“Ông xem lúc nào thuận tiện thì ông qua đây… ông chủ Dương, ở đây tôi còn có chút việc, nói chuyện với ông sau nhé.” Quản lý vô tình nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam đang đứng ở cửa, sợ đến mức trái tim như đột nhiên ngừng đập, vội vàng ngắt điện thoại.
Anh ta nuốt nước bọt, thận trọng nói: “Xin chào Tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Cảnh Nam khẽ gật đầu: “Tôi đột nhiên bước vào thế này, khiến cậu giật mình rồi sao?”
“Không có, không có!” Trái tim của quản lý đập thình thịch, anh ta gượng cười: “Không ngờ rằng anh sẽ đến tìm tôi.
Là… là bất ngờ, đúng, tôi rất bất ngờ!”
“Hôm nay hình như tâm trạng của cậu khá tốt đấy nhỉ.” Tiêu Cảnh Nam thờ ơ nói.
Quản lý nuốt nước bọt ừng ực: “Có vinh hạnh gặp được anh, cho nên tôi đang rất vui.”
“Hả?” Tiêu Cảnh Nam khẽ cau mày, ánh mắt anh đầy ẩn ý.
“Ngoài… ngoài điều đó ra, còn có một chuyện vui khác nữa.”
Quản lý lau mồ hôi trên trán, chân mềm nhũn: “Gần đây tôi tìm được một món bảo bối tốt ở chợ đồ cổ.”
Tiêu Cảnh Nam đi mấy bước đến trước ghế sofa, thong thả ngồi xuống: “Thật may mắn.
Không biết tôi có vinh hạnh nhìn bảo bối của cậu một chút để xin chút vận may không?”
“Tổng giám đốc Tiêu khách sáo quá, sợi dây chuyền ngọc này có thể thu hút sự chú ý của anh, đó là phúc phận của nó.” Trong lòng quản lý tràn ngập sự bất mãn, nhưng anh ta vẫn phải lấy sợi dây chuyền ngọc ra, hai tay dâng lên trước mặt anh.
Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc, ánh mắt anh sâu thẳm, nghịch nghịch sợi dây chuyền ngọc trong tay, hỏi: “Sợi dây chuyền ngọc này giá trị lên đến cả hàng chục tỷ, thế mà cậu lại kiếm được nó ở chợ đồ cổ sao? Mắt nhìn của cậu cũng tốt đấy, có cần tôi giới thiệu cậu đến trung tâm thẩm định tác phẩm nghệ thuật thành phố không?”
“Tôi… tôi.” Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán anh ta.
Tiêu Cảnh Nam sờ sợi dây chuyền ngọc bích bóng loáng, giọng anh trầm xuống: “Không phải vội, suy nghĩ kĩ đi rồi hẵng trả lời.”
Chân quản lý mềm nhũn, suýt chút nữa anh ta quỳ rạp xuống đất.
Ánh mắt anh ta lơ đễnh bất định liếc nhìn xung quanh, cuối cùng cắn răng, nói: “Sợi dây chuyền ngọc này là Mặc Tinh đưa cho tôi.
Cô ta muốn tôi giúp cô ta đổi một chức vụ.”
Sợ bị Tiêu Cảnh Nam hiểu nhầm, anh ta vội vàng giải thích thêm: “Mười năm nay, tôi cần cù chăm chỉ làm việc, tuân thủ quy tắc ở Câu lạc bộ Dream, sao có thể vì một sợi dây chuyền ngọc mà vi phạm nguyên tắc làm việc chứ? Tôi đã xin chỉ thị của giám đốc, sau khi cô ấy đồng ý thì tôi mới dám cho Mặc Tinh đổi vị trí làm việc, tuyệt đối không có chuyện lấy việc tư lợi cá nhân.”
Lúc này, anh ta cảm thấy mình vô cùng may mắn, vô cùng hạnh phúc vì lúc đầu đã xin ý kiến của giám đốc.
“Mặc Tinh đưa sợi dây chuyền ngọc này cho cậu lúc nào.”
“Lúc chiều nay.” Quản lý vội vàng trả lời.
Tiêu Cảnh Nam vắt chéo hai chân, nghịch sợi dây chuyền ngọc trong tay, chậm rãi hỏi anh ta: “Cậu có biết vì sao cô ấy muốn đổi vị trí làm việc không?”
“Do công việc dọn dẹp quá mệt mỏi ạ.” Quản lý nhanh miệng trả lời: “Trước đây cô ấy bị mọi người ghét bỏ, tiền lương cũng không cao.
Nếu như là công chúa, gặp một công tử hào phòng, cô ấy nhất định sẽ lấy được không ít tiền, không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.
Không chừng gặp được một công tử nhà giàu đơn thuần, còn có thể bay cao biến thành phượng hoàng, tốt hơn cuộc sống làm nhân viên dọn dẹp này nhiều biết bao!”
“Cô ấy nói như vậy với cậu sao? Tiêu Cảnh Nam xoa cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào anh ta, dường như ánh mắt ấy có thể xuyên thủng trái tim anh ta.
Quản lý sợ hãi, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, lắp ba lắp bắp nói: “Không… không phải thế, do tôi đoán thôi ạ.”
Tổng giám đốc Tiêu quan tâm đến chuyện của Mặc Tinh đến thế, lẽ nào hai người họ quen nhau?
Vậy thời gian trước anh ta sắp xếp cho cô làm nhiều việc như vậy, có khi nào khiến tổng giám đốc Tiêu bất mãn không?
Nghĩ đến đây, trán anh ta toát mồ hôi lạnh nhiều như tắm.
Chắc… chắc không phải vậy đâu chứ.
Nếu như Tổng giám đốc Tiêu thật sự quen biết Mặc Tinh, chắc chắn không thể nào để cô làm nhân viên dọn dẹp cho Câu lạc bộ Dream được.
Chắc chắn do anh ta nghĩ nhiều quá rồi.
Tiêu Cảnh Nam cứ thế nhìn anh ta chằm chằm, khi anh ta bị nhìn đến mức đầu ướt đẫm mồ hôi, hai chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, anh mới rời mắt đi, quay người đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Thấy vậy, quản lý vội vàng quay người đi theo, gấp gáp gọi anh lại.
Tiêu Cảnh Nam dừng bước, quay người lại nhìn anh ta: “Còn có việc gì à?”
“Tổng giám đốc Tiêu, chuyện đó…” Quản lý dán chặt mắt vào sợi dây chuyền ngọc trong tay Tiêu Cảnh Nam, anh ta muốn lấy lại sợi dây chuyền nhưng không dám nói, mặt đỏ bừng hết cả lên.
Tiêu Cảnh Nam nghịch sợi dây chuyền trong tay, thờ ơ liếc nhìn anh ta: “Sao?”
“Không… không có gì ạ….” Quản lý giống như bị người ta phát hiện ra mình ăn trộm vậy, không can tâm thế nhưng cũng không có dũng khí để đòi lại đồ trong tay Tiêu Cảnh Nam, chỉ có thể nói một câu vô nghĩa: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, lúc anh về xin hãy chú ý an toàn.”
Tiêu Cảnh Nam khẽ gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy nỗi đau vô tận của quản lý, anh cầm sợi dây chuyền ngọc, quay người bước đi.
“Mặc Tinh này, rước thêm phiền phức cho tôi!” Quản lý nghiến răng mắng một câu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, đợi đấy xem anh ta xử lý cô thế nào!
Sau khi Tiêu Cảnh Nam ra khỏi cửa, đi về phía trước được vài bước thì rẽ vào văn phòng quản lý.
“Chào Tổng giám đốc Tiêu.” Có một người đang báo cáo về tình hình mua sắm gần đây của Câu lạc bộ Dream với Vân Mân, nhìn thấy anh đi vào, vội cúi người chào hỏi.
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, phất tay với cậu ta, bảo cậu ta rời khỏi văn phòng.
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh thì anh đã đến rồi, thật là trùng hợp.” Vân Mân mỉm cười đứng dậy, đun nước nóng, chuẩn bị pha trà: “Nhân viên dọn vệ sinh ở câu lạc bộ quá nhiều mà lại thiếu nữ nhân viên PR.
Tôi tự mình làm chủ điều Mặc Tinh qua bên bộ phận PR rồi.”
“Câu lạc bộ thiếu nữ nhân viên PR sao? Có cần tôi tuyển cho cô một đội luôn không?” Tiêu Cảnh Nam nghịch nghịch sợi dây chuyền ngọc trong tay, từ tốn hỏi.
Nghĩ đến việc Mặc Tinh mặc sườn xám đi uống rượu cùng người đàn ông khác, tay anh càng nắm chặt sợi dây chuyền hơn, không biết chỗ nào trong người mình đang cảm thấy khó chịu.
Vân Mân liếc nhìn sợi dây chuyền ngọc bích khá quen thuộc trên tay anh, khịt mũi nói: “Tôi chỉ nói đùa với anh thôi mà, sao thế, anh tưởng là thật rồi à?”
“Sao cô lại nghĩ đến việc muốn chuyển cô ấy về? Tiêu Cảnh Nam đi đến chiếc ghế trong văn phòng, ngồi xuống, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn.
Thấy vậy, Vân Mân nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua sự thích thú.
Gõ mặt bàn?
Cô ta không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa thấy Tổng giám đốc Tiêu để lộ ra bên ngoài cảm xúc như lcus này.
Cô ra lại nhìn lướt qua sợi dây chuyền ngọc bích trong lòng bàn tay anh, cười đầy ẩn ý: “Không phải anh và Mặc Tinh quan hệ không ổn sao, tôi cứ nghĩ “đánh người phải đánh bảy tấc”, một người kiêu ngạo như Mặc Tinh để cho cô ta làm việc lao động chân tay cũng chả có ý nghĩa gì, vẫn nên để cho cô ấy tiếp xúc với khách hàng để rèn luyện tính tình nóng nảy của cô ấy.”
Tiêu Cảnh Nam dừng động tác gõ bàn của mình lại, biểu cảm của anh cũng không thay đổi gì nhiều, thế nhưng Vân Mân lại cảm nhận được ông chủ của mình đang không vui lòng.
Nước vừa sôi, cô ta vừa cười nói vừa pha trà: “Có phải anh không nỡ không? Nói ra thì cô chủ nhà họ Mặc này như hoa như ngọc, còn theo đuổi anh bao nhiêu lâu như vậy, nếu như anh không nỡ, hay là…”
“Vân Mân!” Tiêu Cảnh Nam nhướng mày, lạnh lùng hét lên.
“Đây là trà ngon tôi mới nhận được gần đây.
Anh uống thử đi.” Vân Mân pha trà xong, đưa một chén trà đến trước mặt anh.
Tiêu Cảnh Nam bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Nước quá nóng, anh cau mày lại, đặt chén trà xuống bàn.
"Ôi trời, anh làm tôi buồn cười chết mất! Anh bị hớp hồn rồi sao? Uống trà mà cũng để bị bỏng vậy?” Vân Mân cười đến mức ngả người về phía về sau, nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt: “Tôi đoán là nếu như tôi nói ra thì chẳng có ai tin tôi cả.”
Khuôn mặt Tiêu Cảnh Nam u ám, nheo mắt nhìn cô ta..