Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 207: 207: Vòng Cổ Của Tôi Trả Tôi





Mặc Tinh nhíu mày, đi vào phòng bếp.

Cô nhìn thấy ở trên bàn có cháo đã nấu xong, với cả mấy món ăn.
Cô mím môi, đi qua mở tủ lạnh, nhìn thấy các loại rau xanh thịt tươi bên trong, cô đóng cửa tủ lạnh rồi lại quay về bàn ăn.
Sau khi ăn chút đồ ăn, Mặc Tinh chợt nhớ tới một chuyện, cô về phòng, lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn cho anh cô.
[Em đã thương lượng ổn thỏa với phía ông cụ Tiêu, ông ấy sẽ cử người đưa em rời khỏi đây và cũng sẽ không để cho Tiêu Cảnh Nam làm khó anh và chị dâu.

Em vẫn chưa xác định được là sẽ đi đâu, đợi đến đó xong em sẽ liên lạc lại với anh và chị dâu.]
Cô soạn tin xong, ngón tay cũng đã đặt vào nút gửi, nhưng cuối cùng cô lại không ấn xuống, mà là xóa hết đi.
Từ trước đến nay, anh trai không dấu được chuyện, nếu cô nói cho anh ấy biết, anh ấy làm chút gì đó rồi bị Tiêu Cảnh Nam phát hiện ra manh mối, đến lúc đó thì mất nhiều hơn được.
Đợi đến hôm đám cưới của ông cụ Lâm, cô nói chuyện với ông nội bà nội cũng không muộn.
Mấy ngày sau, ngoại trừ đi ra ngoài thi một lần ra, Mặc Tinh toàn ở trong Trúc Hiền Trang.

Trong thời gian này, Vương Như có tới một lần, nói chuyện với cô một lúc, khí sắc trông có vẻ không tốt lắm, giống như là có tâm sự gì đó.

Cô có hỏi mấy câu, nhưng Vương Như im lặng không nói, cô liền không hỏi thêm nữa.
Chẳng mấy chốc đã tới hôn lễ của ông cụ Lâm.
Tiêu Cảnh Nam đã chuẩn bị trước lễ phục cho Mặc Tinh, anh còn mời vài nhà tạo hình và nhà tạo mẫu tóc tới, để bọn họ giúp cô.
“Tôi chuẩn bị đơn giản một chút là được.” Mặc Tinh không muốn trang điểm quá long trọng, một là người nhà họ An và người nhà họ Lâm vốn không muốn mời cô, cô ăn mặc nổi bật quá cũng không tốt.
Hai là, tối nay người của ông cụ Tiêu sẽ bố trí đưa cô đi, cô mặc rườm rà quá cũng không tiện.
Tiêu Cảnh Nam túm cô qua, ấn cô lên ghế trước bàn trang điểm, rồi thản nhiên nói: “Em đi cùng tôi thì không cần sợ người nhà họ An với người nhà họ Lâm nhìn thấy em.”
Mặc Tinh nhíu mày và vẫn muốn đứng lên, nhưng anh đã khoác tay lên vai cô: “Đừng nhúc nhích.”
Một đám người sát lại người Mặc Tinh, một cái vấn đề tạo hình liền cãi nhau đến đỏ cả mặt, tranh chấp cả nửa ngày.

Cô nghe mà đau cả tai, cô dứt khoát cúi đầu chơi điện thoại.
[Anh trai] Tinh Tinh, có cần anh đưa cho em lễ phục dạ hội, trang sức các kiểu không? Vừa khéo hai năm nay anh đã đấu giá được không ít đồ tốt, cho em làm quà đó… chỉ là không đẹp như chiếc vòng cổ mặt ngọc trước kia.

Tối nay Mặc Tinh phải đi, mang theo một đống đồ cũng không tiện, cô vội nói với anh ấy là không cần.

Cô vốn định nói cho anh trai biết tin tối nay cô đi, nhưng dư quang quét đến Tiêu Cảnh Nam ở bên cạnh, cô liền từ bỏ cái dự định này.
Cô cất điện thoại đi, nhìn thấy mặt ngọc Tiêu Cảnh Nam đang đeo trên cổ, cô nhíu mày.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó cài hai cúc áo trên cùng lại, che đi mặt ngọc trên cổ.
Mặc Tinh nhíu mày càng chặt hơn, cô chỉ vào cổ anh: “Mặt dây chuyền này…”
“Trước đây ngắm thấy ở một cửa hàng đồ cổ, tôi rất thích, không thể tặng em được.” Tiêu Cảnh Nam vỗ nhẹ lên nếp uốn không tồn tại trên tây trang, nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc Tinh mím môi, mặt không chút biểu cảm thu hồi ánh mắt, Tiêu Cảnh Nam thì đứng dậy đi lên tầng.
Một lát sau, Tiêu Cảnh Nam cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen xuống tầng, sau đó đưa đến trước mặt Mặc Tinh.

Cô nhìn một cái rồi không nhúc nhích, anh mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền mặt ngọc hình giọt nước màu xanh biếc, thoạt nhìn phẩm chất của mặt ngọc đó tốt hơn mặt ngọc trước đây của Mặc Tinh.
Tiêu Cảnh Nam đặt sợi dây chuyền mặt ngọc lên tay, anh khom lưng muốn đeo cho cô.


Nhưng cô đã đưa tay ra ngăn lại, sau đó nhìn qua cổ anh với ánh mắt ước ao.
“Cái của tôi không cho em được.” Tiêu Cảnh Nam mở tay cô ra, anh cụp mắt nghiêm túc đeo vòng cổ cho cô.
Bàn tay anh hơi lạnh lướt qua làn da Mặc Tinh, làm cô sởn da gà, hơn nữa hơi thở ấm áp của anh phun bên tai cô, có chút ngứa, làm cô cảm thấy rất không thoải mái.
Mặc Tinh bỗng đứng lên, cởi chiếc vòng cổ mà Tiêu Cảnh Nam vừa đeo lên cho cô xuống, sau đó vươn tay ra: “Vòng cổ của tôi trả lại cho tôi.”
“Hửm?” Tiêu Cảnh Nam khẽ nhướng mày, vẻ mặt bình thản, tựa như căn bản không biết cô đang nói gì.
Mặc Tinh như bị hóc xương ở họng vậy, cô nhíu mày nói: “Chiếc dây chuyền anh đang đeo trên cổ là của tôi, trả tôi đây.”
Nhà tạo hình với cả nhà tạo mẫu tóc đều dừng động tác lại, bọn họ nhìn hai người với ánh mắt dị thường.
“Em nói cái này?” Tiêu Cảnh Nam cởi hai chiếc cúc áo ra, chỉ vào mặt ngọc ở chỗ xương quai xanh rồi hỏi cô.
Mặc Tinh gật đầu với vẻ mặt khó coi, từ dây đến mặt dây chuyền đều giống hệt cái của cô, cô chắc chắn cái này chính là của cô.
“Cái này là tôi tự mua, em nhận nhầm rồi.” Tiêu Cảnh Nam lại cài cúc lại, ánh mắt hướng về phía chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay cô: “Đeo cái đó đi.”
Mặc Tinh càng nhíu chặt chân mày: “Mặt sau mặt dây chuyền này có khắc tên của tôi, tôi không thể nhận nhầm.”
“Mặt sau không có chữ, tôi đã xem qua rồi.” Tiêu Cảnh Nam nâng tay lên nhìn đồng hồ, rồi nói với mấy người bên cạnh: “Thời gian không còn sớm nữa, các anh đưa cô ấy đi thay quần áo trước đi.”
Mặc Tinh còn muốn nói gì đó, mấy người đó rất là có mắt nhìn, bọn họ vội vàng kéo cô đi thay quần áo.
Khách Sạn Nam Thần.

Các loại xe hạng sang như Mercedes - Benz, Bentley, Ferrari, Porsche, Maybach, Rolls - Royce… chi chít chì chịt chiếm vị trí đỗ xe ở trước cửa khách sạn, lúc này nhân viên công tác của khách sạn đang hướng dẫn một chiếc Land Rover và Rolls - Royce đi xuống tầng hầm đỗ xe.
Cửa khách sạn trải gần hai trăm mét thảm đỏ, hơn hai mươi người hoặc là mặc comle hoặc là mặc sườn xám đứng ở cửa khách sạn, đó là nhân viên đón khách mà bên phía khách sạn bố trí, còn hơn trăm người còn lại thì phụ trách bảo vệ an toàn cho tân khách.
Bởi vì, trên cơ bản khách khứa trong đám cưới của ông cụ Lâm đều là phú hào, nhân vật nổi tiếng, với cả một bộ phận quan chức, để phòng ngừa bất trắc, cảnh sát đã sắp xếp mấy chục người mặc thường phục đi tuần tra trong đám người.
Liên tục có nam nữ mặc trang phục sáng sủa xuống xe, người thì nói nói cười cười, người thì điệu bộ đoan trang, người thì quý phái ưu nhã, hoặc là dương dương đắc ý đi vào khách sạn dưới ánh đèn chớp lóe.
Có người sẽ nói hai câu đơn giản khi các phóng viên đưa mic tới, có một số thì trực tiếp khoát tay, tỏ vẻ không tiện tiếp nhận phỏng vấn.

Thỉnh thoảng có người đi đường đi qua chỗ này, cũng sẽ chụp hai tấm ảnh để tung lên mạng tìm náo nhiệt, hỏi xem đây là tình huống gì.
Nhân viên công tác của khách sạn bận rộn mà dẫn các tân khách đến sảnh phú quý cử hành hôn lễ một cách đâu vào đấy, sau đó vội vội vàng vàng đi xuống đón đợt mới.
Người nhà họ Lân và người nhà họ An thì đứng ở cửa sảnh phú quý đón khách, chỉ là trong ngày đại hỉ này, lại toàn là gượng cười vui, chỉ có nụ cười trên mặt An Sơ Tuyết là được tính là tự nhiên, nhưng cũng chỉ có thể trông như kiểu cố tự nhiên thôi.
“Tổng giám đốc Lưu, anh tới rồi à? Mời vào trong mời vào trong!”
“A, cục trưởng Lý đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa a!”
Ông An, An Sơ Tuyết với cả mấy trưởng bối nhà họ Lâm còn có thể bắt chuyện người ta, bà An, An Thiếu Sâm với cả những tiểu bối nhà họ Lâm thì đều sắp không chống đỡ được nữa rồi, cả đám hận không thể tìm cái lỗ nào đấy mà chui vào.
Người có quan hệ tốt với hai nhà An, Lâm thì còn có thể nói được câu cát tường, người có quan hệ xoàng xoàng với hai nhà thì trong tối trong sáng, nói chuyện không dễ nghe rồi..