"Bà Mặc và tổng giám đốc Mặc ra về đi thì hơn." Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn cô một cái, rồi mới quay người nhìn về phía Vu Tĩnh Vận và Mặc Vệ Quốc: "Mặc Tinh có hận hai người đi chăng nữa, cô ấy cũng không làm ra được cái chuyện đánh bố mẹ ruột."
Mặc Tinh đưa cốc nước cho Tiêu Cảnh Nam, sau đó nằm xuống: "Tôi hơi mệt rồi, mời hai vị về cho."
Nghe thấy cô lại sắp đuổi người, vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc thay đổi, ông ta đang định nói chuyện đã bị Tiêu Cảnh Nam ngắt lời: "Nếu tổng giám đốc Mặc và bà Mặc quan tâm Mặc Tinh như vậy, muốn có được sự tha thứ của cô ấy, chắc hẳn cũng phải lấy sức khỏe của cô ấy làm trọng chứ?"
Lời nói đã đến bên miệng rồi Mặc Vệ Quốc lại nuốt xuống, vẻ mặt ông ta như bị táo bón vậy.
"...!Vậy chúng tôi đi về trước, đến chiều tôi lại tới." Vu Tĩnh Vận nhìn Mặc Tinh, sau đó dặn dò cô với vẻ mặt mất mát: "Tinh Tinh, mẹ và bố con đã mang ít đồ bổ tới, con ăn nhiều chút, tốt cho cơ thể."
Mặc Tinh quay lưng về phía bà ấy, không lên tiếng.
Vu Tĩnh Vận cưỡng chế di chuyển tầm mắt, rồi lại dặn dò một caai, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, chú ý sức khỏe, sau đó đỏ mắt đi ra ngoài.
Vốn dĩ Mặc Vệ Quốc còn muốn ở đây khuyên một chút nữa, cũng bị bà ấy kéo đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, cắt đứt tiếng cãi nhau của hai vợ chồng ở ngoài cửa.
Trong phòng bệnh trái lại vẫn mơ hồ có thể nghe thấy bọn họ đang cãi nhau, nhưng cụ thể đang cãi cái gì thì không nghe rõ nữa.
Có điều, Mặc Tinh có thể đoán ra được hòm hòm, chẳng qua là đang cãi nhau về chuyện có liên quan đến cô.
Cô hít thở sâu một hơi, cổ họng hơi ngứa: "Có phải tôi...!ác quá không?"
"Em không ác với bọn họ, bọn họ sẽ chỉ ác với em." Tiêu Cảnh Nam nhìn cô đang cuộn người lại, ánh mắt dịu dàng lại.
"Bố em bảo em về là có dụng ý khác, mẹ em thì đơn thuần bảo em về, nhưng vẫn còn nhu nhược.
"Em lại là một người nóng tính, gặp phải chuyện gì thì không bao giờ chịu thua hoặc uyển chuyển đổi cách làm khác, tới lúc đó em và bố em xảy ra bất đồng, chắc chắn mẹ em sẽ đứng về phía bố em."
Mặc Tinh túm chặt cái chăn, sau đó thả lỏng, ngồi dậy, khuôn mặt vô cảm nhìn mặt giường.
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn cô, sâu trong mắt lóe ra một tia đau lòng cực nhạt: "Em có muốn ăn một chút gì đó không?"
*
Cùng lúc đó, ở một căn phòng khác.
An Sơ Tuyết đã tỉnh, lúc này cô ta đang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai tay cô ta ôm đầu gối, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ chưa tan, nhìn thấy liền khiến cho người ta thấy thương xót.
"Con ưu tú như vậy, cần gì phải treo trên một cành cây?" Ông An khuyên: "Ngoại trừ Cảnh Nam ra, Nhuận Trạch, cậu cả nhà họ Trương với cả mấy tiểu bối nhà họ Triệu giờ đang rèn luyện trong quân ngũ, cũng đều là nhân tài kiệt xuất."
An Sơ Tuyết cắn môi, nhẹ giọng nói: "Anh Nhuận Trạch thật sự là một nhân tài kiệt xuất, nhưng so với anh Cảnh Nam thì vẫn kém hơn nhiều, nếu không ông Tiêu cũng sẽ không để cho anh Cảnh Nam đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị dưới tình huống ông ấy vẫn đang thiên vị anh Nhuận Trạch."
Ông An không lên tiếng, coi như đã ngầm thừa nhận.
"Trương Hàn năng lực được, nhưng trong nhà không đủ nổi tiếng, nay Trương Thiệu Ninh, đứa con riêng nhà họ Trương đang diễu võ dương oai trong xí nghiệp gia tộc của nhà họ Trương chính là bằng chứng."
"Còn về mấy tiểu bối đang rèn luyện trong quân đội của nhà họ Triệu đó, bọn họ gia thế hình thức phẩm chất là không tầm thường, nhưng trên cơ bản thì hậu thuẫn là quân đội không giúp được gì cho tập đoàn An Thị trong ba mươi năm tới, không thích hợp như nhà họ Tiêu."
"Huống hồ với quan hệ của mẹ con và bác Tiêu, bố nghĩ nhà họ Triệu bên kia sẽ đồng ý cho con gả và nhà họ Triệu sao?" An Sơ Tuyết nói.
Nghe thấy một câu cuối cùng, đôi mắt ông An xoẹt qua một tia u ám, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường: "Nhuận Trạch so với Cảnh Nam cũng không kém lắm, huống hồ có ông cụ Tiêu trải đường cho cậu ta, thành tựu của cậu ta trong tương lai chưa chắc đã không bằng Cảnh Nam."
Khóe môi An Sơ Tuyết nhếch lên một độ cong rất nhỏ: "Nhưng bố ơi, con chỉ muốn lấy người giỏi nhất."
"Con..."
Ông An vừa mở miệng đã bị An Sơ Tuyết dịu dàng ngắt lời: "Tập đoàn Mặc Thị không bằng tập đoàn An Thị, tương lai mấy năm sau cũng không bằng."
Trên khuôn mặt cô ta hiện lên một tia chán ghét: "Hơn nữa ngoại trừ nhảy ra thì cô ta không biết gì cả, ngực to ngu ngốc, căn bản không xứng với Cảnh Nam.
Cảnh Nam là nhân tài kiệt xuất trong lứa thanh niên, con cũng thế, bọn con mới là người đăng đối nhất trên mọi phương diện!"
Ông An thở dài, sau khi do dự mãi, ông ta nói: "Người kiếm tiền chưa đủ, bố cũng muốn để cho tập đoàn An Thị tiến lên một tầng nữa, nhưng cái này không nhất thiết phải nhờ cậy vào hôn sự của con."
"Bố không cần có gánh nặng tâm lý." An Sơ Tuyết cười nhẹ: "Con thích Cảnh Nam, nên mới muốn kết hôn với anh ấy, trợ giúp tập đoàn An Thị chỉ là chuyện tiện thể thôi, đây đều là con tự nguyện làm."
Trầm mặc.
Một lúc sau, ông An buồn bã nói: "Nhưng Cảnh Nam không thích con, thậm chí...!có thể nói là ghét con, con cần gì phải kiên trì?"
Nụ cười trên gương mặt An Sơ Tuyết cứng lại, sau đó cô ta cụp mắt: "Con làm việc không thích không công mà lui."
Chẳng nhẽ bao nhiêu việc mà cô ta làm cứ trôi sông như thế sao?
Cô ta không qua được điểm mấu chốt này trong lòng.
Huống hồ, từ trước đến giờ cô ta không thích bở dở giữa chừng.
Trước nay ông trời sẽ không bạc đãi người chăm chỉ cố gắng, cô ta nghĩ sớm muộn gì anh Cảnh Nam cũng sẽ hiểu được cái tốt của cô ta.
Còn về Mặc Tinh...!càng không có được thì càng rối loạn, chẳng qua anh Cảnh Nam là nhất thời không thể chấp nhận được chuyện người chân thành theo đuổi anh từ bỏ anh, cho nên mới ở cùng Mặc Tinh mà thôi.
Ông An nhíu mày, vẫn còn đang do dự.
Thấy thế, An Sơ Tuyết nói: "Nay tập đoàn An Thị tiến quân vào thị trường đồ điện gia dụng, hai năm nay chi phí đầu tư lũy kế đã không ít rồi."
"Nếu anh Cảnh Nam kết hôn với Mặc Tinh vào lúc này, vậy thì tập đoàn Mặc Tinh ắt sẽ liên thủ với tập đoàn Tiêu Thị, tới lúc đó tập đoàn An Thị chỉ có thể bị bức lui khỏi thị trường, toàn bộ số tiền đầu tư vào sẽ mất trắng hết."
Không thể không nói, những lời này vừa khéo đã nói trúng nỗi lòng của ông An.
An Sơ Tuyết thấy ông ta đã hơi buông lỏng, cô ta mỉm cười nói: "Bố yên tâm đi, chuyện mà con muốn làm, trước nay chưa từng có thất bại."
"Bố rất tin tưởng vào năng lực của con." Ông An do dự nói: "Nhưng dù sao thì con cũng là một cô gái, lấy chồng sinh con sống vui vẻ là được, không cần phải sống mệt như này."
Nghe thấy vậy, An Sơ Tuyết hơi nhíu mày, cô ta giận dữ nói: "Chẳng lẽ bố cũng trọng nam khinh nữ?"
"Nếu bố mà có suy nghĩ như thế thật thì sao bố lại để con làm giám đốc tài vụ của tập đoàn An Thị?" Ông An nói.
"Nếu đã vậy, thì bố đừng lo lắng quá nhiều nữa." An Sơ Tuyết dịu giọng nói: "Anh trai lớn hơn con hai tuổi, trong đám bạn cùng lứa năng lực của anh ấy cũng rất xuất sắc, nhưng anh ấy làm việc quá nghiêm chỉnh, hơn nữa quá coi trọng nữ nhi tình trường, cũng không thể giao tập đoàn An Thị vào trong tay anh ấy được."
Cô ta nói những câu trúng vào tử huyệt, đánh tan một điểm băn khoăn cuối cùng của ông An, nhưng ông ta vẫn dặn cô ta một câu: "Nếu không chống đỡ được thì đừng gượng chống, tập đoàn An Thị không có con, cũng vẫn tồn tại được."
An Sơ Tuyết gật đầu, nũng nịu nói: "Con biết là bố thương con nhất mà, chỉ có điều bên phía anh trai..."
"Một thằng nhóc không hiểu chuyện, cả ngày chỉ chú ý đến chuyện nữ nhi tình trường của bản thân, không cần để ý đến nó!" Nhắc đến An Thiếu Sâm, sắc mặt ông An có hơi khó coi.
An Sơ Tuyết gật đầu, thở dài nói: "Anh trai bảo là muốn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tống, bố hãy nghĩ xem làm sao hạ tổn thất của chuyện này xuống thấp nhất đi."
Vừa dứt lời, đúng lúc bà An vội vàng chạy vào, hai người không nói về chuyện ở phương diện này nữa..