Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 102: 102: Thôn Thần Y 12 Bắt Tay Hợp Tác Cùng Nhau Điều Tra





Art: Weibo @炗尐1
Chương 102: Thôn Thần Y [12] Bắt tay hợp tác, cùng nhau điều tra
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nhìn dáng vẻ khó coi, thần trí không rõ ràng của thôn trưởng Cát mà Giang Khắc không hề bị dọa sợ hay tỏ ra thương hại, cùng lắm là có một cái nhíu mày ghét bỏ.
Qua Bốc Lâm đoán ra hắn chính là vị họa sĩ ở nhờ, sợ hắn bị dọa, bèn lên tiếng: "Vị huynh đài này..."
Nhưng mà, Giang Khắc trực tiếp bỏ qua anh ta, hỏi Mặc Khuynh: "Ông ta gọi ai là thần tiên?"
Mặc Khuynh nhướng mày: "Tôi."
Giang Khắc bày ra vẻ mặt "Quả nhiên là thế."
Mặc Khuynh hỏi: "Anh đi đâu thế?"
"Sau núi." Giang Khắc không hề quên mất vai diễn mình đang sắm, bổ sung, "Vẽ mặt trời mọc."
Qua Bốc Lâm dùng ánh mắt quái lạ nhìn hai người.
(*) tội bạn Qua bị nhét cơm tró mà không hề hay biết:>
Sao hai cái người này rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau mà bầu không khí nói chuyện kỳ quái thế nhỉ, cứ như đã quen nhau lâu lắm rồi?
"Đây là, làm sao thế?"
Sau một chuỗi ho khan là một giọng nói khàn khàn từ trên cầu thang truyền đến.
Ba người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người vịn vào lan can, bước chân như đạp trên bông, chậm rãi từng bước đi xuống.
Anh ta cũng đội một cái nón rộng, tay đeo găng, quần áo rộng thùng thình trùng đến đất, có thể thấy được thân hình gầy nhom đằng sau.
Thân phận của người này rất dễ đoán ra.
Nhà trưởng thôn Cát chỉ có ba người, ngoại trừ trưởng thôn thì chính là cậu con trai bảo bối và vợ.

Người trước mắt hẳn là con trai ông ấy.
Tên Cát Mộc Quách.
"Chắc anh là con trai của ông Cát," Qua Bốc Lâm không hề giấu diếm tình huống, "Ba anh vừa nhìn thấy bạn của tôi thì quỳ xuống hô lớn thần tiên tha mạng.

Chúng tôi thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì?"
Cát Mộc Quách xuống gần hơn, nghe tiếng ngẩng đầu, cẩn thận quan sát ba người Qua Bốc Lâm, Giang Khắc và Mặc Khuynh.
"Rất xin lỗi." Giọng nói khàn khàn khó nghe.
Anh ta lại ho một tiếng, đi về phía trưởng thôn Cát, xoay người nâng người đứng dậy: "Ba, là con."
"Mộc Quách..." Trưởng thôn nghe thấy tiếng của Cát Mộc Quách, lý trí dường như quay lại đôi chút, ông ta dùng ánh mắt mờ mịt đỏ hằn tia máu nhìn Cát Mộc Quách, lại kích động nói, "Mộc Quách, ba gặp được thần tiên rồi.

Thần tiên hiển linh rồi!"
Cát Mộc Quách hỏi: "Thần tiên ở đâu ạ?"
"Ở đó kìa! Chính là ở đó!" Thôn trưởng Cát chỉ Mặc Khuynh, "Đó! Ngài ấy ở đó!"
"Cô ấy là người."

"Không phải là người! Ngài ấy là thần tiên! Không..." Trưởng thôn Cát lắc lắc đầu, "Không đúng, ngài ấy là Y Thánh! Con còn nhớ không, chính là Y Thánh trong miệng Hạ Vũ Lương!"
Nghe đến "Hạ Vũ Lương" và "Y Thánh", Cát Mộc Quách hơi ngẩn người.
Nghĩ gì đó, anh ta nói với ba người Mặc Khuynh: "Mọi người có thể tạm tránh đi không? Có thể ông ấy bị kích thích, cần tôi khuyên nhủ."
Anh ta cũng đã nói như vậy, ba người Mặc Khuynh không còn lý do gì tiếp tục ở đây xem diễn, nối đuôi nhau ra ngoài, đứng chờ trong sân.
Nắng sớm nhè nhẹ, gió mát thoang thoảng.
Mặc Khuynh đút tay trong túi áo, liếc mắt đánh giá Giang Khắc một cái, cong môi: "Phong cách cá tính đấy nhỉ."
Giang Khắc đối diện với ánh mắt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, khá có thâm ý.
Mà Qua Bốc Lâm không hiểu phong tình, cố tình phải chen vào làm bóng đèn: "Cái này thì cô không biết rồi, nghệ thuật gia đều như thế, cái này gọi là gì nhỉ? Phong cách nghệ thuật, đúng không?"
Qua Bộc Lâm nói xong còn không quên quay sang hỏi Giang Khắc, tìm kiếm sự tán đồng.
Giang Khắc lại làm như không nghe thấy, coi Qua Bốc Lâm như người vô hình, hỏi Mặc Khuynh: "Ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
"Tôi có để lại một phần ăn sáng." Giang Khắc đưa thanh sô cô la và một túi bánh quy qua, "Đúng lúc không có khẩu vị ăn uống."
"Được."
Mặc Khuynh sảng khoái nhận lấy.
Qua Bốc Lâm: "..."
Mẹ nó.
Cái tiến triển gì đây.
Hai người họ không phải lần đầu gặp nhau sao, lần đầu mà lại có cái kiểu giao tiếp bằng mắt như thế?!
Lão tổ tông, đừng quên thân phận và tuổi tác của cô, quyến rũ vãn bối là sẽ bị xã hội đánh giá đó!
Qua Bốc Lâm còn đang điên cuồng gào thét trong lòng, âm thanh gào thét của trưởng thôn ở trong nhà dần nhỏ lại.

Một lúc sau thì hoàn toàn không còn động tĩnh.
Rất nhanh, Cát Mộc Quách đi ra cửa, nhìn thấy ánh nắng bên ngoài thì hơi rụt chân về.
"Ba người vào trong đi." Cát Mộc Quách nói.
Cách một tầng vải quấn màu đen, bọn họ không thể nhìn rõ biểu tình của Cát Mộc Quách, nhưng Mặc Khuynh có thể cảm nhận được rõ ràng tầm mắt của Cát Mộc Quách luôn dừng trên người mình.
Biết người nhiễm bệnh sợ ánh sáng, ba người bèn đi vào nhà.
Qua Bốc Lâm vừa bước vào cửa, lập tức hỏi: "Tình huống thế nào?"
"Có thể là ông ấy đã nhận nhầm người.

Mọi người không cần bận tâm." Cát Mộc Quách nói.
Thái độ khá lãnh đạm.
Qua Bốc Lâm thầm nghĩ: Cái đó thì không nhất định.

Dù sao cái từ "Y Thánh" này, nghe thế nào cũng thấy là dành cho Mặc Khuynh.
Dĩ nhiên anh ta không nói ra suy nghĩ này của mình, Qua Bốc Lâm nhìn Cát Mộc Quách chăm chú, hỏi: "Hạ Vũ Lương là vợ của anh đúng không?"
Sau một thoáng do dự, Cát Mộc Quách gật đầu: "Đúng."
Qua Bốc Lâm lại hỏi: "Vị Y Thánh trong miệng ba của anh là ai?"
Cát Mộc Quách lãnh đạm nói: "Liên quan gì đến các vị sao?"
Tối qua anh ta đã nghe thấy ba mình thông báo có ba người đến đây, một là họa sĩ, một là đạo sĩ, một là bạn của đạo sĩ.

Nhưng mà, đạo sĩ tóc vàng...!thật sự là đạo sĩ sao?
Lừa đảo giang hồ còn biết nhuộm tóc thành màu đen, choàng lên một cái áo đạo sĩ.

Hai người này ngược lại coi trời bằng vung, nhuộm một cái đầu vàng chóe đi lừa lọc.
"Biết đâu đấy." Qua Bốc Lâm híp mắt, "Sở trường của tôi là hàng yêu trừ ma, mà bạn của tôi--"
Hơi hơi nghiêng người, Qua Bốc Lâm chỉ chỉ Mặc Khuynh: "Sở trường của cô ấy là trị bệnh cứu người."
"Tốt nghiệp từ trường đại học nào, có giấy phép không?" Tuy giọng nói của Cát Mộc Quách khó nghe, nhưng vẫn có thể nghe ra nồng nặc trào phúng.
Qua Bốc Lâm ho một tiếng, nói: "Cô ấy theo Trung y."
Cát Mộc Quách lại hỏi: "Xuất sư từ phái nào?"
"..."
Cái này, Qua Bốc Lâm có hơi khó nói.
Mặc Khuynh kịp thời lên tiếng: "Kỳ Hoàng Nhất Mạch."
Cát Mộc Quách nghe vậy thì run rẩy, hồi lâu sau mới cách lớp vải băng đen nói: "Kỳ Hoàng Nhất Mạch ở ẩn không xuất thế, những năm này, Kỳ Hoàng y sư chân chính không gặp được mấy người, đám lừa lọc giang hồ thì lại nhan nhản đâu đâu cũng có."
Lông mày Mặc Khuynh hơi động, khá bất ngờ.
Lúc nói "Kỳ Hoàng Nhất Mạch", Mặc Khuynh thật ra không tính trước đến trường hợp Cát Mộc Quách vậy mà lại biết.

Dù sao thì khi trước nói với Mặc phu nhân và Mặc Tùy An, bọn họ đến cả "Kỳ Hoàng Nhất Mạch" còn chưa từng nghe nói, chỉ coi như cô thuận miệng bịa đại.
"Nói gì anh cũng không tin." Mặc Khuynh chậm rãi nói, "Nhưng nếu như anh biết Kỳ Hoàng Nhất Mạch thì hẳn là biết bệnh của mấy người đều không phải do bị nguyền rủa, mà là do trúng độc.

Tôi có thể thử một lần, tin hay không tùy anh."
"Cô..."
Cát Mộc Quách do dự.
Một lúc lâu sau, anh ta rốt cuộc thỏa hiệp, nói: "Vợ tôi Hạ Vũ Lương, là người của thôn Thần Y.

Cái gọi là Y Thánh, là tín ngưỡng của người trong thôn đó, về phần vì sao ba tôi nhận nhầm cô là Y Thánh thì tôi cũng không biết."
"Vợ anh là người thôn Thần Y?" Qua Bốc Lâm kinh ngạc hỏi.
"Đúng." Cát Mộc Quách gật đầu, "Cô ta là cô nhi, hồi nhỏ học y thuật ở thôn Thần Y.

Vùng này chỉ có một trường Trung học, tôi và cô ta là bạn học, cô ta một lòng muốn làm bác sĩ..."
"Không phải Trung y, mà là bác sĩ ngoại khoa."
"Sau khi tốt nghiệp, cô ta trở thành bác sĩ như ý nguyện, còn có cơ hội nhận bình xét cấp bậc ở EMO gì đó.

Nhưng công việc đó quá vất vả, lại kiếm được ít tiền, về sau cô ta có thai, tôi bèn nói cô ta từ chức, để cô ta về quê dưỡng thai, nhờ ba mẹ tôi chăm sóc."
"Không ngờ..." Cát Mộc Quách hít vào một hơi, "Trước khi cô ta chết, có một khoảng thời gian thường xuyên lên núi hái thuốc, mang mấy thứ dược liệu đó về mân mê, nói là phương thuốc cổ giúp điều dưỡng cơ thể, nhưng thật ra chính là độc dược.

Cô ta cảm thấy gia đình tôi, thôn làng này đều có lỗi với cô ấy, muốn kéo tất cả chúng tôi chết cùng!"
Qua Bốc Lâm nhíu mày: "Nếu anh đã hiểu rõ như vậy, thì vì sao không đi khám bác sĩ?!"
"Khám bác sĩ?" Cát Mộc Quách dừng lại, sau đó thình lình đứng thẳng người, tiến lên từng bước, hất mạnh tấm lụa, để lộ ra khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, toàn bộ đã thối rữa, "Dáng vẻ hiện tại này của tôi, dù có đi bệnh viện thì cũng có tác dụng gì chứ?! Đến khi đó, người trong thôn này đều trở thành trò cười cho thiên hạ, gia đình tôi trở thành tội nhân của cả thôn, có khi phần mộ tổ tiên cũng bị quật lên!"
"Cho nên, anh thà để người trong thôn cho rằng đây là nguyền rủa, để họ tin răm rắp vào mấy cái truyền thuyết quỷ thần, trơ mắt nhìn bọn họ cùng anh đi vào chỗ chết.


Chỉ vì giữ danh dự cho gia đình anh?" Qua Bốc Lâm gằn từng chữ, phẫn nộ không giấu được.
Thậm chí bàn tay cũng cuộn lại thành nắm đấm.
"Không thì sao?" Cát Mộc Quách biện minh cho chính mình, "Dù có nói thật thì cũng có thể thế nào, người trong thôn này vốn không tin vào bác sĩ! Huống hồ, bác sĩ thật sự vạn năng như thế sao?"
"Hành động của anh chính là coi mạng người như cỏ rác!" Qua Bốc Lâm phẫn nộ không thôi.
Cát Mộc Quách nói: "Tùy anh nói thế nào thì nói."
Qua Bốc Lâm ngẩng đầu: "Tôi sẽ kể hết sự thật cho người dân trong thôn!"
"Tùy anh."
Cát Mộc Quách lại ho khù khụ.
Lần này kịch liệt hơn hẳn những lần trước, trực tiếp ho ra một búng máu, nhìn thôi đã thấy ghê người.
Qua Bốc Lâm nâng tay, lại hạ xuống.

Nhưng mà trong lòng đã nghẹn một bụng lửa.
Nếu Cát Mộc Quách là một người khỏe mạnh, Qua Bốc Lâm chắc chắn sẽ tặng một quyền này lên mặt anh ta.

Nhưng mà, bệnh của Cát Mộc Quách đã quá nghiêm trọng, một quyền này nện xuống, sợ rằng cái mạng quèn của Cát Mộc Quách cũng đi tong.
Đến khi đó, tuy là trong lòng sảng khoái, nhưng anh ta sẽ phải vào đồn cảnh sát là không thể nghi ngờ.
Trời cao Hoàng Đế xa, Hoắc Tư cũng không thể đảm bảo cho anh ta.
"Mấy người chữa được thì cứ chữa đi." Cát Mộc Quách im lặng một lúc lâu, cuối cùng ném lại một câu rồi chậm rãi đi lên cầu thang.
Mỗi bước đi, so với khi xuống còn khó khăn hơn.
Nhưng ba người ở đây đều không vì thế mà sinh lòng thương hại, dửng dưng nhìn một màn này, không hề muốn đưa tay giúp đỡ.
"Dọa đến anh rồi nhỉ?" Qua Bộc Lâm quay sang nói với họa sĩ Giang, "Tôi đã khuyên anh sớm rời khỏi đây rồi mà, cái thôn này thật sự không bình thường đâu.

Ai biết đám thôn dân mê tín cực đoan này có thể làm ra hành vi điên cuồng gì, sớm chạy được thì cứ chạy đi."
Anh ta hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt.
Thế nhưng lại cứ không nhận được sự cảm kích từ họa sĩ Giang.
Giang Khắc tiếp tục làm lơ Qua Bốc Lâm, hỏi Mặc Khuynh: "Chiều nay tôi định ra sau núi thêm một chuyến, cô muốn đi cùng không?"
Mặc Khuynh hơi nhấc mắt: "Xem tình hình."
"Anh ra sau núi làm gì?" Qua Bốc Lâm quýnh lên hỏi, "Đã bao anh mau đi rồi cơ mà? Nhìn rõ ràng là đoan chính như thế, chẳng lẽ lại thích xem náo nhiệt?"
Giang Khắc lúc này rốt cuộc liếc anh ta một cái, đáp: "Tôi vẽ mặt trời lặn."
Qua Bốc Lâm kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt: "Anh không thấy cái thôn này đang có bệnh dịch sao?"
"Tôi thấy..." Giang Khắc hơi dừng, chợt cười, dáng vẻ này càng khiến người ta nổi da gà hơn, "Thôn này rất có tính nghệ thuật.

Hoàng hôn, thôn quê, xác sống, thú vị mà đúng không?"
"..."
Thú vị cái rắm á!
Kẻ này chắc chắn có bệnh!
Qua Bốc Lâm nhớ lại biển người lúc sáng sớm chứng kiến được, lại tưởng tượng sau lớp vải đó đều là da thịt lở loét thối rữa không khác gì những bộ xác sống, không hiểu vì sao da gà da vịt nổi lên rần rần.
Tên họa sĩ này rốt cuộc trưởng thành trong hoàn cảnh đáng sợ thế nào, mới có thể hành động nói năng khiến người ta sợ hãi như thế!
"Tùy anh." Qua Bốc Lâm ném lại cho Giang Khắc một câu, sau đó kéo Mặc Khuynh đi sang một bên.
Anh ta quay đầu lại, phát hiện Giang Khắc khoác bàn vẽ sau lưng, tay trái đút túi quần, bộ dạng nhàn tản nhìn theo bọn họ.

Một tích tắc khi đối diện với ánh mắt của Giang Khắc, anh ta còn cảm nhận được một cơn lạnh lẽo chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến sống lưng.
Qua Bốc Lâm rúm ró cả người, sau đó nhớ ra có Mặc Khuynh bên cạnh rồi, thế là lại kéo lên được đôi chút can đảm: "Có chút tinh ý nào không thế? Không thấy chúng tôi có việc cần bàn riêng à, có thể tránh đi chút không?"
"Hai người cứ nói của hai người." Giang Khắc bâng quơ trả lời, "Tôi nghe trộm của tôi."
Qua Bốc Lâm: "..."
Kẻ này không những nhân cách vặn vẹo mà còn mặt dày, nghe trộm cái rắm á, rõ ràng là anh đang quang minh chính đại nghe!

Mặc Khuynh nhìn hai người trước mặt sắp xông vào cấu xé nhau tới nơi, kịp thời ngăn lại, nói với Qua Bốc Lâm: "Không phải người ngoài."
"Sao cơ?" Qua Bốc Lâm ngẩn ra.
Mặc Khuynh lại nói: "Tôi quen."
"Ồ..."
Qua Bốc Lâm bừng tỉnh đại ngộ.
Bảo sao nhìn hai người như thể có quen biết!
Hóa ra đúng là người quen à!
"Anh ta họ Giang, một học sinh nghèo, trình độ tầm thường, chỉ được cái mã." Mặc Khuynh dùng hai ba câu thiết lập thân phận mới cho Giang Khắc.
Qua Bốc Lâm: "..."
Giang Khắc: "..."
"Nói chính sự đi." Mặc Khuynh đưa câu chuyện về đúng quỹ đạo của nó, "Anh qua đó nói chuyện với trưởng thôn Cát, nhân lúc ông ta đang bị dọa đầu óc mơ hồ, moi được càng nhiều thông tin càng tốt."
"Ý kiến hay." Qua Bốc Lâm gật đầu, "Cô thì sao?"
Mặc Khuynh: "Tôi đi quan sát xung quanh, xem thử mấy cô gái không bị mắc bệnh kia."
Giang Khắc tiếp lời: "Trùng hợp tôi cũng đang muốn đi xem."
Mặc Khuynh nheo mắt nhìn hắn: "Xem cái gì?"
"Xem..." Giang Khắc suýt thì rơi vào hố của cô rồi, hơi dừng lại, sau đó cong môi phun ra một chữ, "Bệnh."
(*) sau 4 lượt đọc qua chỗ này thì có vẻ là Khuynh định hố anh Khắc nói là mình đi xem gái?
Mặc Khuynh hài lòng, lại hỏi: "Mang theo bàn vẽ của anh?"
Giang Khắc liếc nhìn bàn vẽ sau lưng, nói: "Dù sao cũng phải có cái cớ."
Ba người bàn xong kế hoạch, cứ như thế định ra.
Đơn giản ăn mấy gói snacks để lấp đầy cái bụng, sau đó Mặc Khuynh và Giang Khắc rời khỏi nhà của trưởng thôn Cát, Qua Bốc Lâm thì ở lại, chuẩn bị kế hoạch "nói chuyện nghiêm túc."
...
Ban ngày ánh nắng dồi dào, cây cỏ vươn cao, ngẫu nhiên có ống khói của nhà nào đó tỏa ra khói bếp lượn lờ, yên bình chan hòa.
Chỉ thoáng nhìn thì sẽ không thấy nơi này có gì bất thường.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát kỹ xung quanh một vòng, sẽ phát hiện người làm vườn, trồng rau đều là nữ, thậm chí là ngồi bên bờ sông giặt quần áo, bận rộn trước sân nhà cũng đều là nữ.

Không thấy bóng dáng của bất cứ người đàn ông nào.
"Giống Nữ Nhân Quốc." Giang Khắc đánh giá.
Mặc Khuynh nói: "Vẫn khá hài hòa."
Giang Khắc liếc xéo cô một cái.
"Một ngôi làng trọng nam khinh nữ, hiện tại lại dựa vào phụ nữ để duy trì cuộc sống." Mặc Khuynh nhướng mày, "Sắp xếp này của Hạ Vũ Lương, cũng khá châm chọc."
"Chỉ có thế này cũng không thể thay đổi được gì." Giang Khắc nói, "Ngược lại, vốn không phải là việc bọn họ phải làm, hiện tại đều là do họ cáng đáng."
Mặc Khuynh không tỏ rõ ý kiến.
Có lẽ, Hạ Vũ Lương căn bản không nghĩ nhiều như thế, chỉ là bỗng nổi lên lòng thương hại, không muốn liên lụy đến bọn họ, nên trước khi chết mới cho bọn họ thuốc giải mà thôi.
Nhìn xung quanh một vòng, Mặc Khuynh thấy phía dưới có một cô bé khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm cuốc, đang cuốc đất.
Mặc Khuynh đi tới, ngồi xuống bên cạnh, bắt chuyện: "Xin chào."
Cô bé nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng cũng chỉ nhìn một cái lại vội vàng cúi đầu, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Hoàn toàn là dáng vẻ "từ chối trò chuyện."
Mặc Khuynh có hơi không biết phải làm sao.
Lúc này, Giang Khắc đi đến bên cạnh Mặc Khuynh, đặt bàn vẽ xuống, lại lấy sổ phác họa ra, nói với cô bé: "Có thể vẽ cho em một bức không?"
"A?"
Cô bé giật mình ngẩng đầu, vừa khó xử vừa luống cuống.
Nhất là một khắc khi nhìn thấy mặt Giang Khắc, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng..