Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 244: 244: Anh Ta Cứ Đi Theo Tôi





Mặc Tinh không có ở lại lâu, sau khi ăn xong là cô đi luôn, cô chuẩn bị đi mua một cái điện thoại.

Không có điện thoại, làm gì cũng bất tiện.
Trên đường đi, vẫn có người chỉ chỉ trỏ trỏ cô, nhưng không biết là tốt chất của người ta bỗng chốc trở nên cao hơn rồi, hay là do nguyên nhân khác, lúc bọn họ nghị luận về cô thì không dám để cô nghe thấy.
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Tiếng bước chân của người đàn ông phía sau như hình với bóng.
Mặc Tinh vốn không định để ý đến anh ta, nhưng mà bị anh ta bám theo suốt dọc đường đến cửa hàng điện thoại, cô mặt lạnh quay đầu lại: “Anh An đi theo lâu như vậy, chơi vui không?”
“Cô có thể đi con đường này, tôi thì không được đi sao?” An Thiếu Sâm nắm chặt tay quyền nhìn cô chằm chằm.
Mặc Tinh cười xì một tiếng, sau đó quay người đi vào cửa hàng bán điện thoại, anh ta cũng đi vào theo cô.
“Chiếc điện thoại này, cảm ơn.” Mặc Tinh tùy tiện chọn một chiếc điện thoại, rồi cầm đi thanh toán, đi ra cửa thì phòng kinh doanh.

An Thiếu vẫn đi theo sau cô, hình như cô cũng không quan tâm.
Ngã tư đường có cảnh sát giao thông, Mặc Tinh nắm chặt điện thoại, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên sự căng thẳng.
Cô chạy đến trước mắt cảnh sát giao thông, chỉ vào An Thiếu Sâm đang đi theo sau cô cách đó không xa rồi nói: “Người đó là người theo đuổi tôi, tôi không đồng ý, anh ta cứ đi theo tôi! Tôi cảm thấy anh ta thần kinh không bình thường!”

“Cô đừng sợ, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.” Cảnh sát giao thông nói.
Mặc Tinh gấp đến độ vành mắt cũng đỏ lên rồi: “Không cần làm phiền anh như thế đâu, anh có thể giúp tôi chặn anh ta lại một lúc không? Tôi bỏ xa anh ta chắc là sẽ không sao nữa!”
“Được.

Cô nhất định phải chú ý an toàn nhé, khi phát hiện tình hình không đúng, phải kịp thời gọi 110 báo nguy.” Cảnh sát giao thông nói.
Mặc Tinh gật đầu lia lịa, sau khi nói xin lỗi mãi, cô liền theo đoàn người đi qua đường.

Cô quay đầu nhìn An Thiếu Sâm một cái, thấy cảnh sát giao thông đã chặn anh ta lại, và đang nói gì đó.
“Mặc, Tinh!” Thấy cô sắp đi, An Thiếu Sâm hô to, anh ta muốn chạy qua, nhưng anh ta đã bị cảnh sát giao thông ngăn lại.
Mặc Tinh thu lại ánh mắt, cô rời đi dứt khoát, sau khi hỏi thăm người qua đường, cô đã tìm đến một cửa hàng kinh doanh, rồi mua một chiếc sim điện thoại.
Chỉ là khi cô đang làm sim điện thoại, ánh mắt của nhân viên bán hàng rất kỳ lạ, giống như là rất ghét cô, nhưng lại không dám thể hiện ra.
Mặc Tinh cũng không để ý, cô nhận lấy sim điện thoại rồi lắp vào máy.
Rừ.
Rừ.
Hai tin tức liên tục đưa đến.
#An Sơ Tuyết của Tập đoàn An Thị khởi tố Mặc Tinh của tập đoàn Mặc Thị gϊếŧ người chưa thành#
#Các bạn trên mạng dị nghị, bị Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam uy hiếp đe dọa#
Thảo nào những người đó không dám chửi trước mặt cô nữa.

Thì ra là sợ bị cô uy hiếp đe dọa… Mặc Tinh cười xuy một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng, điện thoại liền reo lên, là An Thiếu Sâm gọi điện tới.

Cô nhếch môi, kéo luôn số điện thoại này vào danh sách đen.
Nhưng ngay sau đó, An Thiếu Sâm lại gửi tin nhắn tới bằng một số khác.
[Tại sao lại bảo cảnh sát tôi là biếи ŧɦái?]
Một lúc sau, lại có một tin nhắn nữa gửi đến.
[Nghe máy, tôi có chuyện cần nói với cô.]
Gần như là vừa gửi tin nhắn xong, An Thiếu Sâm gọi điện tới luôn.

Mặc Tinh nghiêm mặt cúp điện thoại, chặn, sau đó cài đặt chặn số máy lạ.

Cô và An Thiếu Sâm chẳng có gì tốt mà nói cả.
Cô cứ ở bên ngoài đến tám giờ tối, mới gọi xe về Trúc Hiền Trang.

Xe taxi bị chặn ở cửa tiểu khu, cô đi bộ gần hai mươi phút mới đến cửa biệt thự.
Có hai chiếc xe đang đỗ ở cửa, một chiếc là Porscher Tiêu Cảnh Nam đang lái gần đây, với cả một chiếc là Land Rover.
Mặc Tinh nhíu mày, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Tiêu Cảnh Nam hỏi tình hình một chút, thì đã nghe thấy một người nói: “Nếu cô Mặc đã về rồi thì đi vào đi, ông cụ đã ở bên trong đợi một lúc rồi đấy.”
“… Được.” Gi ọng của đối phương hơi quen, Mặc Tinh ngẩng đầu lên nhìn, thì mới phát hiện đối phương là anh Nam, người bị cô dùng khuyên tai đâm vào thái dương ngày hôm qua.
Cô đi theo anh Nam vào biệt thự, cô thấy trong phòng khách có hơi lộn xộn, trên đất cốc bị ném vỡ tung tóe, còn có vết máu nhỏ nữa.
Lúc này, Tiêu Cảnh Nam đang đưa về phía cô, anh đang quỳ trên mặt đất, cũng không biết rốt cuộc anh đã quỳ bao lâu rồi, còn ông cụ Tiêu thì mặt mũi đen xì ngồi trên sô pha, lúc này ông ấy đang nhìn cô với ánh mắt bất thiện.
Gần như là trong nháy mắt, lòng bàn tay Mặc Tinh đã đổ mồ hôi.
“Cháu tiếp tục quỳ, ông không cho cháu đứng dậy thì cháu không được đứng dậy!” Ông Tiêu đứng lên, cầm lấy khăn tay đang che miệng rồi ho khan một tiếng, sau đó nhanh chóng cất khăn tay đi, ông ấy quát Mặc Tinh: “Bây giờ cô theo tôi đến bệnh viện!”
Đến bệnh viện làm gì? Kiểu tra xem có mang thai không à? Hay là kiểm tra tình huống cụ thể của cái thai?
Mồ hôi trong lòng bàn tay Mặc Tinh chảy ra theo khe hở, không kể là kiểu nào, cô đều không thể đi!
“Ông nội gấp như vậy làm gì?” Giọng Tiêu Cảnh Nam khàn khàn: “Mặc Tinh có thai hay không, hôm nay kiểm tra và ngày mai kiểm tra, kết quả đều giống nhau.”
Ông cụ Tiêu phẫn nộ nhìn anh, ông ấy quát: “Ông cho cháu nói chuyện chưa?”
Mặc Tinh nhìn thấy cảnh này, nắm tay để bên mạn quần, lau hết mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần áo, nhíu chặt chân mày.
Coi như cô là cháu gái, không được ông bà ở dưới quê yêu thích như anh trai, nhưng bọn họ cũng không bao giờ quát cô như quát chó thế này!
“Cô gái của cháu, cháu sẽ đau lòng.” Tiêu Cảnh Nam trả lời đúng mực.

Phanh!
Ông cụ Tiêm đá mạnh vào lưng anh.
Con ngươi Mặc Tinh co rút, thấy Tiêu Cảnh Nam chật vật ngã nhào ra đất.
Trên đất toàn là mảnh thủy tinh, cô nghe thấy khi tiếng thủy tin đâm vào thịt đã phát ra tiếng bập, sau đó cô trông thấy máu tươi chảy ra từ người anh, nhanh chóng tràn ra sàn, nhìn thấy mà giật mình.
Trong đôi mắt Mặc Tinh phản chiếu hình ảnh Tiêu Cảnh Nam ngã trong vũng máu, cánh môi khẽ run.

Tứ chi bách hải nháy mắt bị rút hết sức lực, chân cô mềm nhũn, suýt thì ngã xuống đất.
Tiêu Cảnh Nam là cháu ruột của ông Tiêu, sao ông ấy có thể tàn nhẫn như vậy?
“Không biết hối cải!” Ông Tiêu xanh mặt nhìn anh, ngoại trừ tức giận ra thì không còn cảm xúc nào khác: “Vì một người phụ nữ mà chật vật thành thế này, giao nhà họ Tiêu vào trong tay cháu, thì sẽ chỉ cho cháu hủy hoại thôi!”
"Chưa bao giờ ông nội có ý định giao nhà họ Tiêu vào tay cháu, vậy thì hà cớ gì lại yêu cầu cháu yêu cầu của người nắm quyền nhà họ Tiêu? Tiêu Cảnh Nam chống hai tay xuống đất, muốn đứng lên, nhưng vừa lên một tí đã lại vô lực ngã xuống đất.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, tay chân mềm nhũn đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Nam, sắc mặt tái nhợt đỡ anh, lông mi như cánh bướm không chịu khống chế rung rung rất nhanh.
“Không cần lo cho tôi, em lên lầu đi.” Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên, vết thương trên trán vẫn đang chảy máu, mảnh thủy tinh đâm trên tay trên chân cũng bị máu tươi nhuộm dần.
Nhưng vẻ mặt của anh lại không có một tia dao động nào, tựa như anh không cảm nhận được đau đớn vậy.
Mặc Tinh không nói rõ được là vì sao, khóe mắt chan chát, yếu hầu như bị thứ gì đó nhét vào vậy, một chữ cũng không nói ra được.
"Im mồm! Ông cụ Tiêu lại đạp lên người Tiêu Cảnh Nam một cái nữa: “Cháu còn nói nữa thì ông sẽ đưa Mặc Tinh vào ngục giam ngay bây giờ! Cho dù cô ta có mang thai, thì cũng có thể sinh cháu cho ông ở đó!”.