Bị cái đầy đặn trên người Vân Mân dính vào, cả người Mặc Tinh đều không thoải mái, đành phải dịch người về phía Tiêu Cảnh Nam.
Nhiệt độ cơ thể cô cách quần áo của hai người truyền lên người Tiêu Cảnh Nam, yết hầu anh trượt trượt một chút, anh uống hết trà trong cốc, cái cảm giác khát nước đó lại không có giảm bớt nửa phần.
Mặc Tinh chưa chú ý đến sự khác thường của anh, cô mím môi, muốn nói gì đó, nhưng chỉ há miệng, cái gì cũng chưa nói.
“Cô nói tốt với giám đốc Phong, bảo anh ta và các giám đốc khác đừng thay đổi chủ ý là được.” Tiêu Cảnh Nam đứng lên, anh kéo Mặc Tinh: “Về phần đám cô tôi, để tôi xử lý.”
Vân Mân quăng cho anh một cái mị nhãn, sau khi hất tóc mai ra sau tai, cô ta nói: “Yên tâm đi, kiểu nhà tư bản máu lạnh vô tình lục thân không nhận chỉ nhìn lợi ích như anh ta, sao có thể không cần thao thiết là anh, đi nhận một con mèo vẫy tài cơ chứ?”
Cô ta đi tới cạnh ngăn tủ, lấy trà mới nhận được ra rồi để trước mặt anh.
“Quá đắt, không cần.” Tiêu Cảnh Nam nhìn một cái, nói ngắn gọn.
“…” Vân Mân tức giận nhét trà vào trong lòng anh: “Tặng anh!”
Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Mặc Tinh, rồi nghiêm túc nói: “Cô có thể xem xét về đề nghị của tôi một chút.”
Mặc Tinh đang định trả lời, Tiêu Cảnh Nam đã giành trước nói: “Cô lo tốt bản thân cô là được rồi, đi thôi.”
Khi dứt lời, anh đã kéo Mặc Tinh đi rồi.
Vân Mân nhìn cánh cửa vắng vẻ, cô ta tức đến nỗi muốn đòi hộp trà về!
Mặc Tinh bị Tiêu Cảnh Nam kéo xuống lầu, sau khi lên xe, cuối cùng cô đã hạ quyết tâm: “Tôi muốn về nhà họ Mặc.”
Nói chính xác thì không phải là muốn về nhà họ Mặc, mà là muốn đi tập đoàn Mặc Thị.
Bất luận là ông Tiêu, Tiêu Cảnh Nam hay là An Sơ Tuyết, bọn họ có thể chi phối cuộc đời của cô, trừ việc cô quá ngốc ra, còn có một cái nữa đó chính là lực lượng sau lưng bọn họ mạnh hơn cô rất nhiều.
Tập đoàn Mặc Thị không sánh bằng tập đòan Tiêu Thị, so với tập đoàn An Thị thì cũng kéo một trình độ khá.
Nếu cô trở thành người nắm quyền của tập đoàn Mặc Thị, hoặc là cô giúp anh trai trở thành người nắm quyền tập đoàn Mặc Thị, thì khi bọn họ muốn động vào cô lần nữa thì cũng phải cân nhắc suy tính.
“Em không cần để ý đến những lời Vân Mân nói.” Tiêu Cảnh Nam khởi động xe, anh khẽ nhíu mày, giọng nói thoáng lạnh.
“Đề nghị của chị Vân không có vấn đề gì.” Mặc Tinh thản nhiên nói: “Tôi không thể chỉ ỷ lại anh.”
Tiêu Cảnh Nam dứt khoát tắt máy, nghiêng người nhìn cô, anh chậm rãi nói: “Tôi không đồng ý.”
“Tại sao không đồng ý?” Mặc Tinh nhíu mày hỏi.
Tiêu Cảnh Nam né tránh ánh mắt của cô: “Một thời gian nữa là chân em khỏi rồi, tới lúc đó em về trường đi học tiếp là được.
Em muốn học trường đại học nào? Hay là cái cũ à?”
“Anh không nhìn thấy tôi, tôi cũng không chạy được.
Giống như anh nói đấy, có ông nội anh, bối tôi và đám An Sơ Tuyết, tôi muốn chạy cũng không chạy được.”
“Hơn nữa lúc nào anh cũng nói là anh bảo vệ tôi, anh thật sự bảo vệ được tôi sao?”
“Nếu anh thật sự bảo vệ được tôi, thì anh đã không cần phải chịu uy hiếp từ vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, lần này anh cũng không cần cầm dao uy hiếp ông nội anh để ngăn ông ấy tống tôi vào tù, không phải sao?” Mặc Tinh hỏi.
Tiêu Cảnh Nam không lên tiếng, chỉ có điều từ nét mặt là có thể nhìn ra anh không đồng ý.
“Trước đây tôi không chấp nhận anh, là bởi vì tôi hận anh, nhưng bây giờ tôi không chấp nhận anh, là bởi vì tôi sợ sau khi tôi yêu anh thêm một lần nữa, đến lúc anh thay lòng đổi dạ hoặc anh hiểu lầm tôi, tôi không có năng lực phản kháng, tôi sẽ giống như hai năm trước.”
“Nhưng nếu tôi thật sự làm được chút thành tích ở trong tập đoàn Mặc Thị, sau này có một chút này nọ, có khi… tôi sẽ không sợ nữa.” Lúc nói đến câu cuối cùng, hàng mi như cánh bướm của Mặc Tinh không tự nhiên chớp chớp vài cái.
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước, tựa như muốn hút cô vào vực sâu vậy.
Mặc Tinh chỉ nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, sau đó cô quay mặt đi, muốn né tránh ánh mắt của anh.
“Những lời em nói là thật sao?” Hai tay của Tiêu Cảnh Nam ôm lấy mặt cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Nét mặt anh không khác gì ngày thường, nhưng Mặc Tinh lại cảm giác được bàn tay anh đang khẽ run, giờ phút này, cô không nói ra được trong lòng mình là tư vị gì nữa.
Lúc trước khi cô muốn bóp chết anh, anh cũng chưa từng giãy dụa, mà bây giờ, anh lại… sợ?
“Trả lời tôi, những gì em nói có phải là thật không?” Tiêu Cảnh Nam lại hỏi một lần nữa, lần này âm cuối hơi run run rồi.
Mặc Tinh bám vào tay anh, ừ nhẹ một tiếng, sau đó thắt dây an toàn vào.
“Những lời em nói ngày hôm nay, tôi nhớ kỹ rồi.” Tiêu Cảnh Nam nổ máy, giậm chân ga: “Tốt nhất là em đừng lừa tôi.”
Mặc Tinh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu tôi lừa anh thì sao?”
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam lóe lên, không lên tiếng.
Lần này hai người chưa về tập đoàn Tiêu Thị, mà là đi siêu thị mua một đống đồ.
Bởi vì hiện tại độ hot của hai người vẫn đang nằm trên weibo, không ít người đang thảo luận về bọn họ, còn có một số cô dì hóng hớt đi tới an ủi Mặc Tinh, bảo cô nghĩ thoáng lên, những ngày đen tối đã trôi qua rồi.
Đợi khi hai người đi ra, trừ những đồ mà bọn họ mua ra, thì còn có một bó hành của một ông cụ tặng, một cục sưởi ấm của một nữ sinh cấp ba tặng, còn có một cái kính viễn thị của một bà lão tặng.
“Cháu, đứa trẻ này, tuổi còn trẻ vẫn chưa có ánh mắt như của ta, cái kính này tặng cho cháu, sau này cháu đừng nhìn sai người nữa!”
Đây là nguyên văn lời bà cụ nói.
Mặc Tinh thật sự không quen với sự nhiệt tình của người xa lạ, trên cơ bản thì cái gì có thể từ chối cô đã từ chối hết rồi, chỉ có ba người này là thật sự không từ chối đuộc, nên mới miễn cưỡng nhận.
Khi hai người trở lại Trúc Hiền Trang, bên ngoài biệt thự đã đỗ một chiếc Land Rover.
Mặc Tinh nhìn thấy biển số xe quen thuộc, huyết sắc trên mặt dần tản đi.
“Đừng lo lắng quá.” Tiêu Cảnh Nam nhìn cô, chỉnh lại sợi tóc mai hơi rối cho cô: “Nếu không biết phải trả lời như thế nào, thì đừng lên tiếng, giao cho tôi.”
Anh vừa dứt lời, đầu trọc đi tới, anh ta đánh giá hai người một chút, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Mời hai vị đến đây.”
Nói xong, anh ta làm tư thế mời với hai người.
Mặc Tinh mím môi, đi bên cạnh Tiêu Cảnh Nam vào biệt thự.
Trong phòng phách, ông Tiêu mạnh mẽ ngồi ở đấy, chắc là vì ung thư đã nặng thêm, trông khí sắc của ông ấy không tốt lắm, trên khuôn mặt già nua nhiễm vài phần buồn bực.
Thấy hai người đi vào, ông ấy nói với giọng âm dương quái khí: “Hai đứa đúng là càng ngày càng giỏi rồi!”
Mặc Tinh cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả câm.
“Hiện tại trong tay cháu vừa không có cổ phần, cũng không phải là chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị, còn sắp bị cảnh sát điều tra với tội kinh tế, bất kỳ người nào cũng có thể cưỡi lên đầu cháu.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Cháu thật sự không biết cháu có chỗ nào giỏi đây.”
Bốp!
Ông cụ Tiêu đứng lên, thẳng tay cầm lấy cái cốc, hùng hùng hổ hổ ném về phía Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu, né được cái cốc, cái cốc choang một tiếng rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
“Cháu lại còn dám né hả?!” Ông cụ Tiêu âm tình bất định.
Tiêu Cảnh Nam lau giọt nước trên áo: “Trước đây cháu mặc cho ông đánh mắng, chẳng qua là sợ ông thu lại cổ phần trong tay cháu, rồi lại bắt cháu từ chức chủ tịch, bây giờ ông không chỉ làm như vậy, ông còn động tay động chân vào sổ sách, cho cảnh sát tới điều tra cháu.
Nếu cháu đã không còn gì, tại sao cháu không dám cơ chứ?”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn ông cụ Tiêu, anh cười nhẹ: “Chẳng nhẽ không phải sao, ông nội?”.