Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 253: 253: Chân Tướng Rõ Ràng





“Chân cô An là bị cô ta đâm gãy, sao chân cô ta cũng có vấn đề vậy?”
“Nghe nói trước đây tổng giám đốc Tiêu thích cô An, sau khi biết cô ta tông gãy chân cô An, anh ta đã đánh gãy chân của cô ta, kết quả sau khi cô ta ra tù lại ở cùng với tổng giám đốc Tiêu rồi!”
“Tôi thật sự không hiểu cuộc sống của người giàu, có điều nếu người khác mà đánh gãy chân tôi, bất kể là vì cái gì thì chắc chắn tôi sẽ không ở bên người đó.”
Lúc đi ngang qua, Mặc Tinh nghe thấy hai nhân viên bồi thẩm đang nhỏ giọng bàn luận về cô.

Cô mím môi, đi qua một mạch không dừng bước tí nào.
Phiên tòa nhanh chóng được bắt đầu.
Lúc đến phiên nguyên cáo An Sơ Tuyết phát biểu, đầu tiên cô ta cúi chào một cái với tất cả mọi người, sau đó mới dịu dàng nói: “Hai năm trước, thời gian của vụ tai nạn xe đó, tôi đã làm bạn với Mặc Tinh được bảy tám năm.”
“Tính tình của Mặc Tinh có chút nóng nảy, nói chuyện cũng không quá chú ý đến cảm nhận của mọi người, bạn bè chẳng được mấy người.

Tôi thì lại cảm thấy cô ấy rất thẳng thắn, cũng rất đáng yêu…”
Trong lúc nói chuyện, An Sơ Tuyết đã kể rất nhiều về quá khứ của cô ta và Mặc Tinh, trong giọng điệu tràn đầy lưu luyến và thổn thức.
Mặc Tinh lạnh lùng xem cô ta diễn, nếu không phải là trường hợp không đúng, cô thật muốn cho cô ta tràng pháo tay! Sao trước kia cô không nhận ra An Sơ Tuyết diễn giỏi thế này cơ chứ?

“Nhưng mà, ngày hai mươi tám tháng chín hai năm trước, cũng chính ngày Mặc Tinh sinh nhật, cô ấy cũng tổ chức tiệc sinh nhật giống năm trước đó.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, sau khi chuẩn bị xong quà liền đi đến nhà cô ấy.”
“Trước khi bắt đầu tiệc tối, tôi đã gọi điện cho cô ấy, hỏi cô ấy đang ở đâu, cô ấy bảo là đã đến rồi, bảo tôi đi đón cô ấy.”
Nói đến đây, An Sơ Tuyết dừng lại một chút, ánh mắt dừng lên người Mặc Tinh, cô ta tỏ ra chua sót và không hiểu.

“Nhưng sau khi tôi đi ra, Mặc Tinh trực tiếp lái xe đâm về phía tôi, tôi hét lên để cô ấy dừng lại, nhưng cô ấy lại tăng ga, nói là muốn tôi chết đi!”
Cô ta nghẹn ngào một chút: “Thực ra vào buổi chiều ngày hai bảy tháng chín, Mặc Tinh và tôi đã đi ra ngoài nói chuyện riêng, cô ấy hỏi anh Cảnh Nam… chính là tổng giám đốc Tiêu, cô ấy hỏi có phải anh Cảnh Nam thích tôi đúng không, tôi nói là tôi không rõ.”
“Sau đó cô ấy liền mất hứng, nổi cáu với tôi… Lúc đó chúng tôi đang ở trường học, có mấy bạn học đi ngang qua có thể chứng minh chúng tôi đã nảy sinh tranh cãi.”
“Tôi tưởng MặcTinh giống ngày thường, chỉ cáu kỉnh với tôi chút thôi, tôi cũng không có để trong lòng, tôi cứ theo thường lệ tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy, còn chuẩn bị một bộ tai nghe mà cô ấy thích nhất làm quà, ai biết được…”
An Sơ Tuyết cắn môi, hai mắt ngập nước, cô ta khẽ ngẩng đầu lên, kìm lại toàn bộ nước mắt.
Thấy vậy, phiên tòa lập tức trở nên ồn ào, tiếng nghị luận râm ran.
“Hai năm trước, Mặc Tinh mới mười tám tuổi mà đã làm ra cái loại chuyện gϊếŧ người này rồi… nếu mà cứ để cô ta ở bên ngoài, ai biết sau này liệu cô ta có vì một ít chuyện nhỏ nhặt mà muốn gϊếŧ người khác không cơ chứ?”
“Loại người này, phải cho đi tù cả đời mới được!”

“Thương cô An thật đấy, kết bạn với một người lòng dạ khó lường như vậy, giờ còn thành người tàn tật nữa…”
“Cô nhìn Mặc Tinh kia kìa, giờ vẫn còn cái vẻ mặt không biết hối cải!”
Vai nam trung niên nói lại một lần nữa, vẫn là những lời ban đầu, chẳng qua là đổi cách nói mà thôi.
Mặc Tinh đã từng qua quá nhiều lời nói như thế này, nên cô đã chết lặng từ lâu rồi, vẻ mặt cô không hề dao động một tí nào.

An Thiếu Sâm quay đầu nhìn sang phía cô, đôi mắt màu hổ phách phẫn nộ, chán ghét giống như trước kia, nhưng lại xen lẫn sự bất lực và tình yêu sâu trong tim.
Mặc Tinh trừng mắt liếc anh ta một cái, cô chỉ liếc một cái rồi dời đi luôn, coi như không nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
Thẩm phán nhìn về phía Mặc Tinh: “Bị cáo có gì muốn nói không?”
Mặc Tinh đứng lên: “Chiều ngày hai bảy tháng chín, đúng là An Sơ Tuyết có tìm tôi đi ra ngoài nói chuyện.

Nhưng những gì cô ta nói với tôi là, cô ta không thể kìm nén được tình yêu dành cho Tiêu Cảnh Nam nữa rồi, cô ta hỏi tôi rằng liệu tôi có thể hủy bỏ hôn ước với Tiêu Cảnh Nam rồi cạnh tranh công bằng với cô ta được không.”
“Mặc Tinh, sao cô…” An Sơ Tuyết bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó cô ta cười khổ rồi thở dài: “Thôi bỏ đi, tranh chấp những cái này trên tòa án cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Cô ta cụp mắt, giọng nói rất nhẹ: “Thật khó mà tưởng tượng nổi, trước kia hai chúng ta là bạn.”

Dưới tình huống không có bằng chứng, hai người mỗi người một ý.

Nhưng cho tới nay, phía dư luận toàn nghiêng về phía An Sơ Tuyết, hơn nữa khi đó Mặc Tinh tông gãy chân của cô ta cũng là sự thật, cho nên đương nhiên là phần lớn mọi người đều nghĩ là Mặc Tinh đang nói dối.
Mặc Tinh cũng chẳng giải thích thêm gì nữa, cô ngồi xuống luôn.
Rừ.
Rừ.
Điện thoại của Mặc Tinh rung lên hai cái, là Hứa Thư Di gửi tin nhắn đến.
[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Đù má, An Sơ Tuyết thật quá giả tạo! (phẫn nộ) (phẫn nộ) (phẫn nộ).
[Tác thiên tác địa ngồi chết ngươi] Nếu không phải tôi đã đọc những bằng chứng đó từ chỗ thầy tôi, thì tôi cũng phải tin những lời mà cô ta nói rồi! Còn cả những người ngồi bên dưới kia nữa, An Sơ Tuyết nói gì bọn họ liền tin vậy, yên lặng chờ vả mặt đi! (con dao).
Mặc Tinh cất điện thoại đi, cô quay đầu nhìn về phía Hứa Thư Di, người sau còn giơ nắm đấm lên với cô, làm một tư thế cố len.
Cô gật đầu, khi cô định thu lại tầm mắt, thì vừa khéo nhìn thấy bóng dáng của mẹ cô.
Vành mắt Vu Tĩnh Vận đỏ bừng, bà ấy nhìn cô, khuôn mặt tràn ngập lo lắng và sốt ruột, sau đó bà ấy lấy điện thoại ra rồi chỉ chỉ, ý bảo cô xem điện thoại.
Mặc Tinh nhìn bà ấy một lát, sau đó thu lại tầm mắt.

Điện thoại vang lên mấy tiếng liên tiếp, cô lấy điện thoại ra, chỉnh về chế độ im lặng, sau đó cũng không có xem đã bỏ sang một bên.
Không cần xem cô cũng biết, mẹ cô muốn khuyên cô bắt tay giảng hòa với An Sơ Tuyết.

“Tôi muốn hỏi cô An một vấn đề.” Trương Hàn nói: “Lúc đó, tình huống cấp bách như thế, cô nói cô nghe thấy Mặc Tinh hét lên là muốn gϊếŧ cô, vậy liệu có khả năng là gió quá to, cô nghe nhầm không?”
An Sơ Tuyết lắc đầu, cắn môi nói: “Tối hôm đó không có gió, tôi nghe rất rõ, vả lại trong tay tôi có băng ghi âm.”
“Ghi âm ư?” Trương Hàn đẩy gọng kính, mỉm cười nói: “Dưới tình huống nguy hiểm kia, sao cô An lại bật ghi âm được vậy?”
Anh ta dừng một chút: “Hay là trước khi xảy ra sự việc, cô An liền biết Mặc Tinh sẽ đâm cô?”
Nghe vậy, trên tòa án một mảnh xôn xao.
An Sơ Tuyết cười khổ một tiếng: “Luật sư Trương muốn bào chữa cho Mặc Tinh thì cũng không nên ác ý nghi ngờ tôi như thế.”
“Lúc tôi đi ra tìm Mặc Tinh, tôi vẫn đang gọi điện cho Dương Lâm, mà để phòng ngừa một số rắc rối, tôi luôn có thói quen ghi âm cuộc gọi, lúc này mới tình cờ ghi lại lời nói của Mặc Tinh.

Nếu mà cần thì bây giờ tôi có thể gọi Dương Lâm tới luôn.”
Trương Hàn mỉm cười: “Cái này thì không cần đâu.”
Anh ta nói với vài vị thẩm phán: “Không khéo, chỗ tôi vừa khéo có mấy thứ có thể chứng minh cô An đang nói dối.”
Nói xong, anh ta đưa mấy thứ đồ đó cho thẩm phán, một bằng chứng trong số đó là video, anh ta liền đưa cả laptop qua luôn.
Trong lòng An Sơ Tuyết lộp bộp một chút, nhưng cô ta chắc chắn mình không có lưu lại bất kỳ sơ hở nào, nên là trái tim lại nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt lại như bình thường.
Trương Hàn: “Trước đây, cô An, Mặc Tinh với cả cô Dương và cô An là bạn thân, kết quả khi tôi tình cờ xem vòng bạn bè của cô An, tôi phát hiện bên trong có một video tập luyện tiết mục, trong video vừa khéo là Mặc Tinh đã nói một câu kiểu muốn gϊếŧ chết cô An.”.