Mặc Lôi: “Không phải hai năm qua ở trong tù em vẫn chịu đựng được sao? Em chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa, được không?”
Mặc Tinh liếm đôi môi khô khốc của mình, không nói lời nào.
“Em không tin tưởng anh đúng không?” Mặc Lôi giơ tay lên: “Anh thề, nếu như anh không làm theo những gì anh nói thì khi ra ngoài anh sẽ bị xe tông, trời mưa sẽ bị sét đánh, chết không nhắm mắt!”
Mặc Tinh nắm lấy bàn tay mà anh ấy đang giơ lên: “Anh trai, anh đừng như vậy.”
“Vậy thì em phải hứa với anh trai, sau này không được tự tìm đến cái chết nữa, được không?” Mặc Lôi vội vàng nói: “Cuộc sống trong ngục tù khó khăn như vậy mà em vẫn có thể chịu đựng được, cuộc sống bây giờ không phải tốt hơn trong tù nhiều sao? Em cứ cố…”
“Không tốt, không tốt chút nào.” Mặc Tinh khản giọng nói, vội vàng ngắt lời anh ấy: “Anh, anh có biết cảm giác đi đến đâu cũng bị người khác gọi là tội phạm gϊếŧ người không?”
Cô hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: "Anh có biết cảm giác phải quỳ trên mặt đất để nhận lỗi với người khác xấu hổ đến mức nào không không? Anh có biết… khi bố nhìn thấy em đã chạy đi trong lòng em đau đớn đến mức nào không?”
Khi còn ở trong tù, cô không ngừng lừa dối bản thân, cô nói với bản thân rằng sau khi ra tù mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
Nhưng đến khi thật sự được ra tù rồi, cô mới phát hiện ra “Ồ, thì ra thực tại còn có thể tàn khốc đến mức này nữa.”
“Anh trai, anh cứ xem như chưa từng có người em gái này, hãy để em yên lặng mà rời đi được không anh?” Mặc Tinh mím chặt môi: “Em sẽ cố gắng làm giống như một vụ tai nạn giao thông, như vậy Tiêu Cảnh Nam sẽ không mượn cớ giận cá chém thớt lên nhà họ Mặc nữa…”
“Ồ, cô tính toán giỏi thật đấy.”
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Cảnh Nam mỉm cười bước vào.
Bộ quần áo anh đang mặc có chút xộc xệch, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng, cũng không biết là bởi vì do nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao, hay là vì nguyên nhân khác nữa.
Trong phút chốc, sắc mặt của Mặc Tinh trắng bệch, cô vừa sợ hãi vừa hoang mang.
Tại sao anh lại ở đây?
“Làm thành một vụ tai nạn giao thông để lừa tôi sao?” Tiêu Cảnh Nam từng bước từng bước đi đến bên cạnh giường bệnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Cô tự cảm thấy bản thân mình tài giỏi đến à? Hay là cô cảm thấy tôi giống như một thằng ngốc vậy?”
Mặc Lôi vô cùng căng thẳng, anh ấy vội vàng đứng dậy chặn trước mặt Mặc Tinh: “Tiêu Cảnh Nam, anh đừng quá đáng với con bé như vậy! Chân của An Sơ Tuyết là chân, còn chân của Mặc Tinh không phải là chân sao? Chân của con bé đã bị anh đập nát rồi, ngồi tù thì cũng đã ngồi tù rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Anh Mặc đây khẩu khí cũng lớn quá nhỉ.” Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn anh ấy, lạnh lùng nói.
Mặc Lôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Mặc Tinh đã kéo tay áo, ra sức lắc đầu với anh ấy.
Anh ấy cau mày, bực tức đứng tránh sang một bên.
“Anh Tiêu…” Mặc Tinh ngồi dậy và ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cảnh Nam: “Anh và cô An ghét tôi như vậy, tôi sẽ dùng mạng sống này để bù đắp lỗi lầm tôi phạm phải hai năm trước.
Anh thấy như thế có được không?”
Sắc mặt của cô nhợt nhạt, trắng bệch, bộ đồng phục rộng thùng thình trên người khiến nhìn cô gầy gò và yếu ớt lạ thường.
Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng nhìn cô, anh nhìn thấy tận sâu trong đáy mắt của cô một sự bình tĩnh vô tận, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh của hai năm trước.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, trong lòng anh dâng lên một nỗi khó chịu không thể giải thích nổi: “Chết như thế thì quá dễ dàng với cô rồi.
“Thì ra mạng sống của tôi không thể so sánh được với chân của cô An…” Mặc Tinh mím chặt môi, cô muốn cười nhưng không thể cười thành tiếng, cô chỉ cảm thấy mình thật đáng thương: “Tôi biết rồi.”
“Tiêu Cảnh Nam kia, anh đừng có bắt nạt người khác quá đáng!” Mặc Lôi nắm chặt nắm đấm, từng vệt máu hiện rõ trong đôi mắt anh ấy.
Tiêu Cảnh Nam vuốt những nếp nhăn trên bộ vest của mình, anh thản nhiên nói: “Anh Mặc nên cảm ơn tôi mới phải chứ.
Nếu không phải là tôi thì chưa chắc Mặc Tinh đã lựa chọn sống tiếp đâu.”
Cơn giận dữ dường như muốn đâm thủng lồng ngực của Mặc Lôi, anh ấy căm hận giơ nắm đấm lên hướng về phía mặt của Tiêu Cảnh Nam.
“Anh!” Mặc Tinh rút hết kim tiêm ra, đi chân trần đến trước mặt của Tiêu Cảnh Nam.
Gia đình họ không thể chọc giận Tiêu Cảnh Nam được.
Mặc Lôi dừng cú đấm của mình lại lại, hai mắt anh ấy đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói nói: “Tinh Tinh, em bỏ anh ra!”
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chị dâu và các cháu chắc chắn đang đợi anh về nhà đó.
Anh đi về trước đi.” Trong ánh mắt của Mặc Tinh tràn đầy sự van xin, anh trai là người duy nhất đối xử tốt với cô, cô không thể vì mình mà làm liên lụy đến anh trai được.
Mặc Lôi thu nắm đấm lại, ngăn không cho những giọt nước mắt chảy ra, tức giận nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam: “Tiêu Cảnh Nam, anh nhớ rõ cho tôi, nếu như em gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với anh, tôi sẽ bắt anh phải trả giá.”
“Anh trai, anh về đi” Mặc Tinh kéo áo, ngắt lời của Mặc Lôi: “Anh nhớ chú ý đến vết thương trên đầu, có gì không ổn thì mau chóng đến bệnh viện đấy nhé.”
Mặc Lôi nhìn Mặc Tinh với đôi mắt đỏ hoe, anh ấy muốn nói gì đó nhưng dường như cổ họng có gì đó chặn lại, một từ cũng không thể nói được
Một lúc sau, Mặc Lôi lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô rồi nhìn sang Tiêu Cảnh Nam đang đứng bên cạnh, sau đó quay người rời đi.
Mặc Tinh cúi đầu nhìn vào tấm thẻ trong tay, cô thở dài, đặt tấm thẻ vào trong túi áo trên đồng phục làm việc.
Chỉ cần cô không động vào số tiền trong thẻ thì có lẽ bố mẹ cô cũng sẽ không biết.
“Xin lỗi.” Cô cúi gập người một góc 90 độ trước mặt Tiêu Cảnh Nam, mệt mỏi nói: “Tôi thay mặt anh tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi, mong anh tha thứ cho anh ấy.”
“Tình cảm giữa hai anh em cô cũng tốt đấy nhỉ.” Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng nói.
Mặc Tinh mím môi, quyết đoán quỳ xuống đất: "Thật lòng xin lỗi, mong anh hay thứ lỗi.”
“Tôi không phải là hoàng đế vương triều phong kiến, không có sở thích nhìn người khác quỳ gối xin lỗi cầu xin mình đâu.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn xuống, chân mày anh nhíu lại: “Đứng lên đi”
Vết bầm trên đầu gối của Mặc Tinh vẫn còn chưa lành, bụng cô đau đớn khó chịu, chống hai tay dưới đất rồi đứng lên cũng vô cùng khó khăn.
“Sao cô phải truyền dịch?” Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn lọ thuốc.
Hơi rượu trong miệng còn chưa tan hết, Mặc Tinh vẫn cảm giác buồn nôn, cô cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đang trào dân trong lòng, thế nhưng khi nói ra giọng cô vẫn mang theo một chút chua xót: “Do tôi uống rượu nhiều quá nên dạ dày có vấn đề.”
Đôi mắt sáng như sao của Tiêu Cảnh Nam dừng lại trên cơ thể cô trong vài giây, sau đó anh rời mắt sang nơi khác, khẽ “ừ” một tiếng.
Mặc Tinh biết mình không nên ảo tưởng, càng không nên hy vọng anh vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với mình.
Thế nhưng khi thật sự nghe thấy tiếng “ừ” một cách thản nhiên của anh, cô vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.
Hóa ra địa vị của cô trong lòng anh thấp hơn cô tưởng rất nhiều… Hóa ra cô đã đánh giá bản thân mình quá cao.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, họ chưa cả kịp lên tiếng đáp lại thì người kia đã đẩy cửa đi vào.
An Sơ Tuyết đang ngồi trên xe lăn trong bộ váy trắng tinh khôi, nở một nụ cười thật tươi.
Khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam ở đây, đôi mắt cô ta thoáng qua nét kinh ngạc và ghen tị, thế nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên.
Cô ta đẩy xe lăn đến bên cạnh anh, ngượng ngùng nói: “Hóa ra hôm nay anh Cảnh Nam vẫn nhớ rằng em đến đây trị liệu, em còn tưởng anh bận quá nên quên mất.”
Mặc Tinh cúi đầu, hai tay cô nắm chặt quần áo, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh từ dưới đất truyền dọc theo lòng bàn chân truyền đến trái tim, khiến cô lạnh cả sống lưng.
Thảo nào Tiêu Cảnh Nam đến bệnh viện, hóa ra là bởi vì An Sơ Tuyết điều trị ở đây.
“Chân cô hồi phục thế nào rồi?” Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn đôi chân để lộ ra giữa ngày giá rét của An Sơ Tuyết, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia châm chọc.
“Bác sĩ nói dù cho hồi phục tốt đến đâu cũng không được như trước nữa.” An Sơ Tuyết cười đau khổ, thấp giọng nói: "Nhưng không sao cả, cho dù cả đời này em không thể nhảy múa nữa, em cũng không bao giờ trách Mặc Tinh đâu.”.