Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 212: 212: Ông Nghĩ Tôi Vẫn Là Cái Đứa Ngốc Ngày Xưa Sao





“Nằm mơ!” Mặc Tinh đứng trước mặt ông ta, cô ngẩng đầu nhìn người bố mà mình từng rất ngưỡng mộ, cô đè giọng nói: “Khi tôi hết giá trị lợi dụng thì ông ném tôi đi, khi tôi có giá trị lợi dụng, ông liền muốn để tôi lại một lần nữa làm con gái ông…”
Cô siết chặt nắm đấm, gằn từng chữ: “Mặc Vệ Quốc, ở đâu ra chuyện tốt như vậy hả? Ông nghĩ tôi vẫn là cái đứa ngốc ngày xưa sao?”
“Con…” Mặc Vệ Quốc đưa tay ra chỉ vào cô, sắc mặt xanh mét.
Mặc Tinh bắt lấy đầu ngón tay của ông ta, cứng rắn đè xuống, cong môi nói: “Chỗ này đông người như thế này, ông không sợ tôi gây sự ầm ĩ, phá hỏng danh tiếng của ông à?”
Cô đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với người bố ruột này nữa rồi, nhưng cô không muốn khiến cho anh trai chị dâu bị người ta chỉ trỏ vì bố.
Mặc Vệ Quốc trợn trừng mắt nhìn cô, ông ta cắn răng rút ngón tay ra khỏi tay cô, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.
“Còn nữa, Tiêu Cảnh Nam đã nhìn qua đây rồi, nếu ông còn không đi, ông cảm thấy anh ấy sẽ nghĩ ông đang bắt nạt tôi hay là đang uy hiếp tôi?” Mặc Tinh nói.
Mặc Vệ Quốc nhìn theo hướng tay cô chỉ, Tiêu Cảnh Nam được một đám người vây quanh, lúc này đang nhìn về phía này.

Anh đang trò chuyện với người ta, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn mang theo nụ cười nhạt, chỉ là ánh mắt nhìn sang bên này khá lạnh, ẩn ẩn có vẻ không vui.
Trong khoảnh khắc này, Mặc Vệ Quốc chợt hiểu ra:

Vì sao lần đó ông ta nghĩ rằng hợp tác đã chắc như đinh đóng cột, cuối cùng lại mất, tại sao con trai gây sự ở câu lạc bộ Dream, Tiêu Cảnh Nam lại công phu sư tử ngoạm, muốn khu đất mà nhà họ Mặc đấu thầu được ở thành phố G, vì sao tập đoàn Tiêu Thị bán đấu giá khu đất đó, nhưng lại không đồng ý cho nhà họ Mặc…
Vào khoảnh khắc này, dường như những vấn đề này đều đã có lời giải.
Để không làm cho Cảnh Nam vì chuyện của Mặc Tinh mà trả thù lên đầu nhà họ Mặc, ông ta đã cố tình đối xử lạnh bạc với Mặc Tinh trước mặt Tiêu Cảnh Nam.
Mà trước khi những chuyện này xảy ra, hình như ông ta toàn cường điệu thái độ dành cho đứa nghịch nữa của mình trước mặt Tiêu Cảnh Nam, tỏ ý không có một chút quan hệ nào với cô.
Trong khoảnh khắc này, Mặc Vệ Quốc đã nghĩ rất nhiều, ông ta hối hận đến xanh cả ruột.

Những chuyện mà ông ta làm, thật sự là tiền mất tật mang!
“Vệ Quốc, ông sao vậy?” Vu Tĩnh Vận thấy ông ta bất động mãi, sắc mặt cũng có vẻ khó coi, bà ấy vội hỏi: “Có phải ông tái phát bệnh cũ không?”
Mặc Tinh xuy một tiếng: “Là phát bệnh mơ mộng hão huyền.”
“Tôi không sao.” Hiếm khi Mặc Vệ Quốc không nổi giận hay làm gì vì lời nói của cô, ông ta nhìn Mặc Tinh, thái độ càng tỏ ra chân thành hơn: “Bố biết hai chúng ta làm bố mẹ đã khiến lòng con nguội lạnh, cái này là bọn ta không đúng.”
Mấy hôm nay, Vu Tĩnh Vận nhìn cảnh chồng cãi nhau với con gái, bà ấy cảm thấy trong lòng rất khó chịu, lúc này trông thấy chồng nhận sai, mắt bà ấy ngập nước, nghẹn ngào nức nở vài cái.
“Bố đây, bố cũng không cầu xin con có thể tha thứ cho bố ngay, nhưng dù sao bố cũng là bố con, nhà họ Mặc cũng là nhà của con, nếu có gì khó xử, con cứ nói với bố và người trong nhà.” Mặc Vệ Quốc thở dài, ông ta vươn tay ra muốn vỗ vai Mặc Tinh.

Nhưng Mặc Tinh đã lạnh lùng lùi về sau một bước, né tránh tiếp xúc của ông ta.
Chỉ vì cô có giá trị lợi dụng, ông ta liền thay đổi thái độ, điều này càng làm cô cảm thấy ghê tởm.
Mặc Vệ Quốc lo là làm nhiều quá sẽ khiến Mặc Tinh phản ngược lại, ông ta an ủi cô mấy câu như thể ông bố hiền, sau đó kéo Vu Tĩnh Vận mắt đang đỏ hoe rời đi.

Chỉ là lúc đi, ông ta đã để con trai và condaau ở lại bồi đắp tình cảm với cô.
“Em đừng để ý đến những lời ông ấy nói!” Mặc Lôi u ám đẩy xe lăn tới trước cái bàn, sau đó cầm ly sâm banh mà Mặc Tinh mới uống một ngụm lên, tu hết vào bụng: “Chẳng qua ông ấy thấy cái thằng khốn Tiêu Cảnh Nam kia đến gần em, nên mới tốt với em một chút!”
Thủy Thanh Lan liếc mắt nhìn cái thạch cao vẫn chưa gỡ của anh ấy, cô ấy khinh thường nói: “Hiếm khi thông minh được một lần, cái này là ngã gãy chân xong, đầu óc thông minh lên hả?”
Mặc Lôi: “…”
“Anh, cánh tay và chân anh vẫn chưa khỏi, sao anh lại tới đây? Như thế liệu có chậm trễ việc bình phục không?” Mặc Tinh hỏi.
Mặc Lôi không để bụng, anh nói vô tư: “Chậm trễ cái rắm, hai cánh tay, hai cái chân đều đã ngã gãy rồi, anh em có kim chung tráo* hộ thân, không sao đâu!” (Kim chung tráo: là thế võ công, quả chuông bằng vàng bao phủ toàn thân, vậy thì sẽ không có gì không kích được vào người.)
“Cái anh nói là thiết bố sam kim chung tráo à?” Hứa Thư Di hưng phấn, hai mắt sáng lên: “Có phải anh cũng từng đọc tiểu thuyết võ hiệp mà Kim Dung viết, đúng không?”

Mặc Tinh: “…”
Mỗi lần điểm chú ý của Hứa Thư Di đều rất kỳ lạ.
Mặc Lôi không có hứng thú với loại tiểu thuyết võ hiệp có cảm giác niên đại đó, chỉ có lúc anh ấy nhàm chán, anh ấy sẽ đọc một ít tiểu thuyết huyền huyễn trên mạng.

Hai người gặp nhau, liền bùng nổ một trận tranh luận kịch liệt xem tiểu thuyết võ hiệp đẹp mắt hay là tiểu thuyết huyền huyễn đẹp mắt.
“Bác sĩ bảo là sắp khỏi rồi, qua một thời gian nữa là có thể tháo thạch cao rồi, em đừng lo lắng.” Thủy Thanh Lan không để ý đến hai con hàng này: “Anh ấy cứ lo em chịu ngược đãi gì ở chỗ tổng giám đốc Tiêu, ngồi xe lăn cũng phải tới, nếu không phải vì em, chắc chắn anh ấy sẽ không đến cái loại đám cưới vô nghĩa này.”
Chồng cô ấy thuộc kiểu người chết cũng phải sĩ diện, khoảng thời gian trước nằm trên giường, nằm đến nỗi trên đầu sắp mọc cỏ, cô bảo cho anh ấy ngồi xe lăn, rồi cô ấy đẩy anh ấy ra ngoài đi dạo, anh ấy không chịu, anh ấy chê ngồi xe lăn không đẹp trai.
Kết quả, lần này để được gặp Tinh Tinh, không phải vẫn ngồi xe lăn tới đấy sao?
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh mới yên tâm.
Một lát sau, Tiêu Cảnh cầm chiếc ly đế cao chỉ còn lại một ít rượu vang đi tới.

Anh quan sát cẩn thận nét mặt của Mặc Tinh, thấy cô không có đặc biệt căm phẫn hay là tức giận, anh mới thu hồi ánh mắt.
“Này, ăn hỏng bụng rồi!” Anh đi qua, Hứa Thư Di hì hì nhốn nháo liền biến sắc, cô ấy ôm bụng híp nửa con mắt rồi nói: “Ay ya, không được rồi không được rồi, tôi phải đi vệ sinh đây! Mặc Tinh, tôi đi trước đây!”
Mặc Tinh vừa ừ một tiếng, cô ấy liền chạy như thỏ, lúc chạy trốn cũng chẳng biết giả vờ thêm một chút, cô ấy trực tiếp bỏ tay ra khỏi bụng rồi chạy đi.

Mặc Lôi nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam, hừ mạnh một tiếng, cái mũi không đúng, mắt cũng thất lễ.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Thủy Thanh Lan ho khan một tiếng, rồi nhéo một cái vào eo Mặc Lôi: “Vết thương của anh đã tốt lên tí nào chưa?”
Tiêu Cảnh Nam đặt chiếc ly đế cao xuống bàn, liếc mắt nhìn Mặc Tinh một cái, ánh mắt thâm thúy: “Vẫn ổn.”
Theo lý thuyết thì phải khỏi rồi, nhưng mà có mấy lần Mặc Tinh cố ý dùng khuỷa tay huých vào miệng vết thương của anh, miệng vết thương bị nứt ra mấy lần, bây giờ cũng chỉ đỡ hơn một ít thôi, cách khỏi hẳn vẫn còn một đoạn thời gian.
Mặc Tinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như là không có nhìn thấy ánh mắt đó của anh.
“Lúc ấy cũng bởi vì Tinh Tinh đang cấp cứu, tâm trạng Mặc Lôi quá kích động, nên mới làm ra loại chuyện hoang đường đó.

Khoảng thời gian này, anh ấy luôn thấy rất áy náy và hối hận hôm đó đã xúc động như vậy, anh ấy muốn tìm một cơ hội xin lỗi anh.”
Thủy Thanh Lan trừng mắt liếc Mặc Lôi một cái, cô nói: “Vừa khéo tổng giám đốc Tiêu đang ở đây này, không phải anh vẫn muốn xin lỗi sao? Xin lỗi đi.”
“Là rất hối hận!” Mặc Lôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Hối hận hôm đó chưa đâm…”
Thủy Thanh Lan nhéo anh ấy, nhưng anh ấy vẫn cắn răng nói ra từ chết đó.
“Mặc Lôi, Mặc Lôi…” Dưới ánh mắt hơi lành lạnh của Tiêu Cảnh Nam, cô ấy cười ngượng ngùng, cô ấy vẫn muốn giải thích hai câu thay cho Mặc Lôi, nhưng thật sự là không nghĩ ra lời thanh minh nào..