“Đừng nhắc đến nữa, cảm ơn.” Tiêu Cảnh Nam khẽ “ừ” một tiếng, đẩy Trương Hàn ra.
“…” Trương Hàn tháo kính xuống, tò mò nói: “Đầu tiên là bà An, sau đấy đến hai anh em An Sơ Tuyết, cuối cùng là ông An, một nhà 4 người bọn họ đến tìm cậu, đều là để giục cưới?”
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh không che giấu vẻ chán ghét nhà họ An trước mặt Trương Hàn: “Nếu không thì sao?”
“Tôi cho rằng ngoài việc giục cưới, bọn họ có thể còn có ý khác nữa.” Trương Hàn nói: “Ví dụ như muốn nói với cậu nên giữ khoảng cách với Mặc Tinh, ví dụ như mẹ cậu còn có thái độ tốt với Mặc Tinh,… đại loại vậy.”
Tiêu Cảnh Nam đã sống 24 năm, mặc dù không được ông nội quý trọng, thế nhưng anh chưa bao giờ ấm ức như vậy.
Bị người ta tính kế, nhất thời không thể trừng trị đối phương, lại còn phải làm những điều trái với ý muốn của mình dưới sự đe dọa của bọn bọ.
Anh cầm ly rượu vang đỏ lên, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cố họng, ngọn lửa giận khô khăn trong lòng anh cũng giảm đi phần nào: “Mấy thứ cậu vừa đoán, bọn họ đều nói cả rồi.”
“Vừa ép cưới, lại vừa quản nhiều chuyện như thế, mấy người nhà họ An này càng ngày càng quá đáng!” Trương Hàn cầm một miếng snack, cảm thán một câu.
Tiêu Cảnh Nam khịt mũi, anh không nói câu gì.
“Cảnh Nam…” Trương Hàn ném nửa miếng snack còn lại vào miệng, do dự một chút rồi hỏi: “Cậu cưới An Sơ Tuyết, bác gái sẽ…”
Anh ta dừng lại một chút, sau đó mới nói thêm: “Không cảm thấy khó chịu sao?”
Chuyện giữa ba người ông Tiêu, bà An, và cả Vương Như có chút rắc rối, ngoại trừ một vài người hậu bối ra, thì gần như mọi người trong giới đều biết chuyện này.
Ông Tiêu là công tử hào hoa, ăn chơi trác táng, thay phụ nữ như thay áo, thế nhưng bà An đối với ông ta là một ngoại lệ.
Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, ông Tiêu năm đó một lòng muốn cưới bà An, thế nhưng cuối cùng phụ huynh nhà người ta chê ông ta qua lại với quá nhiều phụ nữ, vì thế họ đã gả bà An cho ông An – một người đang điên cuồng theo đuổi bà ta.
Nếu như chuyện này chỉ kết thúc ở đây thì cũng không còn gì để nói, ai thời trẻ chưa từng theo đuổi một người chứ?
Thế nhưng trong sự giận dữ ấy, ông Tiêu lại phải cưới một người môn đăng hộ đối như Vương Như dưới sự sắp xếp của ông nội Tiêu.
Đồng thời, bà An vẫn quen thói cao ngạo từ nhỏ.
Sau khi được gả vào nhà họ an, mặc dù ông An đã đối xử hết lòng hết dạ với bà ta, thế nhưng chỉ cần ông ta có vài câu không đúng, làm chuyện khiến bà ta không hài lòng, bà ta lại quay lưng đến chỗ ông Tiêu kể khổ.
Thậm chí vào đêm mà ông Tiêu và Vương Như kết hôn, bà An vừa gọi một tiếng ông Tiêu đã chạy đến đó ngay lập tức, cả đêm không quay lại.
Từ khi hai người họ kết hôn đến nay, ông ta đã làm ra vô số chuyện quá đáng tương tự, hoặc là còn hơn thế nữa.
Vì chuyện này, mà khi Vương Như vừa được gả cho ông Tiêu, không ít lần bà đã cãi nhau với ông ta vì việc này, bà đã nhiều lần cãi nhau đến mức đòi ly hôn, thế nhưng hai nhà Tiêu, Vương đều không đồng ý.
Mà phía nhà ông An, do quan hệ với bà An, nhà họ An đã nhận được không ít lợi ích từ tập đoàn Tiêu Thị, nên ông ta đành nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần con cái là của ông ta là được rồi.
Tiêu Cảnh Nam đưa ngón tay mảnh khảnh gõ lên bàn vài nhịp, anh khẽ nắm chặt tay, quay đầu nhìn Trương Hàn, hỏi: “Chú Trương bảo một đứa con ngoài giá thú lên làm tổng giám đốc điều hành cho tập đoàn gia đình, còn một người đường đường là đại thiếu gia nhà họ Trương lại bị bắt ép ra nước ngoài, cậu không khó chịu à?”
Im lặng.
Một lúc lâu sau, Trương Hàn mới đeo kính vào, cười nhẹ, cúi đầu nói: “Do tôi hỏi hơi quá đáng rồi, mấy lời vừa rồi cậu cứ xem như tôi chưa nói đi.”
“Lời nói của tôi vừa rồi cũng hơi quá đáng, xin lỗi.” Tiêu Cảnh Nam xoa xoa lông mày, ánh mắt sâu thẳm: “Phải gả vào nhà họ Tiêu, có những chuyện không thể do mẹ tôi quyết định được.
Cũng giống như việc, tôi được sinh ra ở nhà họ Tiêu, cậu được sinh ra ở nhà họ Trương, chúng ta cũng đều không thể làm chủ được.”
Những câu nói vừa rồi có thể được coi là câu trả lời cho câu hỏi của Trương Hàn.
“Được rồi, chúng ta đừng nói mấy chuyện không vui này nữa.
Nào, cạn ly!” Trương Hàn nâng ly rượu lên, đưa về phía trước mặt Tiêu Cảnh Nam, trên gương mặt anh tuấn nở một nụ cười ấm áp.
Tiêu Cảnh Nam cũng rót rượu, cũng anh ta nâng cốc, mãi cho đến khi ly rượu được uống cạn, anh mới đặt ly rượu xuống, đôi mắt u ám của anh rơi vào hai vợ chồng nhà họ Mặc đang lướt qua đám đâu.
Trương Hàn nhìn theo ánh mắt của anh, “ồ” một tiếng: “Trước khi hai anh em nhà họ An đến tìm cậu, còn nói với chú mặc, dì Vu Mặc Tinh đã bắt nạt bọn họ thế nào, vừa hay lúc đó tôi và con bé Tiểu Di đi qua.
Cậu đoán xem, mọi chuyện thế nào?”
“Tất cả mọi lỗi lầm đều là do Mặc Tinh, tất cả mọi ấm ức đều là An Sơ Tuyết phải chịu đựng, mọi chuyện chính nghĩa đều thuộc về An Thiếu Sâm.” Đôi mắt Tiêu Cảnh Nam hiện lên vẻ giễu cợt.
“Tóm tắt rất đúng trọng tâm!” Trương Hàn vỗ tay, sau đó thở dài nói: “Hai vợ chồng nhà họ Mặc này cũng thú vị thật đấy, còn có cả cô chủ An kia nữa…” Trương Hàn mỉm cười đầy ẩn ý: “Cũng không biết là ngốc thật hay là giả ngốc nữa.”
Lần này, Tiêu Cảnh Nam không nói gì.
An Thiếu Sâm cũng không ngốc, chỉ là quá tin tưởng em gái mình mà thôi.
Trương Hàn đập vào cánh tay anh một phát: “Cậu xem, bố của Mặc Tinh không thương yêu gì cô ấy, khó khăn lắm mới có một người thương cô ấy là anh trai thì lại vô cụng.
Cô ấy thật đáng thương biết bao, cậu dừng tay được rồi đó.”
“Không phải việc của cậu.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam tối sầm lại, tần suất gõ ngón tay lên mặt bàn cũng nhanh hơn một chút.
Trương Hàn liếc nhìn ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn của anh, khẽ ho khan một tiếng: “Con gái nhà người ta theo đuổi cậu bao nhiêu năm nay, cũng không có thâm thù đại hận gì với cậu, sao cậu lại…”
“Càng ngày cậu càng lo nhiều chuyện quá rồi đấy.” Không nghe anh ta nói hết, Tiêu Cảnh Nam đã đứng lên, cài lại cúc áo khoác, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trương Hàn vội vàng đứng lên, đi theo sau anh: “Này này, cậu không bỏ qua cho cô ấy thì không bỏ qua thôi, sau này tôi không nói nữa là được chứ gì? Nếu như không phải con bé nhà tôi cứ bắt tôi phải cầu xin cậu, nói tình nói lý với cậu, thì ai mà muốn can dự vào mấy chuyện tồi tệ giữa cậu và Mặc Tinh cơ chứ?”
Anh ta nhét mòn quà vào tay Tiêu Cảnh Nam: “Này, nhất định phải giao cho Mặc Tinh đấy nhà, nếu không con bé nhà tôi lại làm ầm lên với tôi đấy! Tôi đi trước đây!”
Nói xong, Trương Hàn trực tiếp vỗ mông bỏ đi.
Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn hộp quà trong tay, thản nhiên ném lên mặt bàn rồi đi về phía trước.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước, anh đã quay người lại, cầm món quà rời đi.
…
Mặc Tinh ở lại với dì Lưu hơn một tiếng, sau đó lái xe rời đi trong câu dặn dò của dì Lưu “Có thời gian thì đến đây, dì làm mì cho con ăn nhé”, “Có cơ hội dì sẽ giới thiệu cháu của dì cho con”.
“Tinh Tinh, bố mẹ còn chưa về, em thật sự không muốn đi thăm hai đứa nhóc sao? Thủy Thanh Lan cảm thấy bây giờ Mặc Tinh có quá nhiều áp lực, ánh mắt cũng tối sầm, có lẽ gặp hai đứa nhóc cô sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Mặc Tinh cúi đầu, bóng cây, đèn đường, những tòa nhà bên đường khẽ lướt qua mặt cô, cô im lặng một lúc rồi lắc đầu trước cái nhìn đấy mong đợi của Thủy Thanh Lan.
“Không gặp cũng không sao!” Mặc Lôi hoàn toàn không hiểu ý tứ sâu xa của vợ, mặt anh ấy đầy chán ghét, nhưng vẫn không giấu được sự cưng chiều: “Hai đứa nhóc đó làm loạn chết đi được, nếu như không phải con nah, anh đã vứt đi từ lâu rồi!”
Thủy Thanh Lan nhìn anh ấy chằm chằm.
Mặc Lôi cảm thấy tủi thân: “Hôm nay Tinh Tinh của chúng ta ăn mặc xinh đẹp như thế, nếu như ôm hai chị em, bị chúng quấy thì phải làm sao? Cũng không phải ngày mai không được gặp mà.”
“Tinh Tinh, có phải hôm nay em mệt không?” Thủy Thanh Lan không thèm để ý đến chồng, nhẹ nhàng hỏi Mặc Tinh: “Hay là ngày mai lúc bố mẹ không ở nhà, em đến đây thăm hai chị em bọn trẻ nhé?”.