Lục Ngôn Sầm liếc mắt nhìn nước trà trong suốt óng ánh: “Trà mà được tổng giám đốc Tiêu đích thân pha, tất nhiên là trà ngon.”
Nói xong, anh ấy bưng cốc trà lên nhấp một ngụm.
“Chân của bạn gái phải làm phiền bác sĩ Lục, không dám tiếp đón không chu đáo.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh nhíu mày, cô không thích Tiêu Cảnh Nam gọi cô là bạn gái hay người phụ nữ của anh, nhưng hình như dạo gần đây anh đã thích hai cái xưng hô này, nhất là ở trước mặt bác sĩ Lục.
“Tổng giám đốc Tiêu tiếp đón không chu đáo hay không thì tôi cũng sẽ cố gắng chữa chân cho cô Mặc.” Lục Ngôn Sầm đặt cốc trà xuống: “Có điều, có hồi phục được như người bình thường hay không thì tôi không dám bảo đảm.”
Nghe thấy câu cuối cùng, môi Mặc Tinh có hơi tái nhợt, cô nắm góc áo.
“Nghe thấy thầy của bác sĩ Lục cũng là chuyên gia ở phương diện này à?” Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam u ám.
Lục Ngôn Sầm liếc mắt nhìn anh một cái: “Tôi đã trưng cầu ý kiến của thầy tôi rồi, nếu nhue không có cái đêm ở Thiên Thai, tôi và thầy tôi đều có thể bảo đảm làm cho chân của cô Mặc hồi phục như ban đầu, nhưng bây giờ thầy tôi lại bảo tôi cầu nguyện với thượng đế nhiều hơn.”
Anh ấy dừng một chút, khuôn mặt mang theo vẻ trào phúc cực nhạt: “Lúc tổng giám đốc Tiêu đánh gãy chân cô Mặc, anh có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Ánh sáng trong mắt Tiêu Cảnh Nam đã tiêu tán đi một chút, bàn tay đang cầm cốc trà không kìm được gõ lên cốc trà.
“Trà nguội thì uống không ngon nữa đâu.” Chủ đề này làm cho tâm trạng Mặc Tinh buồn bực như bị nghẹn trong lồng ngực vậy, cô cầm lấy cốc trà của Lục Ngôn Sầm rồi lại rót cho anh ấy một cốc, chuyển đề tài.
Đôi chân thon dài của Tiêu Cảnh Nam vắt chéo, tay đặt lên đầu gối, không biết anh đang nghĩ gì, anh không lên tiếng nữa.
Lục Ngôn Sầm ngồi một lát liền đứng dậy rồi nói: “Tôi còn có việc, xin cáo từ trước.”
“Vâng.” Mặc Tinh đứng lên, tiễn anh ấy ra đến tận cửa, Tiêu Cảnh Nam thì đi theo sau anh ấy.
Lục Ngôn Sầm khởi động xe, sau đó anh ấy không có đi ngay mà là hạ cửa kính xe xuống, nói với Tiêu Cảnh Nam: “Trong thời gian trị liệu, cô Mặc không thích hợp đi bộ quá nhiều, tốt nhất là tổng giám đốc Tiêu phân cho cô ấy một tài xế.”
“Cảm ơn bác sĩ Lục đã để tâm tới bạn gái tôi như vậy.” Tiêu Cảnh Nam ôm vai Mặc Tinh, rồi nhếch môi nhìn anh ấy.
Mặc Tinh ngọ nguậy với biên độ nhỏ, nhưng anh rất khỏe, cô không có lắc được ra khỏi cái ôm vai của anh, toàn thân cũng kéo căng.
“Đừng khách khí.” Khóe mắt Lục Ngôn Sầm khẽ nhướng một chút, sau đó giẫm lên chân ga rời đi.
Nụ cười và một tia lễ phép cuối cùng trên gương mặt Mặc Tinh cũng biến mất sạch, cô dùng cùi chỏ huých vào cái bụng còn chưa khỏi hẳn của Tiêu Cảnh Nam, nhân lúc anh bị đau thì giãy ra, đi vào biệt thự, sau đó đi thẳng lên tầng.
Tiêu Cảnh Nam đi theo sau cô vào biệt, anh nói với bóng lưng của cô: “Tôi đã từng nói, em đừng né tôi, nếu không tôi không dám bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh dừng bước, cô nắm chặt nắm tay, ngay cả hàm dưới cũng đóng chặt, giống như là đang cực lực kìm nén cái gì đó.
Sau khi ngừng lại một lúc, cô hít thở sâu một hơi, sau đó đi xuống bậc thang, giữ im lặng ngồi lên sô pha.
Hai người đều không nói gì, Tiêu Cảnh Nam đổ nước trà đã nguội trong cốc Mặc Tinh đi, sau đó lại rót cho cô một cốc trà nóng, cô không uống, anh lại đẩy đĩa trái cây về phía cô, cô cũng không có ý muốn ăn.
Anh mở cúc cổ tay áo ra, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay có đường nét đẹp mắt.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn tú, góc cạnh rõ ràng nhưng lại trông có vẻ buồn bã.
“Chậm nhất là một tháng sau, tôi sẽ đính hôn với Sơ Tuyết.” Tiêu Cảnh Nam day day mi tâm, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Ông nội ung thư phổi giai đoạn cuối không chịu được bao lâu nữa, nếu anh làm ông nội tức giận, cái ghế chủ tịch và ba phần trăm cổ phần trong tay cũng bị ông nội gạch ra khỏi di chúc.
Đến lúc đó, sẽ giống như những gì ông nội nói.
Anh sẽ là một phế nhân, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.
Mặc Tinh cười nhạo một tiếng, châm chọc: “Cho nên thế nào? Ý anh là anh đang nói cho tôi biết, để tôi chuẩn bị tốt mà làm nhân tình à?”
“Tôi đính hôn với Sơ Tuyết xong sẽ không kết hôn ngay, trước khi kết hôn, tôi sẽ hủy bỏ hôn ước với cô ta.” Tiêu Cảnh Nam không muốn giải thích quá nhiều, cho dù anh giải thích, anh nghĩ hận ý mà Mặc Tinh dành cho anh cũng sẽ không giảm đi nửa phần.
Đợi sau khi ông nội qua đời, anh sẽ hủy bỏ hôn ước với Sơ Tuyết, đến lúc đó di chúc đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, không ai thay đổi được.
“A!” Mặc Tinh cười nhạt, cô đứng lên nhìn xuống anh: “Hủy bỏ hôn ước thì sao? Anh đính hôn với An Sơ Tuyết, còn giữa tôi lại bên cạnh, ở trong mắt người khác, tôi chính là một kẻ chen ngang!”
Trong mắt Tiêu Cảnh Nam phản chiếu gương mặt tràn ngập hận ý và chán ghét của cô, trái tim anh như bị một bàn tay bóp nghẹt, đến cả hô hấp cũng trở nên chậm chạp mà khó khăn: “Mặc Tinh…”
“Tôi vừa làm châm cứu xong nên hơi mệt, tôi đi nghỉ ngơi trước đây, cơm tối không cần gọi tôi.” Mặc Tinh há miệng hô hấp, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, sau đó cô nghiến răng nghiến lợi thu lại ánh mắt, đi lên tầng.
Vừa thực hiện châm cứu xong, chân phải của cô thật sự rất mỏi, đi đường đi rất chậm, khập khiễng cũng rõ ràng hơn bình thường.
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt không khác ngày xưa, nhưng gân xanh trên cánh tay đã nổi lên, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Nếu trở lại thêm lần nữa, anh vẫn sẽ đánh gãy chân cô, lấy cái này tới đổi với Sơ Tuyết để cô ta không khởi tố cô ‘tội cố ý mưu sát’, dù cho cô sẽ vì thế mà hận anh.
Nhà họ An con nối dõi đơn bạc, ông An chỉ có một cô cháu gái An Sơ Tuyết, và một đứa cháu trai An Thiếu Sâm, mai sau toàn bộ nhà họ An đều là của hai anh em bọn họ.
Còn anh, tập đoàn Tiêu Thị này thoạt nhìn thì nở mày nở mặt, trên thực tế, ngoại trừ cái chức vị làm cho người ta hâm mộ này ra, thì chỉ có ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Tiêu Thị.
Ông nội nhìn như trọng dụng anh, nhưng người nhà họ Tiêu và lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tiêu Thị đều biết, anh sẽ ngồi trên cái chức vị này, chẳng qua là ông nội coi trọng năng lực kiếm tiền của anh mà thôi.
Nói cách khác, anh chỉ là một con rối kiếm tiền của nhà họ Tiêu, địa vị khác hẳn so với An Sơ Tuyết ở nhà họ An.
Nếu không, hai năm qua anh cũng không có khả năng ngay cả gặp mặt Mặc Tinh cũng không gặp được.
Có điều, dù số cổ phần anh có được ở tập đoàn Tiêu Thị có ít đi chăng nữa, thì chức chủ tịch này cũng đủ hấp dẫn, đợi sau khi ông nội qua đời, anh trở thành chủ tịch, tỉ lệ anh nắm giữ toàn bộ tập đoàn Tiêu Thị cũng tương đối lớn.
Bằng không, một số gia tộc bao gồm cả nhà họ An cũng sẽ không coi anh là một đối tượng liên hôn tốt.
Tiêu Cảnh Nam nhìn lướt qua ba cốc trà đã nguội trên bàn, anh đứng dậy bỏ ấm trà và cốc trà vào trong khay, sau đó bê vào phòng bếp.
Đợi ông nội qua đời, mọi chuyện đều dễ làm…
Anh đổ nước trà vào trong bồn, có một cái từ bên cạnh lăn xuống, rơi xuống đất kêu choang một tiếng rồi vỡ nát.
Nhưng anh lại chẳng thèm nhìn, anh chỉ cúi mặt rửa cốc trà trong bồn nước.
Ngày hôm sau, Tiêu Cảnh Nam không đến gõ cửa, sáu giờ Mặc Tinh tỉnh, sau đó cứ ngồi ngẩn người ở trên giường, đợi đến chín rưỡi mới xuống giường.
Trong phòng ăn sạch sẽ, chỉ có một tờ giấy.
[Tôi đã chuẩn bị xong thiệp mời, đợi đến hôm hôn lễ, em đi cùng tôi là được.
Trong phòng bếp có đồ ăn, em tự dùng lò vi sóng hâm nóng lại, nếu không biết dùng thì lên mạng tra một chút.
Mười giờ, hai cô quét dọn sẽ tới, em hỏi họ cũng được.]
Nét chữ rắn rỏi hữu lực, mang theo phí khách khó dấu, giống với con người anh, luôn cho người ta một loại hơi thở xâm lược..