Chỉ có điều, Mặc Tinh nhìn thẳng vào mắt anh chưa đến nửa phút, đã chuyển ánh mắt đi: "...!Tôi lên tầng trước đây."
"Đi đi." Tiêu Cảnh Nam dừng một chút, anh nâng cổ tay lên xem đồng hồ, rồi nói thêm: "Bây giờ là bảy ra, tám...!trước bảy rưỡi em có thể hối hận, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này."
Mặc Tinh dừng bước, nhưng không có quay đầu lại: "Không cần đâu."
Rắc rối mà cô tự gây ra, thì cô tự xử lý, cô cũng không thể cứ ỷ lại anh cả đời.
Còn về đứa bé, cô sẽ cố gắng bù đắp và bảo vệ đứa bé.
Mặc Tinh về đến phòng, cô đi tắm một cái, sau khi do dự, cô sấy khô tóc, đi lên giường, nằm vào chăn.
Cô sợ lạnh, nhưng trong biệt thực đã có điều hòa rồi, hai tay cô để ra ngoài, vết sẹo trên cánh tay đặc biệt rõ ràng dưới chiếc chăn màu trắng nổi bật, giống như một con rết vậy.
Cạch cạch.
Âm thanh của đồng hồ báo thức hình hoạt hình ở đầu giường phá lệ rõ nét, gõ lên trái tim của Mặc Tinh từng chút một, khiến cho trái tim cô cũng thình thịch theo.
Bảy giờ hai mươi.
Còn mười phút nữa.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, cô ngồi dậy, tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại đèn bàn trên tủ đầu giường.
Cô yên lặng nhìn lên một lúc, rồi nằm xuống, nhưng mà một hai phút sau, co lại đứng dậy, bật đèn trong phòng lên.
Ánh đèn sáng quá rồi, lát nữa hai người nhìn nhau liệu có xấu hổ quá không?
Mặc Tinh nhíu mày, cô lại tắt đèn phòng đi, nhưng khi cô còn chưa đi về giường, cô lại quay lại, bật đèn phòng lên.
Không biết lát nữa liệu Tiêu Cảnh Nam có mặc comle đi vào không, cô chưa cởi thắt lưng của đàn ông bao giờ.
Hơn nữa cô cũng quên mất là hôm nay anh có đeo cà vạt không, nếu mà tối như mực không cởi được cà vạt và thắt lưng của anh, có lẽ sẽ rất ngượng ngùng.
Còn một điểm nữa, cô không biết liệu Tiêu Cảnh Nam có phải là lần đầu không, nếu bọn họ mà giống với một số cặp đôi ở trên mạng, không tìm được vị trí chính xác, có lẽ tối nay sẽ toi công bận bịu, uổng phí một trận xấu hổ.
*
Tiêu Cảnh Nam đổ đồ ăn và cơm thừa vào thùng rác, sau đó anh vốn định bỏ đĩa biển bát biển đũa bẩn vào trong máy rửa bát, kết quả khi tỉnh táo lại, anh mới nhận ra là bát đĩa bẩn đã bị anh ném hét vào trong thùng rác rồi.
Anh nhìn thùng rác đầy một cái, anh day day mi tâm, sau đó lên tầng đi tắm.
Lúc đi ra, anh mới nhận ra là hôm nay anh tắm nhanh hơn bình thường năm phút.
Tiêu Cảnh Nam cầm máy sấy tóc, bật lên sấy hai cái rồi tắt đi.
Tóc vẫn còn ướt, giọt nước theo tóc nhỏ xuống, dọc theo cơ thể nhỏ xuống dưới.
An nhìn giọt nước chảy vào trong khăn tắm, biến mất không thấy nữa, anh như nghĩ tới cái gì đó.
Sau đó, anh vươn tay ra di chuyển khăn tắm một chút, kéo khăn tắm xuống một chút, lộ cơ bụng khỏe khoắn ra, nhưng lại không đủ để điểm sương.
Tiêu Cảnh Nam nhìn qua chiếc gương, anh xoay một vòng, nhíu mày, sau đó cởi khăn tắm xuống, rồi chọn ra một bộ comle trong số vài bộ comle.
Sau khi thay quần áo xong, anh cầm lọ nước hoa nam lên, do dự một lúc anh lại để xuống.
Anh nhìn gương rồi chỉnh trang một chút, cởi áo khoác ngoài ra, cởi cà vạt ra, sau đó lại thả tay áo đã xắn lên xuống, rồi lại xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay với đường cong đẹp đẽ.
Sau khi làm xong những cái này, Tiêu Cảnh Nam nhìn thời gian, bảy giờ ba mươi chín phút.
Anh đeo đồng hồ lên, cầm điện thoại, lúc đi đến cửa anh lại quay lại, cởi đồng hồ ra và để cả điện thoại lên bàn nốt, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Phòng bên cạnh phòng Tiêu Cảnh Nam chính là phòng của Mặc Tinh, anh đi tới cửa phòng, định gõ cửa, nhưng anh vừa giơ tay lên thì lại đặt xuống.
Cô còn mười phút suy nghĩ.
Anh đứng ở cửa phòng cô, anh định hút thuốc nhưng lúc đưa tay lấy thì mới nhận ra là anh không mang theo gì trên người cả.
Nhà họ Mặc không có ai hút thuốc, còn Mặc Tinh thì rất ghét mùi thuốc, từ sau khi anh biết tâm ý của mình dành cho cô, anh liền không mang theo thuốc lá trên người nữa.
Tiêu Cảnh Nam nghiêng người dựa vào tường, dùng chân khẽ đá cửa phòng anh ra, ánh mắt rời trên chiếc đồng hồ treo tường ở trong phòng ngủ, yên lặng chờ mười phút qua đi.
Cũng vào lúc này, anh mới nhận ra thì ra mười phút có thể lâu như vậy.
Hai chân anh đổi vị trí trước sau, cúi đầu nhìn sàn nhà, kết quả từ khe cửa anh phát hiện đèn cứ lúc sáng lúc tối.
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, anh cười khẽ một tiếng, cơ bắp căng thẳng đã thả lỏng hơn so với vừa rồi.
Đến bảy giờ ba mươi mốt phút, anh đẩy cửa ra, đi vào trong.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt rồi, chỉ để lại một ngọn đèn bàn ở đầu giường.
Mặc Tinh ngồi bên giường, đang định cởi dép lên giường, hình như cô không ngờ là anh đến vào lúc này, cô chợt quay đầu lại nhìn anh, trên khuôn mặt mang theo bất ngờ và sợ hãu chưa kịp che dấu.
Trái tim anh bỗng run lên một chút.
Mặc Tinh không ngờ rằng Tiêu Cảnh Nam sẽ qua vào đúng bảy giờ mươi ba, cô hơi ngẩn người một chút, cởi dép lên giường, chui vào ổ chăn.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, rồi nói với anh: "Đóng cửa vào."
Đèn vẫn tắt, ít nhất thì như thế bọn họ cũng không nhìn rõ nhau lắm, cũng không cần cảm thấy xấu hổ như vậy.
"Ừm." Tiêu Cảnh Nam đóng cửa lại, đi tới bên giường, chống hai tay bên cạnh người cô: "Chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Hơi thở anh phun ra có mùi rượu nhàn nhạt, cũng không khó ngửi.
Dưới ánh đèn mờ, đường nét trên khuôn mặt anh nhu hòa đi vài phần, không hờ hững như trước đây.
Ngũ quan cũng tinh tế hơn, nhiễm một tia quyến rũ mà bình thường ít có.
Mặc Tinh mím môi, không có trả lời, chỉ là khuỷu tay phải chống lên giường, ưỡn người lên hôn môi anh.
"!" Cánh môi truyền tới cảm xúc mềm mại khiến cho Tiêu Cảnh Nam cứng người một chút, hô hấp của anh có vẻ dồn dập hơn bình thường một chút, sau đó hai tay ôm mặt cô, nạy hàm răng của cô ra chui vào.
Mùi rượu nồng trong miệng anh nhanh chóng theo môi lưỡi truyền vào trong miệng Mặc Tinh, cô dừng một chút, cánh tay đang vòng lên cổ anh chợt buông lỏng.
Quyết định này được làm quá nhanh, cô không biết liệu cô có hối hận hay không.
Nếu bọn họ mà có con thật, thì cô muốn rời xa anh liền khó rồi..
Tiêu Cảnh Nam nhận thấy được động tác nhỏ của cô, anh khẽ nhíu mày, anh hôn cô mạnh hơn, đồng thời một bàn tay nâng gáy cô lên, một tay thuận theo áo ngủ của cô chui vào trong, tiếp xúc đến nội y của cô.
Cả người Mặc Tinh cứng lại, vô thức cầm lấy bàn tay đang tiến vào quần áo cô của anh, đầu óc còn chưa suy nghĩ, một bàn tay khác đã ngăn trước ngực anh.
"Đây là em tự đồng ý..." Sự kháng cự của cô làm cho Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh có một phút chốc do dự, nhưng rất nhanh liền cởi nội y của cô ra, ném nội y của cô ra ngoài.
Giống như Trương Hàn nói, Mặc Tinh không còn yêu anh như trước kia nữa, chỉ có làm cô mang thai đứa con của anh, cô mới cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh!
Tiêu Cảnh Nam hôn cô, đè lên người cô, bàn tay khớp xương rõ ràng dao động khắp người cô, khiêu khích cô.
Áo ngủ của Mặc Tinh bị ném sang một bên từ lúc nào rồi không biết, anh hôn lên cô thể cô từng chút một, cánh môi hơi lạnh, nhưng mỗi một chỗ mà anh hôn qua thì đều kèm theo lửa nóng.
Cô cảm nhận được cảm giác trống rỗng xa lạ mà cơ thể truyền tới, cô hít thở sâu một hơi, hai chân vòng chặt lên vòng eo tráng kiện của anh, nhíu mày nhắm mắt lại.
Lúc Tiêu Cảnh Nam hôn trở về, anh chạm đến nước mắt trên khuôn mặt cô, anh do dự một chút, vẫn chìm thắt lưng chen đi vào.
"Mặc Tinh, tôi yêu em...".