"Cô Mặc, cô hiền lành quá, nên trước đây mới bị cô ta bắt nạt như vậy." Có một nhân viên nữa nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trước đây, Mặc Tinh đã nghe câu này khá nhiều, nhưng lần này thân phận của người bị hại và người gây hại đã đảo lại, cỡ nào châm chọc đây.
Cơn giận như muốn xông ra khỏi lồng ngực, nhưng cuối cùng An Sơ Tuyết vẫn kìm lại.
Cô ta cắn môi, nhẹ giọng nói: "Các cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ tới mời Mặc Tinh ăn bữa cơm thôi, cô ấy không chịu, nếu đã như vậy, thì thôi."
Không ai để ý đến cô ta.
"Mặc Tinh, tôi biết trước đây tôi đã làm chuyện tổn thương đến cô, nhưng tôi đã biết lỗi rồi, việc làm hiện tại cũng đều là đang thử bù đắp lại cho cô.
Nhưng cô không nên..
không nên đổi trắng thay đen trước mặt mọi người, cô như thế, thì có khác gì so với tôi của trước kia?" An Sơ Tuyết chua xót nói.
Mặc Tinh nhíu mày, vô tội nói: "Đổi trắng thay đen cái gì, cô đang nói cái gì vậy? Cô An, tôi đã nói là tôi tha thứ cho cô rồi, chắc không phải cô vẫn còn muốn đâm lén tính kế tôi gì đó chứ?"
"Chắc chắn đấy! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, con người cô ta đen từ trong ra ngoài, ngay cả tóc cũng có mưu tính, sau này cô cách xa cô ta ra thì tốt hơn!"
"Nói khó nghe thì cô Mặc à, quả thật cô An thông minh hơn cô rất nhiều, người ta dùng đầu ngón chân cũng có thể bẫy cô, tốt nhất là cô hãy cách xa cô ta ra."
Mấy người bên cạnh khuyên.
Mặc Tinh bày ra vẻ mặt do dự: "Nhưng dù sao trước đây cô ấy cũng là...!là bạn của tôi."
An Sơ Tuyết bị lời nói của cô làm cho khó chịu, thấy thế cô ta định lên tiếng phản bác, vạch trần mặt nạ của Mặc Tinh, nhưng cuối cùng cô ta vẫn lý trí kìm lại xúc động.
ngôn tình tổng tài
"Là lỗi của tôi, tôi luôn cho rằng biết sai thì thay đổi rồi sẽ có được sự tha thứ, là tôi đã suy nghĩ viển vông rồi." An Sơ Tuyết đau buồn nói: "Xin lỗi, làm cô không vui rồi, bây giờ tôi sẽ đi."
Cô ta liếc mắt nhìn Mặc Tinh với ánh mắt tràn đầy áy náy, sau đó quay xe lăn đi ra ngoài.
Hôm nay đi thẳng đến tập đòan Mặc Thị tìm Mặc Tinh, cô ta đã xúc động quá rồi!
Trước nay con người luôn thích đồng cảm với kẻ yếu, lúc này thấy cô ta bày ra dáng vẻ này, mấy nhân viên nữ đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu suy nghĩ lại xem là có phải mình đã nói quá đáng quá rồi không.
"Phía trước có bậc thang, cô là một người tàn tật đi không tiện, tôi bảo người bế cô xuống." Mặc Tinh lo lắng nói một cau, sau đó nhanh chóng gọi một nhân viên nam tướng mạo đẹp trai nhưng ăn mặc không đẹp lắm qua đây, bảo anh ta bế An Sơ Tuyết đi xuống.
Cô nhấn mạnh ba chữ người tàn tật.
An Sơ Tuyết nắm chặt tay vịn xe lăn, cô ta lắc đầu từ chối: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu."
"Nhưng cô không tiện mà." Mặc Tinh cắn môi nói: "Cô...!chắc không phải là Cảnh Nam tới đón tôi, cô muốn bảo anh ấy bế cô xuống đấy chứ?"
Lúc này bọn họ đang đứng ở cửa tập đoàn, vừa khéo có thể nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam đang dừng xe ở bên ngoài.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt của mấy nhân viên nữ nhìn An Sơ Tuyết đã thay đổi.
Hôm nay lý trí của An Sơ Tuyết toàn bên bờ vực sụp đổ, cô ta cố gắng kìm lại lửa giận trong lòng: "Vậy thì làm phiền anh này rồi."
Nhân viên nam vãn luôn liếc mắt híp híp nhìn cô ta, nghe vậy thì nói luôn câu không cần khách sáo, sau đó tiến lên ôm lấy cô ta.
Anh ta đặt một tay ở hông cô ta, một tay còn lại thì nâng ở vị trí trên đùi cô ta một chút, nhìn qua quy củ vô cùng.
Nhưng An Sơ Tuyết có thể cảm nhận được, ngón tay của anh ta đang...!sờ mông cô ta.
"Tôi mang thai, không thể đi nhanh như vạy, phiền các cô mang xe lăn xuống cho cô ấy." Mặc Tinh nói với mấy nhân viên nữ một tiếng.
Lập tức có hai người đồng ý luôn.
Mặc Tinh đứng ở cửa nhìn thấy người đàn ông bế An Sơ Tuyết rời đi, trong lúc An Sơ Tuyết quay đầu nhìn cô, cô nở một nụ cười thật tươi với cô ta.
"Sơ Tuyết tới tâm trạng em lại còn vui như này hả?" Tiêu Cảnh Nam đã tiến lên, đi tới bên cạnh cô: Rất hiếm thấy."
Mặc Tinh cụp mắt: "Khó khăn lắm mới chiếm thượng phong một lần, tất nhiên là vui rồi."
"Sơ Tuyết làm chuyện gì cũng sẽ không từ bỏ, em làm như thế này thì sẽ chỉ chọc giận cô ta thôi." Tiêu Cảnh Nam nắm tay cô, rất là cẩn thận đi xuống bậc thang.
Mặc Tinh dừng bước, cô quay đầu sang nhìn anh: "Thế anh nghĩ, tôi nên bị cô ta bắt nạt cả đời sao?"
"Phụ nữ có thai chính là đa nghi mẫn cảm thích nổi giận, tôi còn chưa có nói gì, sao em đã tự giận rồi vậy?" Dưới ánh mặt trời, vết sẹo ở lông mày cô phá lệ rõ ràng.
Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra, khẽ chạm nhẹ lên vết sẹo trên hàng lông mày của cô: "Khi đó đau lắm đúng không?"
Mặc Tinh vỗ tay anh ra: "Tạm được."
Anh không nói thì cô vẫn chưa ý thức được, dạo này cảm xúc của cô thay đổi hơi nhiều.
Tiêu Cảnh Nam lại nắm tay cô một lần nữa, anh đan tay vào với tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Sau khi đi tới trước xe, anh mở cửa ghế phó lái ra, tỏ ý cô ngồi vào đi.
"Tiêu Cảnh Nam, nghe nói thời kỳ mang bầu và sau khi sinh dễ mắc chứng uất ức." Mặc Tinh ngồi vào trong, quay đầu nhìn anh.
Tướng mạo của anh rất xuất chúng, vả lại năng lực và gia thế của anh rõ như ban ngày, cũng khó trách bao nhiêu phụ nữ điên cuồng vì anh, đến cả người như An Sơ Tuyết cũng không phải ngoại lệ.
Tiêu Cảnh Nam đặt một tay lên trần xe, anh nghiêng người hôn lên môi cô một cái, anh nhẹ nhàng nói: "Em muốn đánh tôi, tôi sẽ giơ mặt qua, tuyệt đối không cho em cơ hội mắc chứng uất ức.
Như thế em yên tâm được rồi chứ?"
Bỗng nhiên Mặc Tinh cảm thấy mình hơi làm kiêu rồi, cô xấu hổ gật đầu.
"Ngốc!" Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ một tiếng, anh nhéo môi cô, sau đó đóng cửa xe lại, vòng sang bên kia lên xe.
Mặc Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lơ đãng cô nhìn thấy, hình ảnh của cô trên kính xe lại là đang mỉm cười.
Cô khẽ ngẩn người một chút, sau đó giơ tay lên sờ khóe miệng, thì mới phát hiện độ cong nơi khóe miệng vẫn chưa hạ xuống.
*
An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn, nhìn sang bên này từ xa, cô ta thư hết toàn bộ hành động của hai người vào mắt, vẻ mặt hơi dữ tợn.
Cô ta cũng từng nghĩ, Mặc Tinh là cố tình thể hiện ân ái cho cô ta xem, mục đích chính là làm cho cô ta tức giận bực bội.
Nhưng từ biểu hiện của Mặc Tinh và anh Cảnh Nam vừa rồi, đó hoàn toàn không có khả năng là diễn, bọn họ đã nghiêm túc ở bên nhau rồi!
Nhưng làm sao có thể chứ?
Mặc Tinh chính là một con lừa, còn thích để tâm vào chuyện vụn vặt.
Một khi có người phản bội cô, cô tuyệt đối không thể tha thứ cho đối phương, nhưng sao cô...
Rừ...
Tiếng điện thoại rung bất ngờ vang lên.
An Sơ Tuyết liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, cô ta nhíu mày, nghe điện thoại: "Alo, ông ngoại...!vâng, giờ cháu qua, ông chờ một lát.
Cô ta chuyển động xe lăn đi tới trước xe của cô ta, mở cửa xe ra rồi ngồi vào, còn tài xế thì xuống xe, rất là thành thành xếp xe lăn lên, ném vào cốp sau.
Nhà họ Lâm.
Lúc An Sơ Tuyết tới, thì trông thấy ông ngoại cô ta đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, Tưởng Na Na thì nghiêng người dựa vào lòng ông ta, những người khác và bố mẹ cô ta thì giữ im lặng đứng một bên.
"Cháu tới rồi à?" Ông Lâm nghiêm mặt nói: "Anh cháu đâu?"
An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn, cô ta khẽ nói: "Sức khỏe anh cháu có hơi khó chịu, hôm nay không đến được."
"Nó đã bắt đầu tranh giành công ty với cháu rồi đấy, cháu còn bảo vệ nó như vậy, thật không biết cháu là ngốc thật, hay ngốc giả nữa." Ông Lâm hừ một tiếng, rồi hỏi bà An: "A Sâm đâu? Đây là ôm đùi nhà họ Tiêu rồi thì không nhận nhà họ An với nhà họ Lâm nữa sao?".