Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 129: 129: Nhánh 101 11 Giang Khắc Đến Thăm Mặc Khuynh Sững Sờ





Chương 129: Nhánh 101 [11] Giang Khắc đến thăm, Mặc Khuynh sững sờ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Từ đỉnh của dụng cụ tách ra một khe hở, sau đó chậm rãi mở sang hai bên, lộ ra một khoảng trống lớn.
Bên trong trống không, nhìn qua khá thô sơ, đủ cho hai người ở bên trong.
Ba người Lưu Bình, Thượng Nam và Hứa Trung Viễn đều kinh ngạc đến ngây người.
Trên mặt Lục Cung An lộ rõ xúc động.
- - Quả nhiên ông ấy không nhìn nhầm.
"Sao cô biết?" Thượng Nam khó mà tin hỏi.
Mặc Khuynh nói: "Những thứ đã từng tồn tại, không thể hoàn toàn bị xóa sạch."
Lời trên mặt chữ, là cô không biết từ con đường công khai.
Có lẽ, giống với những người một mực tin tưởng "Y thánh từng tồn tại", tìm hiểu khắp nơi những tài liệu và truyền thuyết Y thánh, nhưng đều là những ghi chép không thể chứng minh tính thật giả.
Lưu Bình không cam tâm cắn răng, giọng điệu vẫn còn mang theo chế nhạo: "Với mức độ hiểu biết của cô với ông ấy(*), hẳn là biết công dụng của món đồ này.

Nói ra đi, đừng có giấu giấu diếm diếm."
(*) Bé này nghĩ Y thánh là đàn ông, hầu hết những người không quen Y thánh đều nghĩ tổ tông là đàn ông nha
Mặc Khuynh không phản ứng anh ta.
Cô không nhanh không chậm xoay người, đi đến chỗ chiếc tua vít bị rơi, hơi cúi người, nhặt lên.
Lưu Bình thấy thế, trong lòng khó chịu: "Đừng có nhặt nữa.

Vừa nãy ném cho cô thì cô không tiếp."
"Tiếp lấy."
Anh ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng Mặc Khuynh.
Lưu Bình còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Chiếc tua vít bị ném tới, trong chớp mắt sẽ ném trúng, mà anh ta lại cứng đờ đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn chiếc tua vít đang không ngừng phóng to trước mắt.
Nhưng mà--
Trong tích tắc trái tim anh ta ngừng đập, chiếc tua vít ở sát bên tai anh ta vụt qua, bay thêm một đoạn dài mới rơi xuống.
Lưu Bình hít vào một ngụm khí lạnh, cắn răng: "Cô--"
"Có vậy cũng không tiếp được?" Mặc Khuynh nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu mang theo nghi hoặc.
Giống như chỉ đang ngạc nhiên thôi.
Lưu Bình: "..." Một tá những lời nói thô tụ c vọt đến bên miệng, lại bị anh ta mạnh mẽ nuốt về.
Lục Cung An thu hết vào trong mắt.
Nhưng ông ấy cũng không nói gì, nhìn Mặc Khuynh nói: "Giang Mặc, em nói đi."
Mặc Khuynh quét mắt sang Lục Cung An, không nhanh không chậm mở miệng: "Thứ đó tên là Trừ Chướng Nghi, năm đó khi bọn họ hành quân ở Vân thành, đi qua một rừng mưa nhiệt đới, gặp phải khí độc, chết rất nhiều người.

Trừ Chướng Nghi có thể tinh luyện ra trăm loại giải dược, còn có hiệu suất giải độc bài độc cao."
"Bọn họ? Hành quân?" Thượng Nam kinh ngạc, "Y thánh thật sự từng tham quân?"
"Không thể nào." Lưu Bình cười nhạt, mở miệng phủ quyết, "Những chiến dịch lớn nhỏ ở Vân thành đều được ghi chép lại, sao có thể để lọt tư liệu gì? Căn bản là không tìm được người nào như thế."

Lưu Bình khiêu khích nhìn Mặc Khuynh: "Dù sao không có thứ gì có thể khảo chứng, cô nói sao chả được."
Anh ta chĩa mũi nhọn vào Mặc Khuynh quá rõ ràng, Thượng Nam đứng bên cạnh cũng không nhịn được đẩy nhẹ anh ta một cái.
Dù sao Mặc Khuynh vừa mới mở dụng cụ "đồ cổ" ra, chứng minh cô thật sự có năng lực, nếu bây giờ họ vẫn còn khư khư ôm nghi ngờ...
Thì thật giống mấy kẻ ngốc.
Đương nhiên, Lưu Bình cũng chỉ là không cam tâm, cảm thấy bức bối, mới tìm đủ mọi cách bới móc.
"Không sao." Mặc Khuynh cũng chẳng để ý nói.
Lục Cung An đi đến gần hơn, hỏi Mặc Khuynh: "Em có biết cách sử dụng nó không?"
Mặc Khuynh nói: "Không biết."
Cách sử dụng, tự nhiên không thể nói.
Ngộ nhỡ bọn họ một lòng một dạ nghiên cứu "cách sử dụng", quyết định dỡ ra, kế hoạch phân tích chậm lại, phía cô phải trộm đổi linh kiện thế nào?
"Ừm."
Lục Cung An không hề nghi ngờ.
Sau đó, Lục Cung An lại hỏi: "Dỡ ra thế nào?"
Mặc Khuynh nói: "Dụng cụ không dùng đinh ốc mà được khảm vào, tương tự như cấu tạo của lỗ mộng..."
Cô đưa tay đụng đến một cái miệng lỗ ở giữa.
Không đến chốc lát, cô sờ đến một cái nút hình tròn ở chỗ vách, nhấn một cái, lại dùng lực vặn nhẹ, thế là toàn bộ linh kiện đều tách ra.
Cô lấy từ trong miệng lỗ ra một món linh kiện đưa cho Lục Cung An.

"Đây."
"Giống một thiết bị cơ quan tinh xảo!"
Lục Cung An cầm linh kiện kia, lại nhìn cái lỗ nhỏ bị lộ ra ở món linh kiện bị dỡ ra, thật sự cảm thấy rất đủ rồi.
Ba người Thượng Nam, Lưu Bình, Hứa Trung Viễn quay sang nhìn nhau.
- - Hay thật, đến linh kiện cũng quen thuộc như thế, vậy mà lại không biết cách sử dụng?
"Những phần còn lại dỡ ra như thế nào, còn phải tiếp tục nghiên cứu." Mặc Khuynh lấy ra một đôi gang tay, không nhanh không chậm đeo vào, nói với bọn họ, "Trước xử lý chỗ này đi."
"Được, cứ theo lời em nói mà làm."
Lục Cung An không cần suy nghĩ lập tức nói.
Mỗi món linh kiện vừa được tháo ra cần dựng hình lại, rồi ghép trên máy tính, đây là công việc của Thượng Nam và Lưu Bình, hai người Hứa Trung Viễn và Mặc Khuynh thì phụ trách tháo dỡ linh kiện.
Lục Cung An là giáo sư, không cần tự mình tham gia, nhưng mỗi công đoạn đều ở bên cạnh quan sát.
Có Mặc Khuynh mở đầu, bọn họ lập tức tìm được phương hướng, bắt tay vào công việc, phân chia rõ ràng, mỗi người làm việc của mình.
Tiếp sau đó, cũng không còn ai đi soi mói Mặc Khuynh nữa.
*
Buổi trưa.
Lục Cung An bận rộn đi lại đến mức ra một thân mồ hôi, nhìn đồng hồ, phát hiện đã là mười hai rưỡi, bèn nói với bọn họ: "Nghỉ ngơi đã, đi ăn cơm thôi."
"Mệt chết mất."
Lưu Bình vươn vai.
Thượng Nam quay đầu lại, nói với Lục Cung An: "Giáo sư Lục, thật không ngờ từ một trăm năm trước đã có thứ tinh vi như thế."
"Giáo sư Lục, dùng kỹ thuật của năm đó, lại có bản thiết kế, việc chứng thực hẳn là có thể rồi." Hứa Trung Viễn nói.
"Ừm." Lục Cung An gật đầu.
Việc chứng thực đúng là không phải vấn đề.
Trọng điểm ở chỗ: thiết kế.
Ai có thể nghĩ tới, món dụng cụ này lại có thiết kế phức tạp như thế, chỗ nào cũng là cơ quan cơ chứ?
Mặc Khuynh hơi đói, không có tâm trạng tám chuyện với bọn họ, nói một câu "Tôi đi ăn cơm đây", rồi đi ra ngoài.
"Chờ đã." Hứa Trung Viễn bỗng nhiên gọi cô lại, sau đó đi nhanh về phía cô, "Cô mới đến ngày đầu tiên, chắc là không biết nhà ăn ở đâu, tôi dẫn cô đi, đi cùng nhau."

Anh ta bỗng nhiên tỏ ra "nhiệt tình" khiến Mặc Khuynh thấy không quen.
Suy nghĩ một chút, Mặc Khuynh đáp một tiếng "được", không từ chối.
Hứa Trung Viễn bèn đi cùng Mặc Khuynh ra ngoài.
Lục Cung An nhìn Thượng Nam và Lưu Bình, phát hiện hai người bọn kề vai sát cánh, không có ý muốn đi.
Bèn hỏi: "Hai em không đi à?"
Thượng Nam: "Dạ đi ngay đây ạ."
Lưu Bình: "Giáo sư Lục, thầy đi trước đi ạ, bọn em làm xong cái này rồi đi ngay."
Hai người trả lời Lục Cung An xong, chụm đầu lại một chỗ, thấp giọng nghị luận.
Thượng Nam: "Anh Viễn sẽ xuống tay với cô ta."
Lưu Bình: "Cậu đoán mấy ngày?"
Thượng Nam giơ tay lên, để lại ba ngón tay: "Đủ rồi."
"Xì." Lưu Bình lắc đầu, gập lại hai ngón của Thượng Nam, chỉ để lại một ngón, "Một ngày, không, một bữa cơm là đủ.

Loại mọt sách chỉ biết chúi đầu vào nghiên cứu như cô ta chắc chắn chưa bao giờ được đàn ông tán tỉnh, muốn nắm trong tay không phải quá dễ dàng sao?"
Thượng Nam và Lưu Bình nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ mờ ám.
*
Hứa Trung Viễn nguyên một buổi sáng không hề lên tiếng bắt chuyện với Mặc Khuynh, vậy mà trên đường đưa cô đến nhà ăn lại như cái máy hát được bật lên.
Từ ngôi trường mà Mặc Khuynh tốt nghiệp, phương hướng nghiên cứu, cho đến kiến trúc của Ban nghiên cứu số 09, giới thiệu toàn bộ hoàn cảnh xung quanh cho Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhìn thấy nhà ăn rồi, Mặc Khuynh bèn hỏi: "Bình thường anh cũng nói nhiều thế à?"
"..."
Hứa Trung Viễn nghẹn lời.
Anh ta khó mà tin được liếc Mặc Khuynh một cái.
Chỉ có thế?
Nhịn lại khó chịu trong lòng, Hứa Trung Viễn cười cười: "Có thể bởi vì tán gẫu với em nên mới nói nhiều hơn bình thường."
"..."
Mặc Khuynh dứt khoát không hỏi thêm nữa, bước nhanh hơn.
Thái độ khiến người ta khó chịu.
Thế nhưng Hứa Trung Viễn lại như đã hạ quyết tâm, nhất định không chịu từ bỏ, ném thể diện đuổi theo Mặc Khuynh.
Hơn nữa lúc Mặc Khuynh gọi cơm, Hứa Trung Viễn còn rất nhiệt tình giới thiệu những món đặc sắc của nhà ăn.
Hứa Trung Viễn: "Gà cay của nhà ăn chúng tôi rất không tệ."
Dì lấy cơm: "Hết rồi."
Xấu hổ một giây, Hứa Trung Viên lại nói: "Sườn xào chua ngọt cũng được."
Dì lấy cơm: "Hết rồi."
Lông mày nhướng lên, Hứa Trung Viễn tiếp tục nói: "Đậu hũ Tứ Xuyên--"
"Cậu kia, nhìn cho kỹ rồi hẵng nói được không," Dì lấy cơm cao giọng nhấn mạnh, hơi không kiên nhẫn nói, tay cầm thìa xúc cơm quét một đường, "Nhìn đi, nhìn cho kỹ, còn mấy món nữa hả? Mấy món ngon đã sớm bị lấy hết rồi.

Đến muộn như thế, còn muốn ăn sườn xào chua ngọt, gà cay?"
"..."
Hứa Trung Viễn đặt hết tâm tư lên người Mặc Khuynh lúc này mới giật mình nhìn sang mấy khay thức ăn đã trống trơn.
Anh ta chưa bao giờ mất mặt như lần này.

Thế là, đứng sững sờ tại chỗ.
"Còn cái gì thì lấy cái đó."
Mặc Khuynh sảng khoái nói với dì lấy cơm.
"Có ngay." Dì lấy cơm vui vẻ đáp.
Hứa Trung Viễn xấu hổ không thôi, bị gạt sang một bên hồi lâu, rốt cuộc không chịu nổi, chủ động nói với Mặc Khuynh: "Anh đi xem thử mì trộn."
"Ừm."
Mặc Khuynh đáp một tiếng, cũng không nhìn anh ta thêm một cái.
Hứa Trung Viễn vội xoay người.
Đi được mấy bước, sắc mặt anh ta trầm xuống, ánh mắt tối tăm.
Anh ta thoáng nhìn lại bóng lưng Mặc Khuynh, trong lòng dâng lên bực dọc.
- - Giả vờ cái gì?
- - Cho mặt mũi mà không cần.
...
Mặc Khuynh lấy cơm xong, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhà ăn không tính là lớn, chỗ ngồi có hạn, nhưng hầu hết nhân viên đã ăn xong, bên trong không có mấy người.
Lục Cung An chưa đến.
Thượng Nam và Lưu Bình ngược lại đã đến, chỉ là ngồi ở khá xa.
Mặc Khuynh cúi đầu ăn cơm.
"Chỉ ăn rau củ vậy thôi hả?" Chợt, Hứa Trung Viễn đi tới, bưng một bát mì trộn.
"..."
Thái dương Mặc Khuynh giật giật, cố nhịn không trả lời.
- - Thời đại này không thể giết người.
"Mai phải xuống sớm," Hứa Trung Viễn ngồi xuống đối diện Mặc Khuynh, tiếp tục nói, "Chỗ này của chúng tôi đều là thổ phỉ, ăn cơm mà như đánh nhau, muộn tí thôi là không còn gì để ăn."
"..."
Mặc Khuynh tiếp tục giả vờ câm điếc.
Mu bàn tay Hứa Trung Viễn đã nổi lên cả gân xanh, nhưng mà, miệng anh ta vẫn đóng mở không ngừng.
Mặc Khuynh không hé răng nửa lời.
Cô cúi thấp đầu, tóc rơi cả xuống che đi khuôn mặt, một lòng tập trung ăn cơm.
- - Cô nhịn.
Mà, dáng vẻ này của cô rơi vào trong mắt Hứa Trung Viễn lại bị suy thành -- Hình như cô đang căng thẳng? Còn không dám nhìn anh ta một cái.
Nghĩ đến đây, Hứa Trung Viễn vui vẻ không thôi.
Mặc Khuynh nhẫn nhịn ăn xong miếng cơm cuối cùng, sau đó một câu không nói, bưng khay lên.
Hứa Trung Viễn nhìn theo bóng lưng của cô, nghĩ đến dáng vẻ mặt mũi đỏ bừng của cô, không khỏi cười cười.
Anh ta đứng dậy đi theo cô.
Nhưng mà, một lần nữa nhìn quanh, lại không thấy bóng dáng Mặc Khuynh.
Anh ta ngẩn người.
"Anh Viễn."
Thượng Nam từ đằng xa gọi.
Anh ta giương mắt nhìn qua.
Sau đó, Thượng Nam chỉ về một hướng.
Hứa Trung Viễn thấy được người rồi, hơi gật đầu, sau đó chậm rãi theo sau.
*
Cùng lúc, Mặc Khuynh rời khỏi nhà ăn xong, cảm thấy không khí cũng trong lành hơn hẳn.
"Giám đốc Giang, phía trước là nhà ăn tầng một, những nghiên cứu quan trọng của chúng tôi đều ở tầng ba.

À, hạng mục nghiên cứu vừa thành lập ở ngay phòng 302.

Ngài muốn đi xem thử không ạ?"
Đằng trước truyền đến giọng nói nịnh nọt.
Mặc Khuynh đi chậm lại, nhìn kỹ, phát hiện đằng trước có mấy người.

Sau đó, hơi giật mình.
Một đám trung niên đang vây quanh một người -- Giang Khắc.
Thái độ nịnh nọt, mặt mũi tươi cười, ánh mắt nhìn Giang Khắc giống như đang nhìn thấy "quyền uy" và "tiền bạc" kéo đến, mỗi người đều cẩn thận căng thẳng.
Giang Khắc nghe bọn họ nói, lãnh đạm đáp lời.
Tầm mắt quét qua, rơi xuống người Mặc Khuynh.
Ban đầu chính là quét qua hẳn, sau đó thì hơi dừng lại, chậm rãi chuyển ánh mắt về.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng mà, rất nhanh, Giang Khắc đã dời tầm mắt đi.
Mặc Khuynh đẩy cặp kính to bản, nhìn Giang Khắc bị vây quanh một lát, sau đó dời ánh mắt, xoay người đi về phía cầu thang.
- - Nhường thang máy cho bọn họ đi.
Lên đến tầng ba, Mặc Khuynh lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Thẩm Kỳ.
Nhưng còn chưa kịp gọi, từ đằng sau đã truyền đến tiếng bước chân.
Thần kinh vừa kéo căng, sau đó lại nhận ra không phải tiếng bước chân của Giang Khắc, cô mới thoáng thả lỏng.
Cô thu lại điện thoại, tiếp tục đi về phía trước.
"Giang Mặc!"
Từ phía sau truyền đến tiếng của Hứa Trung Viễn.
Mặc Khuynh nghe thấy, bước chân càng nhanh hơn.
Cô nhanh, Hứa Trung Viễn càng nhanh hơn.
Ba bậc gộp thành một, Hứa Trung Viễn đi đến bên cạnh Mặc Khuynh, khuôn mặt tươi cười, giọng nói thoải mái: "Sao đi nhanh thế? Chớp mắt một cái đã không thấy người đâu rồi."
"..."
Mặc Khuynh đã nhịn đến cực hạn.
Qua lớp kính mắt, Mặc Khuynh nhìn Hứa Trung Viễn như cao dính chó trước mặt, trong mắt đã nổi lên một tầng sát khí.
Nhưng lại đúng vào lúc này, sau khi đánh giá cô hai giây, Hứa Trung Viễn bỗng như sợ không chết đủ sớm nói một câu --
"Em đúng là dễ xấu hổ thật đấy."
"Ha."
Tiếng khớp xương vang lên răng rắc.
Cùng lúc đó, ngón tay Mặc Khuynh khẽ động, lộ ra một cây châm bạc.
Nhưng mà, lúc cô vừa muốn động thủ thì chợt nhìn thấy một bóng dáng, tức thì dừng lại.
- - Giang Khắc.
Không biết hắn chỉ còn lại một mình từ bao giờ, đám người trung niên vây xung quanh đã không còn bóng dáng.
Lúc này, hắn tựa ở khung cửa phòng thí nghiệm số 302, trên người là bộ vest chỉn chu tỉ mỉ, vẫn là dáng vẻ thanh lãnh ăn trên ngồi trước, phong cách ăn mặc toát ra cao quý, khí chất ngời ngời.
Nhưng mà, hắn lại không nhìn về bên này.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về bên kia, bả vai rung rung, khóe môi cong lên, giống như không nhịn được mà cười.
"..."
Cả người Mặc Khuynh cứng ngắc.
"Không cần câu nệ quá như thế, cứ như lúc làm việc là được." Hứa Trung Viễn hoàn toàn không phát hiện ra khác thường lại tự biên tự diễn nói.
"Được."
Mặc Khuynh thu lại châm bạc.
Trên mặt Hứa Trung Viễn hiện lên mừng rỡ.
Nhưng giây tiếp theo, Mặc Khuynh đã đẩy anh ta ra, đi về phía cửa phòng nghiên cứu.
Cô đi đến trước mặt Giang Khắc.
Sau đó, dùng ánh mắt sắc bén bắn tới Giang Khắc vừa cười trên nỗi đau của người khác: "Chắn đường rồi."
Giang Khắc đã sớm thu lại ý cười, khôi phục dáng vẻ bá đạo tổng tài không cười không nói.
Hắn đứng thẳng, hơi rũ mắt, giọng nói ôn hòa: "Công tác ở phòng nghiên cứu này?"
Mặc Khuynh: "Ừm."
Giang Khắc hơi cong môi.
Đúng lúc này, Hứa Trung Viễn từ xa đi tới, liếc nhìn Giang Khắc cao quý anh tuấn, nhíu mày, không vui nói: "Anh là ai, từ đâu vào đây? Không phải người của ban nghiên cứu chúng tôi có đúng không?"
***.