Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 126: 126: Nhánh 101 08





***
Mặc Khuynh và Cốc Vạn Vạn ở trong thư phòng nói chuyện nửa tiếng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Văn Bán Lĩnh và Mẫn Sưởng chờ đến mức chán chết ngoài phòng khách đều đứng dậy, tầm mắt chiếu thẳng về phía hai người.
"Tình huống trước mắt là thế nào?"
Tính là người đầu tiên lên "kế hoạch", Văn Bán Lĩnh giờ phút này vậy mà chẳng biết xíu xiu gì cả.
Mặc Khuynh chỉ Cốc Vạn Vạn: "Tiền."
Sau đó, lại chỉ Mẫn Sưởng: "Kỹ thuật."
Cuối cùng, ngón tay của cô di chuyển giữa không trung, chỉ Văn Bán Lĩnh, nói: "Anh, đi cùng tôi."
Văn Bán Lĩnh không hiểu: "Làm gì?"
Mặc Khuynh chậm rãi nói: "Đến Ban nghiên cứu số 09, trộm đồ."
Văn Bản Lĩnh bày ra vẻ mặt "cô điên rồi đúng không".
Mẹ nó!
Cô nghiêm túc đấy à?!
Hai mắt Văn Bán Lĩnh mở lớn, anh ta ngó sang Cốc Vạn Vạn: "Cậu đồng ý rồi?"
Cốc Vạn Vạn nhún vai: "Tôi không có quyền phát ngôn."
Im lặng một hồi, Văn Bán Lĩnh sau khi đấu tranh dữ dội trong lòng, thở dài thườn thượt một hơi, hỏi Mặc Khuynh: "Làm thế nào?"
Là, ý kiến đạt thành nhất trí.
Mặc Khuynh vẫy tay, bốn người tập trung trong phòng khách, ngồi xuống thương lượng.
Kế hoạch của cô rất đơn giản, bốn chữ -- đổi trắng thay đen.
Dụng cụ cũng không nhỏ, ít nhất phải năm mươi ký, muốn trộm đi một lần không phải không được, nhưng độ khó khá lớn.

Huống hồ nếu như dụng cụ "bỗng nhiên biến mất", EMO nhất định sẽ truy cứu.
Ảnh hưởng tiếp sau đó rất dễ sẽ lan đến bọn họ.
Nhưng--
Mặc Khuynh để Mẫn Sưởng làm một món đồ hoàn toàn mới, đổi với món đồ ở Ban nghiên cứu số 09, mức độ mạo hiểm sẽ giảm đi nhiều lần.
Những người có mặt, ngoại trừ Mặc Khuynh, thì Văn Bán Lĩnh, Mẫn Sưởng và Cốc Vạn Vạn đều chưa từng trải qua loại chuyện này, gần như có thể xem là "kinh hãi thế tục" trong thế giới của bọn họ.
Chẳng qua, loại xúc động muốn thử một lần trong lòng, ba người đều khéo léo giấu đi.
"Giả sử kế hoạch của cô khả thi đi, nhưng phải tiến hành thế nào?" Văn Bán Lĩnh gõ gõ bàn, "Theo như cô nói thì cần phải tiếp cận món dụng cụ đó.

Nhưng thứ đồ chơi này, cô tưởng muốn tiếp cận là tiếp cận được à?"
Mặc Khuynh nhìn Mẫn Sưởng.
Mẫn Sưởng lập tức hiểu ý, lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh: "Ban nghiên cứu số 09 đang đăng thông báo tuyển dụng, tuyển trợ lý nghiên cứu."
"Yêu cầu trình độ tiến sĩ trở lên, ở đây có ai đủ tư cách hả?" Văn Bán Lĩnh trừng mắt, cảm giác bọn họ đang bàn chuyện trên trời, anh ta hỏi Mặc Khuynh, "Cô, hay tôi?"
"Tôi."
Mặc Khuynh trả lời đến là thản nhiên.
Văn Bán Lĩnh: "..."
Khẩu khí thật lớn.
Dáng vẻ thật thiếu đánh.
"Ngoài ra," Mẫn Sưởng nhìn Văn Bán Lĩnh, tiếp tục nói, "Họ cũng đang tuyển dụng nhân viên dọn vệ sinh nữa, anh có thể thử đi xem.


Nếu không được thì nhét thêm ít tiền."
"Bảo tôi đi làm nhân viên dọn vệ sinh?!" Văn Bán Lĩnh nghe xong mà choáng váng cả đầu óc, đứng phắt dậy.
Mặc Khuynh gật một cái chắc nịch: "Anh không nghe nhầm đâu."
"Dựa vào cái gì cô có thể làm trợ lý?" Văn Bán Lĩnh cảm thấy cực kỳ bất công, tức giận đến mức phổi cũng đau, "Không đúng, cô tưởng cô muốn làm trợ lý là được à, bằng cấp ba còn chưa có, lý lịch của cô người ta liếc mắt một cái cũng lười!"
Mặc Khuynh nhàn nhạt nói: "Vấn đề này không cần anh quan tâm."
Văn Bán Lĩnh không nuốt trôi sự bất mãn này, dư quang phát hiện ra gì đó, quay sang trừng mắt với Cốc Vạn Vạn: "Thằng oắt con, cậu đang cười đó có phải không hả?!"
"Tôi đây là đang cười vì cảm kích." Cốc Vạn Vạn thu lại ý cười, chính trực nói, "Không ngờ đội trưởng sẽ vì tôi mà hạ mình đi làm nhân viên dọn vệ sinh."
"Mẹ nó ai vì cậu hả?!" Văn Bán Lĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa, bùng nổ.
Cốc Vạn Vạn cười nói: "Đội trưởng Văn không cần ngại đâu."
"Tôi--" Văn Bán Lĩnh cảm giác máu trong người đều chảy ngược, anh ta tức điên đá mạnh vào sô pha một cái, giận dữ mắng, "Mẹ nó!"
Mẹ nó!
Sao anh ta phải ngậm cục nghẹn này chứ?!
Anh ta đường đường là đội trưởng, mà ba người này--
Thậm chí còn chưa lên nhân viên chính thức nữa!
*
Bốn người bàn bạc đến tận khi trời tối mịt, đến khi Cốc Vạn Vạn nhận được điện thoại mới tan hội.
Văn Bán Lĩnh đưa Cốc Vạn Vạn ra cửa, lúc đóng cửa tự nhiên nhớ đến cái gì: "Mà khoan, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?"
Cốc Vạn Vạn "à" một tiếng, giống như cũng vừa mới nghĩ ra: "Xem bệnh."
Văn Bán Lĩnh: "..." Xạo ke.
"Cút xéo."
Văn Bán Lĩnh vẫy vẫy tay với Cốc Vạn Vạn, trực tiếp đóng cửa.
Ngoài cửa, Cốc Vạn Vạn nhìn cánh cửa vừa bị đóng mạnh trước mặt, khóe môi khẽ cong lên, nhàn nhạt, lại mang theo nghiền ngẫm.
Một món đồ từ một trăm năm trước có thể cứu mạng cậu ta?
Cậu ta chẳng tin.
Chẳng qua, người tên Mặc Khuynh này lại khá thú vị.
Chơi cùng bọn họ một chút cũng không tệ.
...
Văn Bán Lĩnh xoay người quay lại phòng khách, lên tiếng: "Tối nay ăn..."
Nói được nửa thì ngừng.
Mặc Khuynh đứng trước bàn trà, một tay vòng trước ngực, tay kia thì nâng lên, đang đùa nghịch một con dao nhỏ, tập trung nhìn kỹ -- Chính là một chiếc dao cạo.
Một màn trước mắt mang theo cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến khiến Văn Bán Lĩnh theo bản năng nuốt ực một cái, lùi về sau một bước.
"Cô muốn làm gì?" Trong đầu Văn Bán Lĩnh không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Mặc Khuynh híp mắt, cười đến mức ôn hòa nhã nhặn: "Cạo trọc anh."
"..."
Sống lưng Văn Bán Lĩnh lạnh toát.
"Yên tâm, tôi có kinh nghiệm." Mặc Khuynh dỗ dành, "Kỹ thuật không tệ lắm đâu."
Yên tâm cái rắm!
Văn Bán Lĩnh muốn phát điên: "Dựa vào cái gì chứ!"
Mặc Khuynh ôn hòa khuyên nhủ: "Mang cái đầu đỏ này đi phỏng vấn, ảnh hưởng không tốt."
Văn Bán Lĩnh xù lông: "Cái rắm! Tôi nhuộm đen lại là được rồi không phải sao?!"

"Như thế này nhanh hơn mà." Mặc Khuynh chậm rãi đi tới.
"Tôi nói cho cô biết," Văn Bán Lĩnh chỉ tay vào cô, lớn tiếng uy hiếp, "Cô đừng có mà qua đây!"
Ý cười trên mặt Mặc Khuynh càng sâu.
"..."
Văn Bán Lĩnh không nhịn được run rẩy.
Cái kẻ điên này chuyện gì cũng làm được!
Tuyệt đối là làm được!
Do dự hai giây, Văn Bán Lĩnh nhìn cô đi đến gần, căng thẳng cực độ, cuối cùng, Văn Bán Lĩnh đặt quyết tâm -- xoay người bỏ chạy.
Nhưng từ sau lưng đã truyền đến giọng nói của Mặc Khuynh: "Chặn anh ta lại."
Hả?
Đại não Văn Bán Lĩnh dừng hoạt động một giây, còn chưa phản ứng lại, một cái bóng đã vụt tới, trực tiếp đè anh ta xuống đất.
"Mấy người không phải là người!" Văn Bán Lĩnh giãy dụa, lớn tiếng mà mắng, "Có phải cô được Qua Bốc Lâm phái đến không hả, cậu ta hứa hẹn gì với cô! Tôi--"
Một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt của anh ta.
Văn Bán Lĩnh tức thì ngậm miệng.
Sau đó, Mặc Khuynh không nhanh không chậm ngồi xuống, hai ngón tay kẹp lưỡi dao cạo, mỉm cười.
Da đầu Văn Bán Lĩnh căng ra.
"Yên tâm." Mặc Khuynh rũ mắt nhìn anh ta nói, "Cái đầu đó của anh ta cũng không thoát."
"..."
Văn Bán Lĩnh bỗng không còn giãy dụa như thế nữa.
"Vậy,"
Văn Bán Lĩnh khó khăn ngẩng đầu, li3m li3m môi, anh ta thoáng ngập ngừng, đôi mắt kia hoảng loạn, nhưng cũng rất sáng.
Cuối cùng, anh ta thương lượng với Mặc Khuynh: "Cái ngày cô xuống tay với cậu ta có thể gọi tôi đến với được không?"
"Được." Mặc Khuynh cực kỳ sảng khoái đồng ý.
"..."
Văn Bán Lĩnh nhắm mắt, từ bỏ chống cự.
*
Hai ngày sau, Văn Bán Lĩnh mặc đồng phục bóng chày, đội mũ lưỡi trai ra ngoài, đụng phải Mặc Khuynh cũng chuẩn bị ra ngoài.
Văn Bán Lĩnh trưng ra cái mặt thúi quắc.
Nhìn thấy Mặc Khuynh, cũng không hé răng, còn kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, cúi đầu thay giày ra cửa.
Mặc Khuynh đi đằng sau.
Đến tận khi vào thang máy, Văn Bán Lĩnh mới không nhịn được mở miệng: "Cô đi phỏng vấn?"
"Ừm."
"Dùng thân phận giả, lý lịch giả?"
"Ừm."
"Cô còn chưa tốt nghiệp trung học nữa, có ứng phó được không đấy?"
"Ừm."
Văn Bán Lĩnh nóng nảy: "Cô có thể nói thêm hai chữ không hả!"
Thang máy dừng, cửa mở.

Mặc Khuynh ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn Văn Bán Lĩnh: "Đừng lái cái xe kia của anh, quá khoa trương."
Văn Bán Lĩnh vừa cầm chùm chìa khóa của mình ra, nghe thế thì khựng lại, quay đầu đi: "Tôi có bị ngốc đâu."
Mặc Khuynh nhún vai, nhanh chóng rời khỏi.
Buổi phỏng vấn diễn ra vào lúc mười giờ sáng, Mặc Khuynh ghé qua trung tâm thương mại một chuyến, mua một bộ quần áo vest nữ cho dân văn phòng, lại mua thêm một cặp kính gọng đen và một đôi giày bệt, thả mái tóc buộc thành đuôi ngựa ra.
Đợi cô ra khỏi trung tâm thương mại, vốn là một cô gái tùy tiện phóng khoáng, toàn bộ bay sạch, đổi thành một cô gái với dáng vẻ hết sức bình thường như bao người khác.
Cô đứng bên đường, chặn được một chiếc xe.
Tài xế hỏi: "Đi đâu?"
Mặc Khuynh lấy túi hồ sơ ra, đáp: "Căn cứ tổng bộ EMO."
...
Lúc chiếc xe sắp đến EMO, Mặc Khuynh nhận được điện thoại của Thẩm Kỳ.
Mặc Khuynh đeo tai nghe bluetooth lên.
"Lý lịch em viết cho chị, chị học thuộc chưa?" Thẩm Kỳ hỏi.
"Ừm."
"Giữ điện thoại, có vấn đề thì bất cứ lúc nào em cũng có thể giải thích cho chị." Thẩm Kỳ nói, "Không cần căng thẳng, chúc chị may mắn."
Mặc Khuynh lại "ừm" một tiếng.
Trấn định mà thong dong.
Mặc Khuynh từng có một thời gian làm công việc tình báo.
Loại phỏng vấn thế này, tính là cơ bản thôi.
Ngày trước khoa học kỹ thuật không phát triến như vậy, muốn làm thân phận mới rất dễ.
Chẳng qua, bây giờ có cao thủ là Thẩm Kỳ bên mình, hệ thống gì với cô ấy cũng chỉ như muỗi, xâm nhập vào hệ thống của EMO thêm một cái lý lịch của cô, thuận tiện tạo cho cô một thân phận hoàn toàn mới cũng không thành vấn đề.
Tài xế cho xe dừng ở trước cổng, nói: "Đến rồi."
Mặc Khuynh thanh toán bằng tiền mặt.
Cô nhìn cổng lớn tổng bộ, đẩy cửa xe, xách theo chiếc túi vải, thu lại toàn bộ khí chất ngang tàng vốn có trên người, đi về phía cổng lớn.
*
Tổng bộ EMO, văn phòng giám đốc Ban nghiên cứu.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng của Bành Nhân truyền đến: "Giang gia."
"Vào đi."
Giang Khắc đặt tập văn kiện trong tay xuống, vuốt lại ống tay áo, nhìn về phía cửa.
Bành Nhân đẩy cửa ra, cầm một tập văn kiện dày đi tới, đặt xuống bàn: "Đây là tài liệu chi tiết của Ban nghiên cứu số 09."
"Ừm."
Giang Khắc liếc mắt, tiện tay cầm một tập văn kiện lên.
"Ban nghiên cứu số 09, chuyên nghiên cứu các loại dụng cụ chữa bệnh, được họ xếp vào danh sách nghiên cứu, sau đó đưa ra các báo cáo đánh giá, sẽ nhận được quyền uy rất lớn trong giới." Bành Nhân nói.
Giang Khắc liếc anh ta một cái.
Bành Nhân lập tức ngậm miệng.
Những chuyện cơ bản thế này đương nhiên là Giang Khắc biết thừa, tất cả là tại cái miệng không thể quản lý này của Bành Nhân...
Giang Khắc tùy tiện lật mấy trang, đang định đóng lại, động tác bỗng hơi dừng, tầm mắt cố định trên một bức ảnh.
Hắn chỉ tấm ảnh: "Đây là cái gì?"
"Tôi xem nào..." Bành Nhân thò đầu tới, nhìn kỹ, mới nói, "Là một món dụng cụ không biết tên, nghe nói là đồ cổ từ một trăm năm trước, họ đang thử nghiên cứu công năng của nó."
Thứ Giang Khắc đang xem là đơn xin cấp kinh phí.
Giang Khắc đóng tập văn kiện, lạnh giọng nói: "Không cấp kinh phí, không phê chuẩn."
"Ò..."
Bành Nhân dè dặt nhận lại tập văn kiện.
Trên phương diện công việc, Giang Khắc luôn rất có chừng mực, đôi khi cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua vài chuyện.
Nhưng mà, từ sau khi bị điều đến tổng bộ ở Đế thành, Giang Khắc làm việc không hề lưu tình, lại thêm chuyện người ta không phục tuổi tác còn quá trẻ của hắn, thành ra Giang Khắc vừa đến đã đắc tội không ít người.
Bành Nhân vốn định khuyên hai câu, nhưng nghĩ ngợi một chút, lại quyết định ngậm miệng.

- - Gần đây Giang gia làm việc khá liều mạng.
- - Khéo chừng là đang muốn nghiêm túc lập nghiệp.
"Cũng sắp mười hai rưỡi rồi," Mắt thấy Giang Khắc lại cầm một tập văn kiện lên, Bành Nhân nhìn đồng hồ, vội khuyên nhủ, "Giang gia, đi ăn cơm nha?"
Được Bành Nhân nhắc nhở, Giang Khắc mới liếc nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Bành Nhân ngoan ngoãn đi theo sau, cùng hắn ra khỏi văn phòng.
"Giang gia, Mặc tiểu thư đến Đế thành rồi, ngài biết chưa ạ?" Bành Nhân nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Giang Khắc thoáng thay đổi, nhưng trong một cái chớp mắt đã khôi phục như cũ.
Hắn giống như không hề để tâm hỏi: "Đến làm gì?"
"Hình như là chữa bệnh cho người ta." Bành Nhân nói, "Tôi nghe Qua Bốc Lâm buột miệng nói ra, nhưng truy hỏi thêm thì cậu ta lại không chịu hé miệng dù chỉ một chữ."
Hai người đi đến trước cửa thang máy, Giang Khắc bấm nút.
Giờ này, thang máy không có nhân viên đi lại.
Rất nhanh, cửa mở ra, Giang Khắc đi vào, chợt hỏi: "Điện thoại hỏng rồi?"
"A?" Bành Nhân ngẩn ra, vội vàng lấy điện thoại ra xem, lại cẩn thận kiểm tra một lượt, mới ngu ngơ trả lời, "Không ạ, còn dùng tốt."
Nhiệt độ xung quanh Giang Khắc lại tụt xuống mấy độ, hắn lại hỏi: "Vậy cậu xóa số cô ấy rồi?"
"Số ai cơ ạ?" Bành Nhân vẫn còn chưa phản ứng lại.
Ánh mắt Giang Khắc u ám.
Lại qua mấy giây, Bành Nhân mới giống như bừng tỉnh, vội hỏi: "À, Mặc Khuynh, không ạ...!Giang gia, ngài cần số wexin của cô ấy ạ? Tôi gửi qua cho ngài nha."
"..."
Giang Khắc lười nói tiếp.
Thang máy dừng lại.
Chờ cửa mở ra, Giang Khắc không dừng lại một giây, bước thẳng ra ngoài.
"Giang gia," Bành Nhân không biết lại ngộ ra được cái gì, chạy theo Giang Khắc, "Cuối tuần này có phải tăng ca không ạ, nếu không phải tăng ca, tôi muốn hẹn Mặc tiểu thư ra ngoài ăn cơm, ngài xem..."
Bành Nhân dừng lại.
Giang Khắc quay sang nhìn anh ta.
Bành Nhân gượng gạo, dè dặt hỏi: "Ngài có thể giảm bớt xíu xiu công việc không?"
"..."
Giang Khắc không nói gì.
Không biết vì sao, Bành Nhân cảm giác ánh mắt của Giang Khắc nhìn mình giống như có viết hai chữ "đần độn."
Mà Bành Nhân ngây thơ lại cho rằng đây chỉ là ảo giác của bản thân thôi.
"Giang tiểu thư, nếu phía cô không có vấn đề gì, vậy cuối tuần này có thể đi làm luôn không?" Sau câu nói này, từ phía cầu thang có hai người đi xuống.
"Có thể."
Hai chữ đơn giản, giọng nói lại cực kỳ quen thuộc, nhưng trong đó còn pha lẫn sự điềm đạm lạ lẫm.
Giang Khắc vô thức nhìn về phía đó.
Sau đó hắn ngẩn người, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
Cô gái mặc bộ quần áo kết hợp đen trắng không hợp với phong cách vốn có của bản thân, giản dị quá mức, chân đi giày bệt, tóc để xõa, hơi rối, trên mặt còn đeo một cặp kính to che hết gần nửa khuôn mặt.
Loại cải trang này ném vào một đám người, cực kỳ không khiến người ta chú ý.
Nhưng--
Nghĩ hắn mù à?
"Vậy mai cô đến đây, chúng ta làm thủ tục bàn giao công việc," nhân viên phòng nhân sự cười nói, "Cuối tuần cô trực tiếp đến báo danh là được."
"Ừm."
Cô gái gật đầu, dáng vẻ khá thận trọng.
Hai người đi qua Giang Khắc và Bành Nhân.
Một khắc khi đi ngang qua Giang Khắc, cô gái chợt nâng mắt, ánh mắt phía sau cặp mắt kính hẹp dài lại xinh đẹp.

Một tích tắc khi tiếp xúc với tầm mắt của hắn còn lóe lên tia giảo hoạt..