Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 288: 288: Ông Nội Có Hài Lòng Về Tôi Bao Giờ Không





Nghe thấy vậy, vài người khá có tiếng nói trên cuộc họp nói.
"Đúng dịp hôm nay tôi không có việc gì, ở lại thêm một lúc nữa cũng được."
"Việc mà Tiêu tiên sinh đưa ra trước mặt mọi người ngày hôm nay chắc chắn là có ảnh hưởng rất lớn đối với công ty, tôi bằng lòng rửa tai lắng nghe."
"Sau ba tiếng nữa tôi phải lên máy bay, giờ vẫn còn chút thời gian."
Những người khác giữ im lặng, có người thì phụ họa theo.
Mọi người đã nói như vậy rồi, ông cụ Tiêu đành phải ngồi xuống lại một lần nữa.
"Làm cho nhiều người phố hợp như này, chỗ riêng tư anh ba đã tốn không ít công nhỉ?" Tiêu Nhuận Trạch nhướng đôi mắt hồ ly lên một chút.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, mọi người chỉ phối hợp vì lợi ích riêng mà thôi, liên quan gì đến tôi?"
Tiêu Nhuận Trạch mở chai nước suối ra uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Có liên quan hay không, trong lòng anh ba rõ mà.

Nhưng mà với tư cách là anh em, tôi phải nhắc nhở một câu, anh ngấm ngầm làm quá nhiều chuyện mờ ám, e là sẽ chọc cho ông nội bất mãn."

"Ông có hài lòng về tôi bao giờ không?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.
Tiêu Nhuận Trạch mỉm cười: "Đương nhiên, trước đó ông nội để cho anh làm tổng giám đốc, chẳng phải là khẳng định năng lực của anh đó sao? Đáng tiếc, anh đã làm hỏng việc rồi."
"Hóa ra trong suy nghĩ của cậu, cái đó được tính là khẳng định à? Sự khẳng định như thế, tôi không cần." Tiêu Cảnh Nam thản nhiên mỉa mai.
Tiêu Nhuận Trạch lắc đầu: "Vốn dĩ tôi vẫn nghĩ là anh ba rất thông minh, nhưng giờ tôi lại thấy anh hơi ngốc.

Phụ nữ trên đời này nhiều như thế, cần gì phải vì một người phụ nữ, rồi hủy đi tiền đồ cơ chứ?"
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Nam bật cười: "Thế cậu nghĩ, tại sao ông nội thiên vị cậu?"
Cơ thể Tiêu Nhuận Trạch cứng đờ, nét mặt hơi tái đi.
"Chẳng qua là vì một người phụ nữ mà thôi." Tiêu Cảnh Nam tiếp tục nói: "Nhuận Trạch, cậu nghĩ nếu cậu không phải là đời sau của người phụ nữ đó, nói cách khác chú ba không phải là đời sau của người phụ nữ đó sinh cho ông nội, cậu nghĩ là sẽ như thế nào?"
Ông nội Tiêu từng cưới tất cả là ba người phụ nữ, trong đó vợ cả sinh ra Tiêu lão đại và hai cô con gái, người vợ thứ hai tính kế bò lên giường ông ấy, sinh ra ông Tiêu.
Người vợ thứ ba cũng là người mà ông cụ Tiêu thích nhất, sinh ra Tiêu lão tam.
Còn về dì mà theo bên cạnh ông ấy, từ hai mươi tuổi trở đi là người tình của ông ấy, nhưng chưa bao giờ trở thành vợ của ông ấy.

Nghe được những lời của Tiêu Cảnh Nam, trong lòng Tiêu Nhuận Trạch lộp bộp một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Anh ba có ý gì đấy?"
"Chẳng có ý gì cả." Tiêu Cảnh Nam vỗ nhẹ lên người anh ta một cái: "Ông nội đang nhìn bên này, không nói nữa."
Tiêu Nhuận Trạch ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy ông cụ Tiêu đang nghiêm mặt bực bình nhìn sang bên này.
"Chuyện sổ sách lần này, rõ ràng là có người đang âm mưu hại Cảnh Nam, tôi nghĩ vẫn phải điều tra cho rõ." Tiêu lão đại nói.
Ông cụ Tiêu hừ lạnh: "Điều tra án là chuyện của sở cảnh sát, không cần con nhọc tâm, đây chính là chuyện mà con giữ tất cả mọi người lại đòi bàn bạc sao?"
"Đương nhiên là không phải." Tiêu lão đại nói: "Con nói chuyện này, chẳng qua là muốn hỏi ngài, ngài bất ngờ cách chức tổng giám đốc của Cảnh Nam, là vì chuyện số sách sao? Nếu không phải, thế là vì cái gì?"
Chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao ra bên ngoài, ông nội Tiêu nhíu mày: "Đúng."
"Thế nếu Cảnh Nam là bị người ta vu cáo hãm hại, thế có phải không nên cách chức tổng giám đốc của cậu ấy không?" Tiêu lão đại nói.
Ông cụ Tiêu: "Liên tục thay đổi tổng giám đốc không có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Tiêu Thị, nếu lại có tin lòi ra từ phía truyền thông, cổ phiếu của tập đòan Tiêu Thị sẽ giảm!"
"Đúng, là như thế." Tiêu lão đại nói: "Lúc Cảnh Nam làm tổng giám đốc, công ty tăng thành tích ổn định, giá cổ phiếu cũng tăng lên.

Nếu đột ngột chuyển tổng giám đốc thành Nhuận Trạch, e là giá cổ phiếu sẽ giảm."

Ông cụ Tiêu lạnh lùng liếc ông ta.
Tiêu lão đại coi như không nhìn thấy, mà là tiếp tục nói: "May mắn, tổng giám đốc vẫn chưa hoàn thành chuyện bàn giao công việc, cũng chưa có tuyên bố ra bên ngoài Nhuận Trạch là tổng giám đốc, bản thân tôi nghĩ rằng, vẫn để cho Cảnh Nam tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc thì tốt hơn."
"Đó là bản thân anh nghĩ vậy!" Ông cụ Tiêu nói với giọng điệu âm vang hữu lực.
Tiêu lão đại không nói thêm gì nữa, mà nhìn về phía chị cả, chị hai của mình.
Cô con gái cả nhà họ Tiêu ra tay, cô ta nói: "Bố, con cũng cho rằng Cảnh Nam tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn, là có lợi cho sự phát triển của tập đoàn.

Dù sao chúng ta cũng không phải là công ty gia đình, mà là một tập đoàn lớn, cũng có những cổ đông khác nữa, khi chúng ta đưa ra lựa chọn, thì cũng phải suy nghĩ đến lợi ích của các cổ đông khác, không nên đơn thuần làm việc theo ý mình."
"Ừm." Con gái lớn nhà họ Tiêu gật đầu.
Ông bố Tiêu nói khá là uyển chuyển: "Năng lực của Nhuận Trạch cũng rất tốt, chỉ là Cảnh Nam đã đảm nhiệm chức tổng giám đốc hai năm rồi, so sánh ra, thì phù hợp với vị trí này hơn."
"Anh Hai, anh cũng nói rồi, năng lực của Nhuận Trạch cũng không kém." Tiêu lão tam đứng lên tức tối nói: "Nếu để cho Nhuận Trạch đảm nhiệm chức tổng giám đốc, thì tập đoàn chỉ có phát triển tốt hơn thôi!"
Cô con gái cả nhà họ Tiêu châm chọc: "Ý của em ba là, trước kia bố không nhận thức rõ, nên mới giao vị trí tổng giám đốc vào tay Cảnh Nam à?"
"Chị đừng có mà xuyên tạc ý của tôi!" Tiêu lão tam quay sang nhìn ông cụ Tiêu, khuôn mặt đỏ bừng: "Nhuận Trạch nhỏ tuổi hơn Cảnh Nam một chút, nên trước đó bố mới giao vị trí tổng giám đốc vào tay Cảnh Nam, liên quan gì đến việc không nhận thức rõ chứ?"
Cô con gái cả nhà họ Tiêu khoanh tay trước ngực, khinh thường nói: "Công trạng mà Cảnh Nam làm ra hiện giờ, có mấy người bì được? Chú cho con trai chú làm tổng giám đốc, làm thí nghiệm, nếu công ty không hoạt động tốt như khi Cảnh Nam làm thì sao? Đến lúc đó người trực tiếp tổn thất lợi ích là chúng tôi!"
"Đúng." Cô con gái thứ hai nhà họ Tiêu phụ họa theo.

Tiêu Nhuận Trạch đứng lên: "Cô cả, cô hai, các cô hoàn toàn không cần phải lo lắng như thế.

Cháu và anh ba đều từng đảm nhiệm chức giám đốc thị truồng, công trạng ở mặt này cũng không kém nhiều, nếu không tin, các cô có thể xem báo cáo."
"Hôm nay tôi đã dám nói như vậy, nghĩa là tôi đã xem báo cáo!" Cô con gái cả nhà họ Tiêu liếc anh ta: "Cháu có biết khách hàng lớn AY và Balen trong tay cháu là có như thế nào không?"
Tiêu Nhuận Trạch sửng sốt.
"Là Cảnh Nam ký được." Cô con gái cả nhà họ Tiêu châm chọc nói: "Cảnh Nam đảm nhiệm chức giám đốc thị trường một năm, ký được hai khách hàng lớn, cháu đảm nhiệm chức giám đốc thị trường cũng khoảng hai năm rồi, khách hàng mà cháu ký kết được có thể bì được với AY và Balen không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Nhuận Trạch đỏ bừng.
"Thế mà còn không biết xấu hổ nói công trạng không kém Cảnh Nam!" Cô con gái cả nhà họ Tiêu nói năng rất sắc bén: "Đáng lẽ ra cháu phải cầm lấy báo cáo năm đó của Cảnh Nam ra so sánh, xem xem cậu ấy đã tiến bộ bao nhiêu, rồi lại lấy của cháu ra so với cậu ấy, nhìn xem cháu đã tiến bộ bao nhiêu!"
Cô ta hừ một tiếng: "Mấy năm nay Cảnh Nam dẫn dắt cả tập đoàn tiến lên, còn chưa có khen mình cái gì, một giám đốc thị trường nho nhỏ như cháu, trên cơ bản là dậm chân tại chỗ, thế mà còn không biết xấu hổ lấy ra nói! Không biết gì cả!"
Vẻ mặt Tiêu Nhuận Trạch biến ảo, khuôn mặt nóng lên, lúng túng đến cực điểm, hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui vào.
"Chị cả." Tiêu lão tam nói to: "Cảnh Nam và Nhuận Trạch đều là cháu chị, sao chị có thể thiên vị như vậy?"
Cô con gái cả nhà họ Tiêu lạnh lùng nói: "Trên cuộc họp này, tôi chỉ đơn thuần là cổ đông, ai có thể kiếm về nhiều tiền cho tôi hơn, thì tôi muốn để người đó làm cái chức tổng giám đốc này.".