Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 220: 220: Cậu Xuống Xe Xem Có Chuyện Gì





"Mặc Tinh che miệng, nhưng thỉnh thoảng khi phát ra tiếng nôn mới phát ra tiếng, cô vẫn chưa có ý kiến gì với cái này.
“Làm phiền cô Mặc đổi đến chỗ ngồi giữa.” Cuối cùng vẫn là tên đầu trọc nói chuyện: “Người anh em này của tôi có bệnh sạch sẽ, mong cô thứ lỗi.”
Mặc Tinh che miệng, nói không rõ câu: “Tôi có thể hiểu được.”
Cô khom lưng, có chút cố sức đổi đến chỗ ngồi giữa.
“Anh Nam, hình như đằng sau có xe đang bám theo.” Người đàn ông ngồi ở ghế phó lái liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, rồi nói với tên đầu trọc.
Mặc Tinh mím môi, đưa mắt nhìn thoáng qua những người ngồi trong xe, chiếc xe bám theo đằng sau là một chiếc xe bình thường phổ thông, từ kiểu xe đến biển số xe đều không phải xe cô quen.
Cô khẽ nhíu mày, mồ hôi trong lòng bàn tay lại càng nhiều thêm.
Trên đầu trọc chuyển tay lái, tấp vào lề đường rồi từ từ dừng lại, sau đó anh ta nói với người đàn ông ở ghế phó lái: “Cậu xuống xe xem có chuyện gì.”
Người đàn ông bảo vâng, sau đó mở cửa xe xuống xe.
Mặc Tinh thấy cửa xe mở ra, trái tim đập thình thịch, nhưng dưới sự trông coi của bốn người đàn ông mà chạy trốn từ cửa ghế phó lái, độ khó có hệ số quá lớn.
“Anh Nam, tôi thật sự không chịu nổi mùi trong này nữa, còn lại giao cho các anh đấy!” Người đàn ông nghiện sạch sẽ kia chịu đựng buồn nôn, một cước vượt qua bãi nôn, rồi vỗ cửa xe bên phải: “Anh Nam mở cửa bên này đi!”
Mặc Tinh cúi đầu, tay trái toát mồ hôi đặt lên cánh cửa bên trái.
“Xuống từ đằng trước.” Tên đầu trọc liếc mắt nhìn Mặc Tinh, nói với người đàn ông.
Mặc Tinh nhíu mày, cô đành phải nhìn người đàn ông đi thêm vài bước và xuống xe ở chỗ phó lái.

“Giày ném vào xe người ta rồi, nói câu xin lỗi rồi bồi thường mấy trăm đồng đi.” Một lát sau, người đàn ông ở ghế phó lái đã quay lại rồi đóng cửa xe lại.
Chiếc xe lại khởi động một lần nữa, đi vào cao tốc.

Mặc Tinh nhìn thấy phương hướng mà chiếc xe đi, từ đầu cô chỉ xác định được là không phải đi đến sân bay, cũng không phải đi đến trạm xe lửa, càng về sau…
“Các anh… muốn đưa tôi đến trại giam Đông Giao?” Lúc nói đến mấy chữ sau, giọng nói của Mặc Tinh cũng đang run run.
Không ai trả lời.
Mặc Tinh lạnh cả người, mỗi một chữ gần như là bật ra từ trong cổ họng: “Các anh định lấy tội danh gì tống tôi vào trong đó? Tại sao lại phải đưa tôi vào đó?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng với cô Hứa rồi, chúng tôi chỉ vâng mệnh đưa cô qua đó, còn cái khác, chúng tôi không biết gì hết.” Tên đầu trọc nói.
Mặc Tinh cúi đầu, cô nghĩ đến hai năm sống trong ngục giam, đáy mắt cô u ám, ngay cả vết sẹo ở đuôi lông mày cũng nhiễm vài phần tàn ác.
“Cô muốn làm gì?” Người đàn ông ngồi ở ghế cuối hét lên một tiếng.
Nhưng cơ hồ là cùng lúc anh ta hét, Mặc Tinh đã tháo bông tai ở tai phải xuống, ghì chặt cổ tên đầu trọc với động tác cực nhanh, một tay đè đinh bông tai lên cạnh huyệt thái dương của anh ta: “Dừng, xe!”
Cô không thể vào nhà tù đó tiếp nữa!
Cho dù chết, đời này cô cũng không thể về đó tiếp!
Tên đầu trọc không về hoảng: “Cô Mặc nghĩ dùng khuyên tai có thể làm tôi bị thương sao?”
“Anh không tin?” Mặc Tinh hỏi với vẻ mặt vô cảm: “Không tin khuyên tai có sắc bén như vậy, hay là không tin tôi dám làm như vậy?”
Tên đầu trọc không trả lời, rõ ràng là đang coi thường uy hiếp của cô.
Người đàn ông ngồi cuối và người đàn ông ngồi ở ghế phó lái đều tiến lại, Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, trên tay chợt dùng sức, khuyên tai đâm vào trong thái dương của tên đầu trọc: “Lùi về ngồi yên hết cho tôi, nếu không tôi gϊếŧ chết anh ta rồi lại ngồi tù cũng được!”
Khuyên tai chỉ đâm vào khoảng một milimet, nhưng tên đầu trọc đã đau đến nỗi cánh tay đã run run.
Máu tươi dày đặc chảy xuống thái dương của anh ta, hiệu quả cực kỳ khiếp sợ.
Hai người đàn ông đều đã ngồi về chỗ, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Mặc Tinh, không hề thả lỏng.
“Anh Nam có còn nghĩ rằng tôi đang đùa không?” Mặc Tinh hờ hững nói: “Tôi đếm một hai ba, anh còn không phanh xe lại thì đừng trách tôi!”
Tên đầu trọc đọc đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhưng anh ta vẫn trấn định như cũ: “Nếu cô gϊếŧ chết tôi, kết quả tốt một chút là ngồi tù, sau đó một mạng đổi một mạng, kết quả xấu chính là tử vong ngay tại chỗ!”
“Một!” Ngay cả tự sát Mặc Tinh còn không sợ, sao cô lại sợ trên tay dính mạng người cơ chứ?
Vẻ mặt của tên đầu trọc càng xấu hơn: “Cô Mặc…”
“Hai!” Mặc Tinh nhấn mạnh hơn, lệ khí trên vết sẹo ở đuôi mày kia càng nhiều thêm mấy phần.

Tiêu Cảnh Nam cầm chiếc túi giấy mà thám tử tư Tào Diên đưa cho anh rồi đi vào nhà vệ sinh, sau khi đi vào phòng vệ sinh, anh mở túi ra xem.
Bệnh nhân ung thư mà đổi xe thay cho An Sơ Tuyết vào hai năm trước, cũng không được xem là người cô độc ở tầm nghiêm khắc.

Anh ta có một người tình.

Từ sau khi người này kiểm tra ra là mình bị ung thư, hai người liền chia tay.
Hai năm trước, anh ta lấy được một khoản tiền lớn từ chỗ An Sơ Tuyết, nhưng trên thực tế, ngoại trừ số tiền lớn đó ra, vẫn còn một số tiền ngang vậy nữa, anh ta đã đưa số tiền đó cho người tình.
Lo người tình không dám nhận số tiền này, anh ta còn tỉ mỉ viết lại một bức thư, viết rõ ra là anh ta đã kiếm được số tiền này như thế nào.

Chuyện này làm rất bí mật, gần đây Tào Diên mới điều tra ra.
Hơn nữa, trừ lần đó ra, trong lúc tình cờ Tào Diên lướt trong vòng bạn vè của Dương Lâm và An Như Nhã, anh ta đã phát hiện một video nhỏ trong vòng bạn vè của Dương Lâm.
Video là đội văn nghệ hội học sinh đang quay một video ngắn, trong đó có câu Mặc Tinh quát An Sơ Tuyết, cô muốn gϊếŧ chết An Sơ Tuyết.
Tào Diên đoán, đoạn ghi âm trên tay An Sơ Tuyết kia, chắc là được ghi lại trong quá trình này.
Về phần tiếng va đụng rất vang rất đầm trong đoạn ghi âm đó thì cũng rất dễ giải thích.
Đoạn video trong vòng bạn bè của Dương Lâm chứng tỏ, An Sơ Tuyết bị Mặc Tinh tông ngã xuống đất, tiếng va đụng trong video này không lớn, nhưng nếu đổi thành An Sơ Tuyết ghi âm, tiếng va đụng này sẽ bởi vì cô ta cách rất gần, vậy thì nó sẽ phóng đại hơn vài phần.
“Tôi thấy thời gian quay đoạn video đó là bốn năm trước, khi cô Mặc vừa lên năm nhất.

Nói cách khác cô An vì vụ tai nạn này, đã chuẩn bị ít nhất là hai năm!”

“Bốn năm trước, lúc đó cô An mới mười sáu tuổi nhỉ? Hơn nữa mọi người đều nói quan hệ giữa cô An và cô Mặc rất tốt, tình bạn giữa phụ nữ thật sự là quá đáng sợ rồi đấy!”
"Thủ đoạn vu oan ở vụ tai nạn xe cộ đó không hề cao minh, nhưng lại rất hoàn hảo.

Dưới tình huống là chưa điều tra đến những chuyện này, rất khó để chứng minh cô Mặc trong sạch.

Việc quan trọng nhất, vụ án như thế này lại do một cô gái vừa mới thành niên gây ra, quá là khủng bố rồi đó!
Đây là nguyên văn lời nói của Tào Diên.
Tiêu Cảnh Nam bỏ những bằng chứng đó vào trong túi giấy, đôi mắt xoẹt qua một tia hung ác nham hiểm.

Anh mở cửa phòng vệ sinh ra, cặp túi tài liệu dưới nách, rồi vội vàng rửa tay, sau đó bước nhanh đến đại sảnh Phú Qúy.
Chắc Mặc Tinh đã trở về rồi, giao những thứ này cho cô ấy là thích hợp nhất.
“Anh Cảnh Nam.” Anh mới đi đến cửa sảnh phú quý, đã bị An Sơ Tuyết đang đẩy xe lăn từ trong đi ra gọi lại: “Video ngày hôm nay là anh sắp xếp à?”
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô ta từ trên cao, đáy mắt chứa vài phần u ám: “Không phải.”.