Tiêu Cảnh Nam rất là phối hợp lấy điện thoại ra cho cô xem, sau đó xoa đầu cô: "Yên tâm đi, anh đã ghi âm lại hết rồi."
Thân hình của An Sơ Tuyết sắp ngã xuống rồi, nghe thấy vậy, cô ta cứng đờ người, tiếp tục vịn sàn quỳ vững.
"Chưa ngất xỉu à?" Mặc Tinh vỗ ngực, trong lòng còn sợ hãi: "Tôi còn tưởng là cô sắp giả vờ ngất xỉu rồi vu cáo hãm hại tôi cơ!"
Trên khuôn mặt tái nhợt của An Sơ Tuyết có hơi tím.
"Tôi không có ý khác!" Mặc Tinh nói: "Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, phản ứng theo bản năng mà thôi."
Tiêu Cảnh Nam ôm eo cô, nhẹ giọng an ủi: "An Sơ Tuyết đã là chuyện có lỗi với em, bây giờ em có phản ứng như thế này cũng bình thường, làm gì cô ta lại hiểu lầm em chứ? Em nghĩ nhiều rồi."
"Em cũng nghĩ là, hồi cô ta mười mấy tuổi cô ta tính kế hãm hại em, còn có thể làm hoàn mỹ không tỳ vết.
Bây giờ chuyện đơn giản như này, không cần em giải thích, cô ta cũng có thể nghĩ ra được." Mặc Tinh nói.
Hai người kẻ xướng người họa, nói cho An Sơ Tuyết hoàn toàn không chen mồm vào được.
"Cảnh Nam, Mặc Tinh." Ông An mở miệng ngắt lời hai người, ông ta trầm giọng nói: "Hôm nay Sơ Tuyết tới là thành tâm xin lỗi, hai người cần gì phải đùa giỡn con bé như vậy?"
"Con bé tính cách mạnh mẽ, nay lại quỳ ở cửa xin lỗi các cháu, còn không đủ thành tâm sao?"
An Sơ Tuyết cười khổ nói: "Bố đừng nói nữa, hôm nay con quỳ ở đây xin lỗi Mặc Tinh, hoàn toàn là chuyện mà con nên làm...!bây giờ con không có mong cầu gì khác, con chỉ muốn xin lỗi Mặc Tinh, hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho con."
"Sao tôi có thể tha thứ cho cô cơ chứ?" Ánh mắt Mặc Tinh xoẹt qua một tia u ám, sau đó cô nói với vẻ mặt vô tội: "Tôi cũng chưa từng trách cô!"
An Sơ Tuyết cắn môi, lau nước mắt ở khóe mắt: "Nhưng trên mạng..."
"Các cư dân mạng đều thích biểu dương chính nghĩa, vả lại những gì bọn họ nó đúng là sự thật." Mặc Tinh khó xử nói: "Hơn nữa, luật pháp nước nhà cũng quy định tự do ngôn luận mà, tôi đâu có bản lĩnh ràng buộc mọi người nói cái gì đâu.
Cô nói phải không?"
An Sơ Tuyết ngẩng mặt lên, nhìn cô với cặp mắt sưng đỏ: "Cô không muốn tha thứ cho tôi, thì cứ bảo là không muốn tha thứ là được rồi, cần gì phải sỉ nhục tôi như thế?"
"Tôi nói câu nào cũng là thật mà." Mặc Tinh rất là ấm ức.
"Hay là cô cũng đi ngồi tù hai năm, sau đó lại làm việc ở câu lạc bộ Dream một tháng."
"Nếu thế, thì tôi giải thích với mọi người một chút, chúng ta hoàn toàn là huề nhau, bọn họ cũng sẽ không mắng cô nữa...!Cũng không đúng, dù sao cô cũng đã vu cáo hãm hại tôi, tới lúc đó có khả năng bọn họ còn sẽ măng cô nữa, nhưng chung quy thì vẫn tốt hơn hiện tại, cô thấy sao?"
Cô nhìn thằng vào An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết chưa đáp lời, chỉ có điều cơ thể lảo đảo vài cái, oạch một tiếng ngã xuống đất.
"Sơ Tuyết!" Ông An hốt hoảng chạy đến trước mặt cô ta, bế cô ta lên: "Sơ Tuyết, con tỉnh lại đi, đừng làm bố sợ!"
An Sơ Tuyết vô lực cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, da khô trên môi và quầng thâm dưới mắt đã chứng tỏ trạng thái của cô ta rất không tốt.
"Thực ra trước khi tới, Sơ Tuyết có nói với tôi rằng, con bé muốn đi tù hai năm, trả lại tội nghiệp của mình." Hai mắt ông An đỏ bừng, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào: "Nhưng hiện tại cô cũng nhìn thấy rồi đấy, sức khỏe của Sơ Tuyết không tốt, nếu con bé mà đi tù hai năm, chắc chắn là không chịu nổi."
Mặc Tinh thầm cười lạnh, trên mặt lại tỏ vẻ khó xử: "Tổng giám đốc An, ông có nói thêm với cháu đi chăng nữa thì cũng vô dụng thôi, hiện tại cổ phiếu của tập đoàn An Thị rớt là kết quả của dư luận...!nhưng mà người như tôi, sao có thể khống chế dư luận cơ chứ?"
"Chuyện này tôi cũng không muốn làm khó cô, dù sao cũng là Sơ Tuyết có lỗi trước." Ông An tang thương nói: "Chỉ có điều nay Sơ Tuyết có áp lực tâm lý quá lớn, bác sĩ bảo con bé suy nhược thần kinh, cứ tiếp tục như thế này thì rất bất lợi cho sức khỏe của con bé, thậm chí có khả năng mắc chứng uất ức."
Mặc Tinh vội vàng nói: "Tuy cô An đã hãm hại tôi, nhưng tôi cũng không nhẫn tâm nhìn cô ta mắc chứng uất ức, chỉ cần có gì giúp được, ông cứ nói, tôi nhất định sẽ..."
Nói đến đây, cô lấy tay vuốt trán, lảo đảo vài cái, vịn vào cửa mới miễn cưỡng đứng vững được.
"Em sao vậy?" Tiêu Cảnh Nam tiến lên ôm cô, để cô tựa vào lòng anh, anh hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"
Mặc Tinh gượng cười: "Cũng không nói rõ được là chỗ nào không thoải mái, chủ yếu là ở trong tù hai năm, bị mắc bệnh, bệnh cũ chưa khỏi hẳn, có thể là phù phổi hoặc là bệnh khác...!khụ...!tái phát rồi."
"Chú An, Mặc Tinh không khỏe, chúng cháu xin lỗi không tiếp được." Tiêu Cảnh Nam vội vàng nói với ông An một tiếng, sau đó ôm ngang Mặc Tinh lên, giọng điệu cũng sốt ruột hơn bình thường: "Mặc Tinh, em kiên trì một chút, anh đưa em đi bệnh viện ngay đây!"
Nói xong, anh bế Mặc Tinh đi vào.
Vốn dĩ, ông An còn nghĩ là Mặc Tinh đang giả vờ, nhưng thấy vẻ lo lắng của Tiêu Cảnh Nam không phải là giả, nhất thời ông ta không phân biệt được.
Tiêu Cảnh Nam bế Mặc Tinh đi vào chưa được bao lâu, đã lại bế cô ra ngoài, chỉ là trên người cô đã khoác thêm một chiếc áo khoác.
"Sơ Tuyết cũng ngất xỉu rồi, chú An không đưa cô ấy đi bệnh viện à?" Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, tốc độ nói nhanh hơn bình thường rất nhiều: "Đúng lúc cháu phải đưa Mặc Tinh đi bệnh viện, nếu chú An không ngại, thì cho Sơ Tuyết cùng lên đi."
Ông An đành phải bế An Sơ Tuyết lên xe.
Chiếc xe chạy thẳng tới bệnh viện, trong lúc đó ông An đánh giá Mặc Tinh vài lần, thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên trán liên tục toát mồ hôi lạnh, trông giống như là phát bệnh thật ấy.
Cuối cùng chiếc xa dừng trước bệnh viện, Tiêu Cảnh Nam mở cửa xe ra, bế Mặc Tinh xuống xe, ngay cả chào hỏi với ông An cũng không làm, đã bế người đi nhanh vào.
Một trận gió thổi tới, đưa những lời của Tiêu Cảnh Nam đến bên tai ông An: "Kiên trì một chút, bác sĩ đã sắp xếp ổn rồi, không sao!"
Sau khi hai người đi vào bệnh viện, bà Lục vội vàng dẫn theo vài trợ lý chạy tới, sau đó đẩy Mặc Tinh vào phòng phẫu thuật.
"Sao đột nhiên lại phát bệnh rồi vậy?" Bà Lục vừa kiểm tra vừa hỏi.
Tiêu Cảnh Nam nghiêm mặt đứng cạnh giường phẫu thuật: "Chú An đưa Sơ Tuyết tới biệt thự tìm Mặc Tinh, ép Mặc Tinh tha thứ cho Sơ Tuyết, có thể là cảm xúc của Mặc Tinh phập phồng quá lớn, nên mới phát bệnh."
"Chắc là nguyên nhân này." Bà Lục nói: "Nhưng mà lần này phù phổi không phải là rất nghiêm trọng, uống ít thuốc rồi truyền ít nước là được, tổng giám đốc Tiêu không càn quá lo lắng."
Tiêu Cảnh Nam gật đầu, nhưng có thể nhìn ra, tinh thần anh không thả lỏng lắm.
"Tuy không phải là rất nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn phải chú ý nhiều hơn." Bà Lục nói: "Có rất nhiều thuốc đều cấm dùng cho phụ nữ có thai, tới lúc đó sẽ rất rắc rối, hơn nữa dùng thuốc nhiều, cũng không tốt cho bà bầu."
Xử lý xong tất cả, đã là sau gần một tiếng sau.
Bà Lục dẫn vài trợ lý đi ra khỏi phòng bệnh, vòng một vòng lại quay lại.
Trong phòng bệnh, Mặc Tinh ngồi trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, trên trán vẫn có mồ hôi lạnh, nhưng hoàn toàn không có sự suy yếu và đau đớn mà người bệnh nên có.
Còn Tiêu Cảnh Nam thì ngồi trên giường bệnh, xoa chân cho cô.
"Vài ngày không gặp, tình cảm của tổng giám đốc Tiêu và Mặc Tinh đã tốt lên nhiều nhỉ." Bà Lục liếc mắt nhìn xương quai xanh của Mặc Tinh một lúc, mỉm cười nói.
Khóe môi Tiêu Cảnh Nam hơi cong lên: "Bị viện trưởng Ứng phát hiện rồi.".