Nhưng mà Thủy Thanh Lan còn chưa kịp nói kế hoạch của mình với Mặc Lôi, thì đã nghe thấy anh ấy mắng to một tiếng: “Đù, Mặc Tinh bảo ông cụ nhà các anh muốn đưa em ấy đi, sao bây giờ lại không nghe điện thoại cơ chứ?”
“Họ Tiêu kia, nếu Tinh Tinh mà xảy ra chuyện gì trong tay ông cụ nhà các anh, con mẹ nó ông đây tuyệt đối sẽ không tha cho mày và ông già nhà mày!”
Thủy Thanh Lan muốn ngăn cản, nhưng Mặc Lôi đang kích động, căn bản không nghe lọt lời cô ấy nói.
“…Ông nội tôi ư?” Cái trán Tiêu Cảnh Nam toát mồ hôi, đáy mắt xoẹt qua một tia hoang mang và bất an.
Anh không chờ Mặc Lôi với Thủy Thanh Lan nói thêm gì, đã quay người chạy ra khỏi sảnh Phú Qúy.
Thủy Thanh Thủy thấy bóng lưng anh nhanh chóng biến mất ở cửa, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, cô ấy không nhịn được trách Mặc Lôi: “Anh cứ nói cho tổng giám đốc Tiêu biết như vậy, nếu Tinh Tinh chỉ là điện thoại tạm hết pin thì sao? Đây chẳng phải là làm hỏng chuyện của Tinh Tinh à?”
Mặc Lôi chỉ lo lắng cho Mặc Tinh, căn bản không nghĩ tới khả năng này, anh ấy ngẩn người rồi nói: “Đúng thế…”
Sau đó lại hỏi: “Thế nếu Tinh Tinh xảy ra chuyện thật thì sao?”
Nhất thời, Thủy Thanh Lan cứng miệng, đúng vậy, nếu Tinh Tinh xảy ra chuyện thật thì sao?
“Ông Tiêu đưa Mặc TInh đi thật à?” Mặc Vệ Quốc cúi đầu hỏi Mặc Lôi, ánh mắt ẩn chứa vài phần thất vọng.
Vu Tĩnh Vận nghe thấy tiếng ‘Mặc Tinh’ này, nước mắt vẫn vương trên lông mi, nhất thời bà ấy có chút kinh ngạc và sửng sốt.
Mặc Lôi không biết ông ta hỏi câu này là có ý gì, anh ấy buồn bực nói: “Tinh Tinh nói với con như vậy!”
Anh ấy dừng lại, sau đó vội rống lên: “Không được, con phải đi đến nhà họ Tiêu tìm ông già đó, hỏi xem bây giờ Tinh Tinh đang ở đâu!”
Anh chuyển động xe lăn định đi ra ngoài, nhưng lại không đi được.
“Chuyện này, ông cụ Tiêu đã nhúng tay vào rồi, con đừng quản nữa.
” Mặc Vệ Quốc túm xe lăn lại từ phía sau, nhíu mày nói.
Mặc Lôi trừng mắt: “Bố, bố thả tay ra!”
Mấy người đang bắt chuyện với Mặc Vệ Quốc thấy tình hình không ổn, liền kiếm cớ đi mất rồi.
“Con đừng có mà hồ nháo!” Mặc Vệ Quốc nghiêm túc nói: “Con mà gây ra họa ở chỗ Cảnh Nam, bố còn có thể đi chùi đít cho con, nếu con mà đắc tội ông Tiêu, thì bố không dám bảo đảm con có thể sống hoàn hảo không tổn hao gì đâu! Sau này, con cách xe Mặc Tinh ra chút.
Con hãy coi như không có đứa em gái đó đi!”
Thủy Thanh Lan tự cảm thấy cô ấy đã biết thái độ làm người của bố chồng, nhưng giờ phút này, nghe thấy những lời này, cô ấy vẫn không kìm được mà nhíu mày.
Vu Tĩnh Vận khẽ há miệng, nước mắt đang vương trên hàng mi đã chảy xuống, trong hốc mắt hồng hồng hiện ra ánh mắt khó tin.
“Thả ông đây ra, ông đây không có người bố như ông! Con mẹ nó đồ hèn nhát!” Tay chân Mặc Lôi không tiện, anh ấy trực tiếp cúi đầu, cắn mạnh vào tay Mặc Vệ Quốc.
Nhân lúc Mặc Vệ Quốc bị đau nên thả tay ra, anh ấy xanh mặt, chuyển động xe lăn nghiền qua chân Mặc Vệ Quốc mà đi, đi nhanh ra cửa.
Thủy Thanh Lan thấy Mặc Vệ Quốc đau đến nỗi đổ hôi lạnh, cô ấy lại nhíu mày, chạy chậm đuổi theo Mặc Lôi ở đằng trước.
Con trai con dâu đều có thái độ như thế, Mặc Vệ Quốc tức đến nỗi nổi trận lôi đình, ông ta tức giận quát Vu Tĩnh Vận ở bên cạnh: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Bà nhìn thằng con trai tốt mà bà chiều ra kìa! Ngoại trừ cãi nhau gây chuyện, nó còn biết làm cái…”
Bốp!
Vu Tĩnh Vận nghiến răng, bàn tay run run tát lên mặt vì tức giận mà có chút dữ tợn của ông ta.
Tiếng bạt tai vang lên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khi nhìn thấy người đánh là Vu Tĩnh Vận, người luôn nổi danh là hiền lành tốt tính, mọi người lại càng ngạc nhiên hơn.
“Tổng giám đốc Mặc đã làm chuyện gì, mà để người hiền lành như bà Mặc cũng phải tức đến nông nỗi đấy vậy!”
“Bà Mặc tốt tính như thế, bình thường đến cả to tiếng với người ta cũng không có, thế mà giờ lại tát tổng giám đốc Mặc… chắc không phải là tổng giám đốc Mặc đã đi quá giới hạn hoặc đã làm chuyện gì có lỗi với bà Mặc đấy chứ?”
“Đối ngoại là người hiền lành tốt bụng, ai biết bên trong là dạng gì cơ chứ? Nếu mà là một người tốt thật, thì cũng sẽ không làm cho bà Mặc giận thành thế kia!”
Tiếng nghị luận mất trật tự truyền vào tai Mặc Vệ Quốc, mặt ông ta đang đau rát nóng bừng.
Ông ta muốn giải thích với mọi người, nói rằng chuyện không như bọn họ nghĩ đâu, nhưng mà bọn họ chưa hề chất vấn trước mặt ông ta, ông ta tùy tiện giải thích như thế, trái lại càng giải thích càng có chuyện.
Khuôn mặt càng ngày càng rát, ông ta ôm má phải sưng đỏ, nghiêm mặt nói: “Tĩnh Vận, bà làm gì vậy? Bà phát điên giống A Lô và Mặc Tinh à?”
“Đúng! Bị ông bức điên rồi đấy!” Bởi vì tếng nói của Vu Tĩnh Vận quá cất cao mà có vẻ hơi sắc nhọn: “Vệ Quốc, ông… ông thật là… tôi đã nhìn nhầm… tôi đã nhìn nhầm người rồi!”
Lời nói phía sau do quá nghẹn ngào, nên không thành tiếng.
Mặc Vệ Quốc chưa bao giờ nghĩ rằng người vợ tình tình dịu dàng, luôn coi mình là trời đây sẽ đánh ông ta, trong lúc nhất thời ông ta kinh hãi, đến cả hình tượng nho nhã trước mặt người khác cũng không giữ được nữa.
Vu Tĩnh Vận lau nước mắt, bà ấy nhấc một ly rượu vang từ trong khay của nhân viên tạp vụ vừa đi qua, sau đó hất lên người Mặc Vệ Quốc.
Sau đó, bà ấy bắt chước dáng vẻ của Mặc Lôi, căm giận nhổ một bãi nước bọt, rồi mắng: “Mặc Vệ Quốc, ông là đồ hèn nhát!”
Nói xong, bà ấy ném cái ly rỗng trong tay vào người ông ta, rồi khóc lóc rời đi.
Các đó không xa, An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn quan sát hết thảy, cô ta như nghĩ tới cái gì đó.
Tiêu Cảnh Nam lái xe, chạy như bay đến phòng bệnh bệnh viện, sau đó dưới sự quan sát của mọi người nhà họ Tiêu, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, đã đẩy cửa kêu phanh một tiếng, rồi xông vào.
Trong phòng bệnh, bà cũ ngồi bên giường bệnh nắm tay ông cụ Tiêu, hai bắt đỏ bừng ghé lên người ông ấy, cố gắng phân bố nước mắt lên khe rãnh ở trên mặt.
Còn ông cụ Tiêu thì đang vỗ lưng cho bà ấy, bất đắc dĩ dỗ gì đó.
Thấy Tiêu Cảnh Nam xông vào bất ngờ, bà cụ thẳng người dậy, lau nước mắt trên mặt, trông có vẻ nhếch nhác.
“Ai cho cháu vào?” Ông cụ Tiêu chống giường ngồi dậy, sắc mặt âm trầm, giọng nói như chuông đồng: “Cút ra ngoài cho ông!”
Cửa phòng bệnh vẫn đang mở, mọi người nhà họ Tiêu nhìn vào cảnh tượng ở bên trong, bọn họ thổn thức không thôi.
Ông cụ có không thích Tiêu Cảnh Nam đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận là sự thật người sau là trụ cột của tập đoàn Tiêu Thị, cho dù có không thích đi chăng nữa, bọn họ cũng không ngờ ông cụ sẽ có thái độ ác liệt như vậy với Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam dùng chân đạp lên cửa, vẻ mặt vô cảm nói: “Cháu đã đồng ý với ông là đính hôn với Sơ Tuyết rồi, tại sao ông vẫn phải phái người đưa Mặc Tinh đi?”
“Ông làm việc, lúc nào thì đến lượt một tiểu bối như cháu chất vấn rồi hả?” Ông cụ Tiêu cao giọng nói.
Ngồi bên cạnh, bà cụ vuốt lưng cho ông ấy, lo lắng nói: “Ông đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe.
”
“Tôi không sao, bà ra ngoài trước đi!” Ông cụ Tiêu vỗ lên mu bàn tay của bà ấy, dịu dàng nói một chút, nhưng cũng không có dịu dàng đến đâu lắm.
Bà cụ còn muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài, đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
“Tại sao phải đưa Mặc Tinh đi ư?” Tiêu Cảnh Nam mím môi, hỏi lại một lần nữa.
Ông cụ Tiêu hừ mạnh một tiếng, đi xuống giường: “Quan tâm một người phụ nữ như vậy, cô ta sẽ chỉ trở thành nhược điểm của cháu, phá hủy tất cả của cháu!”
“Là phá hủy tất cả của cháu, hay là phá hủy tất cả của tập đoàn Tiêu Thị?” Tiêu Cảnh Nam cúi đầu, lạnh lùng nhìn ông cụ Tiêu vì bệnh tật mà đã gầy đi nhiều nhưng vẫn khí thế không tầm thường.
.