nếp gấp, được chăm chút kỹ lưỡng từ trong ra đến ngoài, mỗi hành động cử chỉ đều mang theo cao quý và tu dưỡng, cực kỳ giống những vị nhân sĩ tinh anh được đóng gói chỉn chu bước ra.

Giả bộ đứng đắn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Khắc nhấc mắt nhìn qua, thấy cô mặc đồng phục thì hỏi: "Vẫn đến trường?"

Mặc Khuynh đáp: "Đến."

Giang Khắc im lặng một giây, nói: "Lát nữa để Bành Trung đưa cô đến trường."

"Mặc tiểu thư dậy rồi ạ." Thím Trần nghe thấy tiếng từ trong bếp đi ra, cười hiền hậu, "Giang gia phân phó tôi làm bánh nhân đậu, bánh nhân thịt, còn có tào phớ. Tiểu thư ngồi trước đi, tôi vào bếp lấy ra."

Mặc Khuynh đáp một tiếng, chờ thím Trầm về phòng bếp mới bước về phía Giang Khắc.

Kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn, cô hỏi: "Sao anh biết tôi thích những thứ này?"

Trong mắt Giang Khắc thoáng qua nghi ngờ, tầm mắt rơi xuống người Mặc Khuynh mang theo đánh giá và thăm dò: "Cô thích?"

"Ừm."

"Tuy cô ở chỗ tôi thì phải xem sắc mặt của tôi, nhưng cũng không cần phải thay đổi khẩu vị nịnh nọt tôi." Giang Khắc quan sát cô một hồi lâu mới chậm chạp thu hồi ánh mắt, giọng nói sâu xa.

"..."

Mặc Khuynh liếc mắt qua sandwich và sữa trước mặt hắn, chậc một tiếng, không sao hiểu nổi.

Chờ Giang Khắc ăn xong rời khỏi, Mặc Khuynh hỏi thím Trần khẩu vị ngày thường của Giang Khắc, thím Trần trả lời: "Khẩu vị của Giang gia khá đơn giản. Nhưng mà thi thoảng cũng sẽ thay đổi khẩu vị, làm những món khác. Giống như những món hôm nay Mặc tiểu thư ăn bình thường tôi cũng hay làm. Mặc tiểu thư cảm thấy thế nào?"

"... Không tệ."

Không khác gì so với một trăm năm trước cô ăn.

*

Có sự phân phó của Giang Khắc, Bành Trung chọn một chiếc xe đắt tiền nhất trong gara, tận chức tận trách đưa Mặc Khuynh đến tận cổng Trung học trực thuộc số một, tư thái cao ngạo, khiến kẻ khác phải há mắt trợn mồm.

Học sinh đang rảo bước vào trường cực kỳ hiếu kỳ nhìn theo, cổng mở, không ngờ thấy được một trong những đương sự của vụ án "thiên kim thật giả" khiến cả trường xôn xao -- Mặc Khuynh ung dung bước xuống.

Tình huống này thật sự khiến người ta phấn khích, có học sinh đang nhồm nhoàm gặm bữa sáng suýt thì nghẹn chết, có học sinh đang thể hiện đổ nước từ trên cao vào miệng suýt thì sặc chết, có học sinh nghênh ngang đi xe cân bằng chạy vèo vèo trên sân suýt thì ngã chổng vó...

"Xe đi thuê chứ gì?"

"Còn phải nói à? Cô ta không phải chính là đứa quê mùa chăn dê ở Tây Bắc sao? Đến cả biển xe cũng giả chết đi được."

(*) chắc biển số đẹp:)))

"Nghe nói có nơi những người chăn dê đều là phú hào ẩn mình, chỉ cần nằm nhà đếm tiền. Nhưng mà Mặc Khuynh này đi giả mạo thiên kim thì chắc không nằm trong số đó..."

...

Vốn dĩ, tin tức "Thiên kim thật giả" qua hai ngày đã qua vô số lần xào nấu, toàn bộ học sinh trong trường đều mong chờ khung cảnh thứ hai đầu tuần thấy được sẽ là một thiên kim giả mạo bị vạch trần với bộ dạng nhếch nhác chán nản đáng thương.

Đâu có ai ngờ Mặc Khuynh sẽ xuất hiện trở lại chói mắt như thế, phá vỡ mọi ảo tưởng, đồng thời thuận lợi đảo ngược hướng dư luận.

Nhưng --

Vẫn không thể tránh được những câu chuyện trong đó Mặc Khuynh và Ôn Nghênh Tuyết là nhân vật chính.

Trên hành lang, Mặc Khuynh khoác ba lô thong thả bước về phía lớp học, nhìn thấy trước bảng thông báo có khá đông người tụ tập, cười nói hi hi ha ha.

"Vương tử mỹ thuật đúng là trâu bò thật, không hổ học sinh ưu tú mang gen nghệ thuật, vẽ tranh kể chuyện cũng sinh động được như thế, đây là gà và phượng hoàng đúng không? Thật mong chờ Mặc Khuynh từ giờ còn có thể lấy gì để ra oai."

"Ha ha ha ha còn có tấm poster này nữa! Thú vị, vỗ tay vỗ tay!"

"Tấm poster này cũng quá đáng quá rồi đấy?" Có học sinh nữ tức giận bất mãn nói một câu.

"Đám con gái mấy cậu toàn là thánh mẫu. Cậu ta có gan mạo danh người khác chẳng lẽ lại không có gan bị vạch trần?"

"Cô ta chính diện là con gà, sau lưng vẫn là một con gà thấp kém, chẳng lẽ không phải sự thật à? Mặc Tùy An còn chính miệng đánh giá cô ta là "không biết tự kiểm điểm" đấy."

...

Mặc Khuynh theo tiếng nói chuyện nhìn lại, thấy được một bộ tranh kể chuyện và một tấm poster dán trên bảng thông báo.

Chủ đề của bộ tranh kể chuyện là cô và Ôn Nghênh Tuyết, gà và phượng hoàng, cô quỳ trên mặt đất vụng về bắt chước, trở thành trò cười. Tấm poster còn lại là lấy ảnh cô, xung quanh chi chít những dòng chữ truy nã và nội dung khó coi, sỉ nhục hạ thấp đến tột cùng.

Chậc.

Mặc Khuynh lắc đầu.

Nhưng mà, không chờ cô có động tác gì, từ sau lưng đã truyền đến tiếng quát --

"Ai làm hả?!"

Người đến là Giang Tề Ngật.

Tóc vuốt ngược, đồng phục còn chưa mặc tử tế, áo khoác vắt trên vai, tay kia thì xách ba lô, bởi vì vóc dáng cao lớn, lại thêm một thân sát khí nên càng nâng cảm giác tồn tại lên cao.

Mọi tầm mắt bị sự xuất hiện của cậu ta thu hút, tiếng nói chuyện cười đùa ồn ào cũng dần yên tĩnh lại.

"Anh Giang, giỡn tí thôi mà."

"Đừng tức giận."

"Đúng đó, cậu ta không biết trời cao đất dày giả mạo em họ cậu, tụi này cũng chỉ đang thay cậu xả giận..."

Theo mỗi bước chân đến gần bảng thông báo của Giang Tề Ngật, có vài học sinh nam bắt đầu xun xoe nịnh nọt.

Nhưng Giang Tề Ngật không ăn chiêu này.

"Mẹ nó, ai cần mày xả giận thay tao?"

Giang Tề Ngật ném ba lô sang một bên, trực tiếp túm cổ áo của một tên đứng gần nhất, kéo người quăng đến trước bảng thông báo.

Khuôn mặt cậu ta đen sì sì, giọng nói cũng tràn ngập lửa giận: "Lão tử ôn tập không biết ngày đêm thi vào Trung học trực thuộc số một không phải để đồng lõa với chúng mày làm mấy trò bắt nạt bạn học!"

Người bị Giang Tề Ngật quăng chính là "Vương tử mỹ thuật" trong miệng của đám học sinh, thân hình gầy còm nhom nhem, cao một mét bảy, trước mặt Giang Tề Ngật lại chỉ như một que củi yếu thế.

Giang Tề Ngật vừa lên tiếng, toàn bộ học sinh đứng xung quanh ngậm chặt miệng, cũng không có ai dám tiếp lời.

Giang Tề Ngật là phú nhị đại, thích vận động, thành tích học tập tốt, mặt mũi cũng không tồi, ở trường học cũng là một trong những nhân vật có địa vị cao. Nhưng tính tình cậu ta không được tốt cho lắm, nóng nảy hung bạo, thường xuyên xung đột với người khác, còn có nhóm "anh em tốt" của mình, đi đâu cũng là dáng vẻ uy phong lẫm liệt, tuyệt đối không có ai dám trêu chọc vào cậu ta.

"Vương tử mỹ thuật" vẽ ra thứ này vốn tưởng sẽ có thể lấy lòng ba người Giang Tề Ngật, Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Tùy An, ai mà ngờ vừa đụng đến Giang Tề Ngật đã lật xe rồi.

"Xin lỗi xin lỗi." "Vương tử mỹ thuật" líu lưỡi muốn giải thích.

"Xé xuống." Giang Tề Ngật trừng mắt, giọng nói vẫn không hề nguôi bớt lửa giận, "Còn có lần sau thì cứ chờ ghi tội đi!"

Giang Tề Ngật đã chai lì với những lần ghi tội, thêm một lần hay hai lần thì cũng như thế, nhưng "Vương tử mỹ thuật" không như cậu ta, thấy Giang Tề Ngật không giống như nói đùa, vâng vâng dạ dạ rồi vội vàng xé tranh và poster xuống, mặt mũi xám xịt chuồn đi.

Giang Tề Ngật hơi cúi người, nhặt ba lô và áo khoác ném trên đất lên, phủi phủi bụi.

Lúc đứng dậy, nhìn thấy đám đông xung quanh vẫn còn đứng tại chỗ, cậu ta hơi nhướn mày, giọng nói mang theo uy hiếp: "Sao vẫn còn đứng đơ ra đấy hả? Chờ xem kịch nữa à?"

Mọi người tuy là biết Giang Tề Ngật từng bị Mặc Khuynh tẩn, tò mò muốn chết vì sao cậu ta vẫn còn nói giúp Mặc Khuynh, nhưng vì sợ cậu ta nên rất nhanh đã tan bầy như ong vỡ tổ, đảo mắt một cái hành lang đã trống rỗng không còn bóng người.

À, còn Mặc Khuynh.