Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Tiêu Cảnh Nam có thêm vài phần dịu dàng.
Anh cúi mặt nhìn cô, lông mi trên khuôn mặt đặt xuống một cái bóng, ánh mắt mang theo sự mập mờ.
Hai người cách rất gần, gần đến nỗi Mặc Tinh có thê nhìn thấy lông tơ trên mặt anh.
Cô mím môi, muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh cầm tay, kéo vào trong lòng anh.
Phanh.
Phanh.
Tiếng tim đập hơi nhanh của anh vang lên bên tai, cả người Mặc Tinh đều cứng ngắc: “…Tiêu Cảnh Nam?”
“Ừm.” Tiêu Cảnh Nam bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, ôm cô chặt hơn: “Đừng nhúc nhích.”
Khuôn mặt anh có hơi ửng hồng, anh mất tự nhiên nhíu nhíu mày, ánh mắt xoẹt qua một tia sắc lạnh.
Cái đồ chống ở bụng làm cho chân tay Mặc Tinh có hơi mềm nhũn, trong lúc hốt hoảng nhớ tới cảm giác đau đớn xé rách khi anh tiến vào cơ thể cô, ngón tay hơi run run: “Sao… sao lại thế này?”
“Dì Vu đã bỏ thuốc tôi, chắc là lo chuyện em mang thai giả bị ông nội phát hiện.” Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn dị thường, giống như đang cực lực nhẫn nại gì đó.
Nếu thuốc là chú Mặc bỏ, vừa nãy ông ta sẽ không đón anh chơi cờ với ông ta.
Còn về Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan, hai người họ chỉ mong sao anh cách xa Mặc Tinh ra một chút, bọn họ cũng không thể bỏ thuốc.
Chuyện này cũng không khó đoán, Mặc Tinh suy nghĩ một chút liền hiểu ra ngọn nguồn trong đó.
Cô cứng người ôm lấy cổ anh, đưa môi mình lên.
Môi cô lành lạnh, còn môi anh lại là lửa nóng, sự chủ động của cô khiến anh phát cuồng dưới tác dụng của thuốc.
Tiêu Cảnh Nam ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, anh cảm thấy hơi dùng sức một chút, sẽ gãy mất.
Dược tính chảy khắp tứ chi bách hải, dường như cơ thể cương đến nỗi sắp nổ rồi.
Anh cố gắng muốn ngăn lại * trong người anh, nhưng vào khoảnh khắc tiếp xúc với cơ thể Mặc Tinh, toàn bộ lý trí của anh tiêu hao đi gần như mất sạch.
Anh bế ngang cô lên, hôn cô đến bên giường, đặt cô lên giường, sau đó kề lên luôn.
“Đừng… đừng trách… mẹ… mẹ tôi…” Cánh môi của Mặc Tinh cũng sưng, đầu lưỡi tê dại.
Nụ hôn của anh suýt làm cô hít thở không thông, cô né đi nụ hôn của anh, thở hổn hển cầu tình cho mẹ cô.
Nụ hôn của Tiêu Cảnh Nam rơi lên cổ cô, làm hiện ra vết hồng ái muội, anh hàm hồ đáp một tiếng, vén áo cô lên, ngậm vào cái cao ngất của cô.
Con ngươi Mặc Tinh co lại, tiếng thở dốc dồn dập hơn vừa rồi, cơ thể cô cong lên theo bản năng, nhưng lý trí lại khiến cô sợ hãi.
Anh đã kéo quần cô xuống, bàn tay thon dài lần đến nơi tư mật của cô.
Mỗi một tế bào trên người cô đều cứng ngắc, đầu lưỡi cứng ngắc: “Anh… anh… nhẹ chút.”
“Đừng sợ.” Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn khác thường lại hết sức dịu dàng.
Mặc Tinh đang đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, câu đừng sợ này không khiến cô thả lỏng, trái lại toàn thân căng như dây đàn.
Dị vật xâm nhập vào trong cơ thể làm cho cơ thể cô đang buộc chặt càng buộc chặt hơn, cô ôm cơ thể của Tiêu Cảnh Nam, móng tay bấm sau vào người anh lúc nào không biết.
“Thả lỏng chút, tôi không vào được.” Trên trán Tiêu Cảnh Nam toàn là mồ hôi lạnh, anh nằm trên người cô, giống như mãnh thú ăn cơm lúc đói khát.
Cánh môi Mặc Tinh run run, cô hít thở sâu, cố gắng thả lỏng người.
Vào khoảnh khắc anh hoàn toàn đi vào cơ thể cô, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, hít vào một ngụm khí lạnh.
Trướng.
Rất căng.
Khô.
Sự nóng bỏng của xé rách.
Rất… khó chịu.
Cô chợt co rút nhanh làm cho Tiêu Cảnh Nam toát nhiều mồ hôi hơn, anh giữ em cô, trong mắt tìиɦ ɖu͙ƈ và dịu dàng đan xen biến ảo.
“Thả lỏng chút.”
Mặc Tinh khó chịu đến nỗi vặn vẹo người một chút, khi cô đang định trả lời.
Bộp bộp bộp!
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
“Cửa này sao lại khóa vậy?” Mặc Lôi đang ở bên ngoài gọi: “Tinh Tinh, mở cửa, anh có quà tặng em!”
Thần kinh căng thẳng của Mặc Tinh lạch cạch một chút đứt đoạn, cô đẩy Tiêu Cảnh Nam ở trên người ra: “Anh tôi tới rồi, anh đứng lên trước đã.”
“Không cần quan tâm đến anh ta, một lúc là anh ta đi ấy mà.” Đột tác bất ngờ của cô khiến cho một đoàn lửa dũng mãnh lao tới thân dưới của Tiêu Cảnh Nam, anh giữ chặt eo cô, không cho cô lùi về sau.
“Tinh Tinh? Tinh Tinh em có nghe thấy không? Không phải cái mặt dây chuyền kia của em rơi mất rồi à? Thời gian trước anh giành được mọt đôi khuyên tai, phẩn chất rất tốt, em cầm lấy trước, một thời gian nữa anh sẽ lấy về cái tốt hơn cho em!”
Từ trước đến nay Mặc Lôi không phải là người có kiên nhẫn, thấy Mặc Tinh không trả lời, anh ấy lại gõ cửa kêu cộc cộc cộc.
Mỗi lần cánh cửa vang lên, lòng Mặc Tinh lại run lên một chút.
Chỗ người giúp việc cũng có chìa khóa phòng cô, nếu cô không trả lời cũng không đi ra, một lúc nữa có khi anh trai sẽ trực tiếp đi tìm người giúp việc lấy chìa khóa mở cửa.
Nếu anh trai mà mở được cửa thật…
“Tiêu Cảnh Nam, anh đi ra trước đi!” Mặc Tinh đỏ bừng mặt, cô đưa tay ra đẩy Tiêu Cảnh Nam.
Mồ hôi theo xương quai xanh cua Tiêu Cảnh Nam chảy xuống, lan dần đến cơ ngực và cơ bụng của anh, cực kỳ đánh sâu vào thị giác.
Anh bắt lấy hai tay cô, thở hổn hển nói: “Đừng nhúc nhích!”
“Tinh Tinh? Tinh Tinh!” Mặc Lôi lại gọi hai tiếng nữa ở ngoài cửa: “Làm cái trò gì vậy, không phải là xảy ra chuyện đấy chứ?”
Nếu Tinh Tinh đột nhiên phát bệnh, kết quả không ai phát hiện…
Nghĩ tới đây, Mặc Lôi sợ đến nỗi mặt tái mét, anh ấy hốt hoảng vẫy tay ra hiệu với người giúp việc ở tầng dưới: “Mau mau mau, mau cầm chìa khóa phòng Mặc Tinh lên đây cho tôi, có khả năng con bé ngất trong phòng rồi!”
"Cô, bảo cô đấy, cô làm chân lên được không hả? Chạy qua đây! Mau lên, mau mang chìa khóa cho tôi!
Người giúp việc nghe thấy giọng điệu của anh ấy vội vã như vậy, thì cũng hoảng hốt theo, vội vàng cầm chìa khóa chạy lên: “Cậu chủ, chìa khóa đây!”
Một loạt sự việc xảy ra ở chính hai phút này, Mặc Tinh nghe thấy tiếng cái chìa khóa cắm vào ổ, khuôn mặt cô nóng lên, tay chân đều nhũn ra.
“Anh, em không sao!” Cô hô một tiếng với bên ngoài, đồng thời nói nhỏ với Tiêu Cảnh Nam: “Anh ra trước đi!”
Tiêu Cảnh Nam thấy trên gương mặt cô đã có ý tức giận, anh mạnh mẽ kìm lại xúc động trong người, hơi nhíu mày, lùi ra khỏi người cô, sau đó nằm sang bên cạnh, sắc mặt hơi u ám nhìn cánh cửa.
“Sao anh nghe giọng em hơi yếu nhỉ?” Mặc Lôi không tiếp tục động tác mở cửa nữa, nhưng cũng chưa rút chìa khóa ra, mà là cực kỳ dỗ dành nói: “Có phải em lại ốm rồi không muốn tiêm với uống thuốc đúng không? Tiêm với uống thuốc cũng không khó như thế đâu, em xem Đào Đào cũng không sợ kìa!”
Mặc Tinh sợ anh ấy mở cửa bất thình lình, trong ánh mắt hầu như thực chất của Tiêu Cảnh Nam.
Cô hơi mất tự nhiên che áo lại, vội vàng đi mở cửa.
“Anh, em không sao thật mà.” Mặc Tinh chỉ mở một khe cửa, lộ ra nửa khuôn mặt.
Áo lông cừu không phải là áo cao cổ, cô không muốn để anh cô nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô.
“Không sao thế sao mặt đỏ thế kia?” Mặc Lôi sờ trán cô, sau đó anh ấy mở to mắt: “Trán nóng như này, em sốt rồi đúng không?”
Không đợi Mặc Tinh trả lời, anh ấy đã vươn tay ra kéo cô: “Trong nhà có thuốc hạ sốt, trước tiên em uống vào, nếu không có tác dụng, lát nữa anh đưa em đi bệnh viện!”
Mặc Tinh không ngờ anh ấy sẽ kéo cô, cô bất ngờ không kịp phòng bị bị anh ấy kéo ra ngoài..