Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 23




Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Chiếc xe con màu đen chậm rãi đi vào khu biệt thự.

Khu biệt thự mang một bầu không khí đã trải qua năm tháng, môi trường xung quanh khá yên tĩnh trong lành, cây cối tươi tốt, một màu xanh bạt ngàn chạy đến cuối tầm mắt, là một tiểu khu thích hợp để sinh sống.

"Giang gia." Tài xế vừa nhận xong một cuộc điện thoại, "Kết quả xét nghiệm phía Mặc gia đã có rồi, thân phận của tiểu thư Mặc Khuynh đúng là giả, Ôn Nghênh Tuyết mới là con gái ruột của Mặc gia."

Chiều tối vừa có một trận mưa, hiện tại vừa ngừng, nền đất ẩm ướt, lá ngô đồng rụng xuống, dưới ánh đèn đường càng toát ra sự cô đơn tĩnh mịch.

Gió mang theo hơi ẩm mát lạnh thổi vài sợi tóc mái lên, Giang Khắc nhìn cây ngô đồng sum suê lá: "Không phải trước đó cũng đã xét nghiệm rồi à?"

"Mặc gia nói Hoắc Tư và Mặc Khuynh thông đồng, kết quả xét nghiệm kia có lẽ cũng là giả." Bành Trung không thể hiểu nổi, "Nhưng mà lấy bối cảnh của Hoắc gia, không đến mức có ý đồ gì với Mặc gia mới đúng."

Chuyện có bất thường, xem ra là có ý đồ khác.

Giang Khắc không muốn nghĩ.

...

Bên trong biệt thự sáng đèn.

Nhà Giang Khắc có một thím giúp việc phụ trách chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày cho hắn.

Bình thường mỗi lần nghe được tiếng xe của Giang Khắc, thím ấy đều sẽ bước ra nghênh đón, nhưng hôm nay lại không thấy.

Giang Khắc cũng chưa để trong lòng, để Bành Trung cho xe vào gara, mình thì vào phòng khách trước. Vừa bước vào cửa, lập tức nhận ra khác thường, con ngươi hơi sẫm lại, chuẩn xác bắt được một bóng dáng không nên xuất hiện trong nhà mình.

Mặc Khuynh hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, tư thái thong dong tựa về sau, tay cầm chén trà, chậm rãi thưởng thức.

Cô mặc một chiếc áo hai dây màu trắng, kết hợp với quần đùi jean, tóc búi sau đầu, có mấy sợi tự do thả xuống. Chân đi một đôi dép trong nhà màu trắng, đôi chân trắng nõn vừa dài vừa thẳng, hình xăm nơi mắt cá chân vẫn dễ thấy như trước.

"Về rồi đấy à."

Cô nâng mắt nhìn lên Giang Khắc, đặt chén về bàn trà, tư thái nhàn hạ thản nhiên, tư thế đảo khách thành chủ, giả mà như thật.

Giang Khắc đưa mắt quan sát cô.

Ồ.

Xem ra là "mưu đồ" hắn rồi.

Bành Trung cất xe xong đi vào nhà, nhìn thấy Mặc Khuynh ngồi nghênh ngang thoải mái cho người ta xem thì giật mình thành tiếng: "Mặc tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Mặc Khuynh cảm thấy anh ta khá quen mắt, đáp một câu: "Tôi định sẽ ở lại đây một thời gian."

"..."

Biểu tình của Bành Trung đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng kiểm soát.

Lúc này, thím Trần nghe thấy tiếng từ trong bếp đi ra, tay bưng một bát canh gừng, nhìn thấy hai người thì nhanh chóng nói: "Giang tiên sinh, tiểu Trung, hai người về rồi. Canh gừng vừa nấu xong, tôi mang ra cho hai người nhé?"

"Không cần." Tầm mắt của Giang Khắc dừng trên người Mặc Khuynh không hề rời đi, giọng nói không nghe ra vui vẻ hay tức giận, "Theo tôi lên đây."

Nói xong thì đi lên tầng.

Mặc Khuynh nhìn theo bóng lưng hắn, nhướng mày, sau đó đứng dậy đuổi theo.

"Thím Trần, sao thím lại cho cô ấy vào đây?" Bành Trung cau mày, trong đầu đã thoáng hiện lên những lần xung quanh Giang Khắc đóng thành lớp băng dày ba mét.

"Làm sao thế?" Thím Trần không hiểu làm sao, "Lúc cô ấy đến trời đang mưa to, cũng không thể để người ta chờ ở ngoài chứ. Tôi nghe cô ấy giới thiệu tên là Mặc Khuynh, không phải em trai cậu nói Mặc Khuynh là cháu gái đằng ngoại của Giang gia hả? Họ hàng cũng không cho vào?"

Bành Trung mặt không đổi sắc: "Bây giờ không phải rồi."

Thím Trần ngơ ra.

Cái danh phận họ hàng này còn có thể lúc thì làm lúc thì không làm nữa?

*

Thư phòng.

Giang Khắc vào phòng, trong lúc chờ Mặc Khuynh, hắn đưa tay tháo cà vạt.

Chờ Mặc Khuynh đi vào, hắn đóng cửa phòng, nói "ngồi" rồi tùy tiện ném cà vạt sang một bên.

Xoay người sang một bên cởi cúc áo, lại phát hiện Mặc Khuynh vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đang lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn hơi nhíu mày, bổ sung một chữ: "Mời?"

(*) Ý ông nội ấy là mời ngồi đó:)))

Mặc Khuynh quét mắt qua xương quai xanh quyến rũ của hắn, nói: "Không cần khách khí."

"..."

Chú ý đến tầm mắt của cô, Giang Khắc cúi đầu nhìn theo, động tác cởi cúc thứ hai của hắn tức thì dừng lại.

Mặc Khuynh lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha.

"Đắp lên."

Theo tiếng của Giang Khắc, một cái thảm nhung được ném qua. Mặc Khuynh đưa tay bắt lấy một góc, thảm nhung phủ lên chân, cô nhìn thấy Giang Khắc đi về một phía.

Hắn mở cửa sổ sát đất, sau cơn mưa, gió mang theo mát lạnh thổi vào khiến cả người khoan khoái.

Hắn đứng bên cửa sổ, rút ra một điếu thuốc, đốt lên, gió thổi qua cuốn theo khói trắng mang đi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Mặc Khuynh, giọng nói mang theo mấy phần trầm khàn: "Muốn ở nhà tôi?"

"Ừm."

"Cô mạo danh thân phận con gái của Mặc gia, ở hội đấu giá lén tráo đổi châm cứu, mỗi bước đều có mục đích." Giang Khắc trực tiếp vạch trần, "Vì sao tôi phải dẫn sói vào nhà?"

Gió thổi loạn tóc mái của hắn, cổ áo cởi một cúc cũng khẽ lay động, hắn tùy tiện đưa tay hất tóc về sau, một tay khác kẹp điếu thuốc, thân hình cao lớn tiến vào trạng thái hưu nhàn, khuôn mặt tuấn lãng cứ thế được thả tự do không bị điều gì che đậy.

Cùng với hắn của khi nãy ở trong phòng khách giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Mặc Khuynh hơi ngẩng đầu, ngón tay thoáng lóe lên ánh sáng, nhĩn kỹ mới nhận ra được là một chiếc châm cứu.

Cô hỏi: "Còn nhớ thứ này không?"

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay không ngừng có khói cuộn lên, che đi một phần biểu cảm trên khuôn mặt của Giang Khắc, đôi con ngươi đen như mực của hắn cũng giống như bị ngăn cách bởi một tầng sa mỏng.

"Một bộ châm cứu, một bộ dao giải phẫu, trong giới y học của các người được xem là truyền thuyết." Mặc Khuynh nói, "Anh là người phụ trách chi nhánh của EMO ở Đông Thạch chắc chắn là biết. Anh che giấu thân phận đến hội đấu giá sợ là mục đích cũng giống với tôi."

Trước khi đến đây, Hoắc Tư đã nói cho Mặc Khuynh biết toàn bộ bối cảnh liên quan được công khai của Giang Khắc.

EMO, là một tổ chức chữa bệnh có sức ảnh hưởng nhất định trên trường thế giới, trong lĩnh vực chữa bệnh có một sức mạnh quyền uy tuyệt đối.

Nơi này hội tụ những tinh anh hàng đầu thế giới, nắm trong tay những thiết bị và kỹ thuật vượt trội nhất. Đồng thời, cũng là nơi bình xét cấp bậc cho những bác sĩ ngoại khoa ưu tú toàn cầu, theo cấp từ thấp đến cao là E, D, C, B, A, S.

Dù chỉ là một cái "cấp E" cũng là theo đuổi một đời của bác sĩ ngoại khoa.

Ôn Nghênh Tuyết là "cấp C", chỉ với thân phận này cũng đủ để khiến Mặc gia từ bỏ hết thảy để đón cô ta quay về. Thế nên, đứng ở lập trường của Mặc Khuynh nhìn vào, hành động này của Mặc gia cũng là một chuyện hết sức hợp tình hợp lý.

Mà, Giang Khắc trẻ tuổi như vậy, lại là người phụ trách một chi nhánh của EMO.

Ở thành phố Đông Thạch, chỉ cần người cần được chữa bệnh thì dù thân phận thế nào cũng phải kính trọng hắn ba phần -- Đương nhiên, trên đời này làm gì có ai không cần được chữa bệnh bao giờ?

"Đúng thì sao?" Bị Mặc Khuynh nói trắng ra ý đồ nhưng Giang Khắc vẫn chẳng mấy ngạc nhiên.

Mặc Khuynh hỏi: "Anh có biết căn cứ số 08 không?"

Giang Khắc nhíu mày: "Không biết."

Mặc Khuynh dường như có hơi ngạc nhiên khi nghe được đáp án này, nhưng cô che giấu cảm xúc cũng rất nhanh, nói: "Là một cơ quan chính phủ, chủ yếu xử lý những chuyện siêu việt lạ thường."

"Tiếp tục."

Giang Khắc không nói tin, cũng không nói không tin.

"Chuyện gần đây nhất họ đang điều tra liên quan đến hình xăm trên mắt cá chân tôi, nghe nói là một tổ chức phạm pháp."

Mặc Khuynh thò bàn chân của mình ra khỏi tấm thảm nhung, để lộ hình xăm bên mắt cá chân: "Tổ chức này nhìn chằm chằm vào bộ châm cứu, tìm người đến đấu giá nó."

Mặc Khuynh hơi giương mắt: "Chính là cháu anh, Giang Tề Huy. Trên cánh tay cháu anh cũng có hình xăm giống với tôi."

Lời cô nói đều là sự thật.

Chỉ là, mục đích thật sự của cô đã bị che giấu kỹ càng.

"Liên quan gì đến tôi?" Giang Khắc khẽ gõ điếu thuốc, khói bụi bay lả tả.

Hắn tựa hồ chẳng có hứng thú gì với chuyện này.

"Liên quan đến tôi." Mặc Khuynh thong thả đáp, đôi mắt đen láy hơi híp lại nhìn hắn, chậm rãi nhả ra từng chữ, "Bởi vì anh đã đồng ý giúp tôi che giấu chuyện châm cứu. Tôi đoán có lẽ là anh có chút hứng thú với tôi."

Trong mắt Giang Khắc phản chiếu hình ảnh của cô.

Mấy sợi tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống, chạm đến bên vai và gáy cô, trắng đen đối lập rõ ràng. Mỗi cử chỉ của cô đều toát ra phong thái thong dong, đôi môi đỏ mọng, ngón tay đùa nghịch một chiếc châm cứu, tựa như đã nắm toàn bộ trong tay.

Rất lâu sau.

Thuốc cháy hết, chạm vào ngón tay khiến hắn cảm nhận được cái nóng.

*

Nửa tiếng sau, Giang Khắc và Mặc Khuynh cùng nhau đi xuống.

Mặc Khuynh mặc thêm một chiếc áo len dệt kim mỏng rộng rãi bên ngoài.

Giang Khắc đã thắt lại chiếc cà vạt, không lộ một chút cẩu thả nào. Hắn thu lại toàn bộ ngang ngạnh và tùy tiện, đeo lên một khuôn mặt nghiêm túc không dễ trêu chọc.

"Giang gia." Nhìn thấy Giang Khắc đi xuống, Bành Trung vội chạy ra đón.

"Nói thím Trần dọn dẹp phòng dành cho khách đi." Giang Khắc phân phó, trầm giọng bổ sung, "Từ giờ cô ấy sẽ ở đây."

Bành Trung trợn tròn hai mắt.

Mặc Khuynh đi dép trong nhà vượt qua Giang Khắc, hơi liếc hắn một cái, đánh giá bộ dạng giả vờ giả vịt của hắn.

- - Rốt cuộc là hắn đang giấu diếm điều gì?

***