“Giám đốc Tiêu, giờ anh đưa cô An đến bệnh viện à?”
Vân Mân bước đến trước xe lăn, đặt tay phải lên xe lăn: “Tôi nhớ anh còn có cuộc họp rất quan trọng trong nửa giờ nữa, để tôi đi thay anh cho."
Tiêu Cảnh Nam nhướng mi liếc nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt giọng nói: “Không cần.”
“Haha!”
Ở bên cạnh, Mặc Lôi cười chế nhạo, sắc mặt tái nhợt vì tức giận: “Thật là trọng tình mà! Tên họ Tiêu kia, tôi thấy có vẻ anh đã sớm kết thân với kẻ giả nhân giả nghĩa kia lâu rồi đúng không?”
Thuỷ Thanh Lan lo lắng che miệng anh ấy lại: “Đừng nhiều lời!”
Cô ấy nhếch mép nhìn Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết: “Mặc Lôi… anh ấy uống chút rượu, hiện tại say đến phát điên rồi.
Chờ đến khi nào anh ấy tỉnh lại, tôi nhất định sẽ bảo anh ấy tới tận cửa các người xin lỗi.”
"Xin lỗi cái con khỉ, cả đời này anh sẽ không bao giờ xin lỗi đôi cẩu nam cẩu nữ kia!”
Trong lòng Mặc Lôi đã phải chịu hổ thẹn, áy náy suốt hai năm qua, hôm nay anh ấy nhất định phải tìm lại công bằng cho em gái mình: " Tiêu Cảnh Nam, nếu anh thích cô gái họ An kia, đừng đồng ý đính hôn với em gái tôi!"
Anh ấy hít một hơi thật sâu, dưới đôi mắt đỏ rực đang ứ nước, Mặc Lôi chỉ vào Tiêu Cảnh Nam mà gầm lên: "Con bé theo anh hơn mười năm rồi.
Nghe nói anh đồng ý đính hôn với nó, con bé rất vui khi được ai đó nói như vậy! Và rồi, kết quả ra sao?”
“Mặc Lôi!” Thuỷ Thanh Lan cố gắng ngăn cản Mặc Lôi, không cho anh ấy nói tiếp.
Nhưng Mặc Lôi đã dùng sức kẹp cô ấy dưới nách và không cho cô ấy di chuyển: “Anh vừa làm gãy chân của em gái tôi chỉ vì An Sơ Tuyết, tống con bé vào tù hai năm, và buộc nhà họ Mặc chúng tôi phải cắt đứt quan hệ với nó! Nếu sớm biết anh và cô gái họ An kia cùng một giuộc, còn lâu tôi mới cho Tinh Tinh quen anh!”
“Anh Mặc Lôi, tất cả chuyện này là do em cả, có trách thì trách mình em thôi.” An Sơ Tuyết lau những giọt nước mắt đang lăn trên khóe mắt, sắc mặt tái nhợt yếu ớt: “Em thấy Tinh Tinh rất thích anh Tiêu Cảnh Nam, em không muốn anh ấy từ chối cô ta, em sợ cô ấy sẽ đau lòng, nhưng không ngờ kết quả lại như thế này.”
Mặc Lôi xắn tay áo lên, trên cẳng tay nổi gân xanh dữ dội: “Giả bộ giả tạo, có giỏi thì diễn tiếp cho tôi xem đi!”
Nói xong, anh ấy lao tới định nâng xe lăn lên.
“Mặc Lôi.” Tiêu Cảnh Nam ôm xe lăn trực tiếp nhìn anh ấy, nhàn nhạt cảnh cáo.
"Làm sao, định bắt nạt người khác à?”
Mặc Lôi ngửa cổ về phía trước, chỉ vào chân của mìn mà mắng: "Nào, có giỏi đánh gãy nốt chân tôi đi!”
Đúng lúc này có hai cảnh sát đi vào, bọn họ liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó có một người dáng vẻ khá gầy nói: "Ai là người đã báo cảnh sát?”
Những người đến câu lạc bộ Dream đa số đều là người giàu có, không ai muốn giải quyết mọi việc ở đây.
Hai viên cảnh sát đều là người mới được cử đến.
“Tôi.”
Vân Mân tiến lên vài bước và cười nói: “Cậu chủ nhà họ Mặc gây rắc rối trong câu lạc bộ của chúng tôi và làm tổn thương tổng giám đốc Tiêu và cô An.
Anh xem giúp tôi nên xử lý như thế nào?”
Thuỷ Thanh Lan cố gắng tiến tới và nói điều gì đó tốt đẹp, nhưng Mặc Lôi đã ngăn cô ấy lại.
“Cái này… cái này…”
Người lên tiếng vẫn là viên cảnh sát gầy gò: “Hay là, trước tiên chúng ta về đồn cảnh sát làm biên bản, sau đó nếu cần giam giữ thì giam giữ lại…”
Một cảnh sát khác ngắt lời anh ta: “Cả hai chúng tôi đều là người mới đến đây, chúng tôi không có kỹ năng xử lý công việc cho lắm, và cũng không rõ chúng tôi cần phải làm gì.
Như này đi, cậu chủ Mặc, phiền anh đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát, sau đó nên giải quyết như thế nào thì chúng tôi sẽ xin ý kiến cấp trên.”
“Không cần đến đồn cảnh sát.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Chúng tôi có thể tự mình giải quyết được.
Tôi xin lỗi đã làm phiền hai người.” An Sơ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Thuỷ Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cảm ơn cô An, chúng tôi sẽ tới cảm tạ sau.”
Thấy Tiêu Cảnh Nam không có ý định phản đối, cảnh sát vội vàng nói: "Tự mình hoà giải cũng được, chúng tôi…”
“Không cần giả nhân giả nghĩa như vậy đâu!” Mặc Lôi hừ lạnh một tiếng, buông Thuỷ Thanh Lan ra, đi thẳng đến chỗ giữa hai người cảnh sát: “Đi thôi!”
Thuỷ Thanh Lan lập tức xông tới, túm lấy Mặc Lôi, tức giận nói: “Mặc Lôi, có phải anh muốn làm em tức chết lên mới vui lòng hả?”
“Không có gì, em về trước đợi anh đi.” Mặc Lôi ôm mặt cô ấy, hôn nhẹ lên một cái, nét mặt có chút chua xót: “Anh thật sự không cam tâm để Tinh Tinh phải chịu khổ cực như thế mỗi ngày.”
Nước mắt Thuỷ Thanh Lan rơi lộp bộp, cô ấy vội vàng lau đi, sau đó dừng lại nói: "Đi thôi, em đi cùng anh!”
“Vu khống, phiền phức, cố ý hãm hại, cứ xử lý theo pháp luật đi.” Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn bọn họ rồi đẩy An Sơ Tuyết ra cửa: “Tôi sẽ gọi luật sư tới.”
Mặc Tinh nằm trên giường bệnh, trông cô vô cùng xanh xao và yếu ớt.
Cô gọi cho Mặc Lôi và Thuỷ Thanh Lan lần thứ hai mươi bằng điện thoại di động của mình, nhưng không ai trả lời.
Mi mắt cô nhói lên, trong lòng càng thêm xao động.
Anh trai Mặc Lôi đã đặt một nhạc chuông đặc biệt dành cho cô, và anh ấy luôn trả lời sau hai lần đổ chuông, nhưng lần này thì không, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
“Có lẽ cậu chủ nhà họ Mặc không vui nên đi uống rượu, có lẽ anh ấy say rồi cũng nên, cô đừng quá lo lắng.
Còn có chị dâu đi theo mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lâm Hiểu đặt bát cháo và đồ ăn kèm lên bàn, nói.
Mặc Tinh đặt điện thoại xuống, mím chặt môi, và nhìn thẳng vào Lâm Hiểu.
“Chuyện này thật sự không thể trách tôi được.” Lâm Hiểu nhìn đi chỗ khác, thấp giọng giải thích: “Anh trai của cô trước đây nhìn thấy tôi với cô đi cùng nhau, sau đó bỗng gặp tôi trong bệnh viện, hỏi tôi có phải cô ở đây không, cho nên tôi mới nói chứ tôi đâu muốn làm thế.”
Mặc Tinh rũ mắt xuống: “Ăn cơm thôi."
Nói xong cô bưng cháo lên hớp.
Nếu tâm trạng của Mặc Tinh đỡ hơn chút thì tốt, nhưng nhìn thấy cô im lặng như này, Lâm Hiểu càng cảm thấy bất an: “Mặc Tinh, tôi thật sự không cố ý.
Lần sau tôi sẽ không kể chuyện gì nữa.”
“Trời tối rồi.
Cô mau ăn còn về đi.” Cháo đã uống cạn nhưng cô chẳng cảm thấy có mùi vị gì, Mặc Tinh cầm đũa gắp mấy món bỏ vào miệng, nhưng vẫn không cảm nhận được gì, dường như vị giác của cô bị tê liệt.
Lâm Hiểu do dự một hồi, cuối cùng cô ta cũng hớp một ngụm cháo, sau đó nhẹ giọng nói: "Nhưng chị dâu cô có nói là nhờ tôi ở đây trôm nom cô.”
Mặc Tinh đặt bát cháo xuống, dửng dưng nhìn cô ấy.
Lúc này, Lâm Hiểu đột nhiên hiểu được tại sao đồng nghiệp lại sợ Mặc Tinh.
Loại cảm giác này thật khó diễn tả, cô rõ ràng không nói lời độc ác nào, cũng không làm gì nhẫn tâm cả, nhưng chỉ cần bị đối phương nhìn như thế này, người khác cũng cảm thấy hoang mang vô cùng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Mặc Tinh nhấn nút kết nối điện thoại: “Vừa rồi sao anh không nghe điện thoại của em?"
“Anh có uống chút rượu, say quá ngủ thiếp đi, vừa tỉnh cái gọi ngay cho em nè!” Mặc Lôi nói.
Mặc Tinh dừng lại, cầm chắc điện thoại: “Lúc anh say, anh đâu có nói chuyện kiểu này, anh, anh nói thật đi, anh làm sao à?”
"Anh có làm sao đâu? Không có gì đâu, em yên tâm đi!”
Mặc Lôi hờ hững nói: "Hơn nữa, nếu không có chị dâu đi theo, anh nào dám làm chuyện gì một mình, đúng không?”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, một giọng nam vang lên ở đầu dây bên kia: “Mặc Lôi, anh có thể vui lòng ký tên trên bản ghi vừa rồi.”
“Im miệng đi!” Giọng Mặc Lôi tức giận, nhỏ hơn trước rất nhiều, đáng ra là anh ấy nên cất điện thoại đi thay vì là vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại.
“Bản ghi? Anh đang ở đồn cảnh sát sao?” Mặc Tinh đặt bát cháo lên bàn, một tay đặt ở trên giường, nắm chặt ga trải giường: “Anh đang ở đồn cảnh sát nào?”.