Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 204: 204: Ngoại Thương Dễ Chữa Tâm Bệnh Khó Chữa





Ánh mắt của Mặc Tinh dừng trên người anh một chút, hình như anh đã phát giác ra điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Tinh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, còn Mặc Tinh thì mặt không biểu tình thu lại ánh mắt.
“Sao vậy?” Thấy cô không đi tiếp nữa, Lục Ngôn Sầm quay đầu lại hỏi.
Mặc Tinh nhếch môi, hờ hững nói: “Không có gì.”
Nói xong, cô lại đi tiếp.
Hứa Thư Di quét mắt nhìn Mặc Tinh vài cái, chớp chớp mắt: “Sắc mặt cô không tốt lắm, có phải cô ốm rồi không?”
“Không sao, chỉ là đi bộ hơi nhiều nên tôi hơi mệt.” Đúng lúc gặp thang máy mở cửa, Mặc Tinh đi vào.
Hứa Thư Di ngoắc tay với cô, rồi nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Thang máy này đang đi lên mà, cô đi lên làm gì?”
“Vừa nãy tôi nhìn nhầm, tôi tưởng là đi xuống.” Mặc Tinh có chút không tập trung trả lời một tiếng, sau đó cô ra khỏi thang máy.
Sau khi bốn người đi tháng máy xuống thì mỗi người đi một ngả, Trương Hàn và Hứa Thư Di về văn phòng luật sư, còn Mặc Tinh và Lục Ngôn Sầm thì đến bệnh viện.
Sau khi lên xe, Lục Ngôn Sầm khởi động xe, anh ấy nói ám chỉ: “Tôi nghe các đồng nghiệp nói, trên người cô Mặc có không ít bệnh cũ, ngoại trừ ăn uống không đúng giờ với cả sống ở nơi ẩm ướt trong thời gian dài ra, thì kỳ thực là cũng có liên quan rất lớn với tâm trạng của cô.”
“Hình như bác sĩ Lục đã cường điệu vấn đề tâm trạng của tôi mấy lần rồi.” Ánh mắt Mặc Tinh có chút trống rỗng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói.
Lục Ngôn Sầm đánh tay lái, đi vào làn xe bên phải: “Ngoại thương dễ chữa, tâm bệnh khó chữa.


Nếu cô Mặc có tâm sự gì không tiện nói ra.

Không có người phù hợp để chia sẻ thì cô hãy viết ra, như thế sẽ tốt hơn một chút.”
“Cảm ơn lời khuyên của bác sĩ Lục.” Mặc Tinh day day mi tâm có hơi đau nhức, trả lời mà hơi lơ đãng.
Đã đổi nơi ở mới, tối qua cô vẫn không ngủ được, khó khăn lắm đến sau nửa đêm mới ngủ, thì liên tục gặp ác mộng.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Lục Ngôn Sầm nhìn về phía trước, tập trung lái xe.
Sau khi hai người tới bệnh viện, Lục Ngôn Sầm đã làm kiểm tra tổng thể bộ phận chân cho Mặc Tinh: “Tình hình không tính là hỏng bét, hôm nay tôi lại châm cứu cho cô một lần nữa, khoảng thời gian này cô chú ý nghỉ ngơi, một tuần sau tới bệnh viện tìm tôi.”
Mặc Tinh gật đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp đó gần như là ngã vào lòng Tiêu Cảnh Nam, cô nhíu mày.
“Lần trước châm cứu xong, cô có cảm giác gì?” Lục Ngôn Sầm châm xong thì hỏi.
Mặc Tinh: “Bủn rủn vô lực, nhưng mà ngày hôm sau là tốt rồi.”
“Ừ.” Lục Ngôn Sầm gật đầu, sau đó anh ấy lấy điện thoại ra nhìn một cái: “Một tiếng nữa rút châm, tạm thời tôi có chút việc, đi ra ngoài một lát, một lúc là tôi về.”
“Bác sĩ Lục cứ đi làm việc đi.” Mặc Tinh nói.
Lục Ngôn Sầm lại dặn dò vài câu nữa, mới mở cửa đi ra ngoài.
Anh ấy đi ra ngoài một lúc thì có người gõ cửa phòng làm việc.

Mặc Tinh mím môi, nói: “Vào đi.”
Cửa mở ra, một bà cụ tóc trắng rất là có khí chất đi vào.
“Bà muốn tìm bác sĩ Lục à? Giờ anh ấy…” hai chữ ‘không ở đây’ đã nghẹn lại khi cô nhìn thấy ông cụ Tiêu ở đằng sau bà cụ.
Bọn đi đi vào, chắc là đặc biệt tới tìm cô.
Ông cụ Tiêu quyền cao chức trọng, Mặc Tinh mới từng gặp ông ấy vài lần, ấn tượng lại rất sâu sắc: Đây là một ông cụ ích kỷ lại còn bá đạo ngang ngược, nói một thì không là hai, và không cho phép bất kỳ người nào phản bác ông ấy.
Ông cụ Tiêu mặc quần áo bệnh nhân, khí sắc cũng không tốt lắm, nhưng dù vậy, ông ấy vẫn khí thế bức người, không cho nhìn thằng.
“Chân đang châm cứu, không tiện xuống giường, chủ tịch Tiêu lượng thứ.” Việc lớn nhỏ gì ở Tập đoàn Tiêu Thị thì do chủ tịch Tiêu Cảnh Nam quản lý, nhưng người nắm quyền chân chính ở tập đoàn Tiêu Thị thì vẫn là chủ tịch Tiêu lão gia tử.
Ông cụ Tiêu đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: “Đi tù không uổng lắm, đã hiểu chuyện hơn nhiều.”

Không nghe ra rốt cuộc là khen hay là trào phúng.
Mặc Tinh cụp mắt, cô không tiếp lời.

Nhưng hai bàn tay thì nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, có chút đau.
“Cô đừng căng thẳng, ông nhà tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu.” Bà cụ ở bên cạnh chậm rãi nói.
Mặc Tinh gật đầu, không nói gì, có điều sống lưng căng thẳng.
“Bây giờ cô đang ở bên Cảnh Nam sao?” Ông cụ Tiêu kéo ghế ra rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, như là muốn nhìn ra hai cái lỗ trên người cô vậy.
Ánh mắt Mặc Tinh xoẹt qua một tia châm chọc, ngón tay nắm chặt ga giường dưới thân, thấp giọng nói: “Chắc ông đã điều tra chuyện này rồi, hà tất gì còn phải hỏi cháu nữa?”
“Đừng nói là bố mẹ cô, ngay cả ông ngoại, bà ngoại cô cũng không dám có cái thái độ này với tôi!” Ông cụ Tiêu bất mãn hừ một tiếng: “Tôi hỏi cô cái gì, cô thành thật trả lời là được, không cần nói nhảm, tôi cũng không có thời gian nghe cô nói nhảm!”
Bàn tay đang nắm ga giường của Mặc Tinh siết chặt, cô hít thở sâu một hơi rồi nói: “Nếu như bị ép ở bên cạnh anh ta, cũng được tính là ở bên nhau như trong miệng ông nói thì chúng tôi đang ở bên nhau.”
“Tháng sau, Cảnh Nam sẽ đính hôn với Sơ Tuyết, cô không được ở lại thành phố B nữa!” Ông cụ Tiêu không cho phản bác, ông ấy nói: “Cô chuẩn bị một chút, tôi sẽ sắp xếp người đưa cô đi!”
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh ngẩng đầu lên, hàng mi rung rung vài cái: “Để tôi đi thì cũng không phải là không được, nhưng tôi có hai điều kiện.”
“Cô đang ra điều kiện với tôi?” Ông cụ Tiêu đã cao giọng hơn rất nhiều.
Bà cụ tiến lên vuốt lưng cho ông ấy, rồi nói: “Cô gái này cũng đáng thương lắm rồi, cô ấy bảo hai điều kiện thì cứ cho cô ấy hai điều kiện đi, ông đừng tức giận với một tiểu bối chứ.”
Ông cụ Tiêu hừ mạnh một tiếng, liếc Mặc Tinh: “Nói đi.”
“Tiêu Cảnh Nam lấy anh trai và chị dâu tôi với cả con của bọn họ ra uy hiếp tôi, tôi rời khỏi đây cũng được, nhưng ông phải đảm bảo bọn họ bình an vô sự.” Lưng Mặc Tinh đã bị mồ hôi lạnh làm ướt rồi: “Đây là điều kiện thứ nhất.”
Ông cụ Tiêu nhíu mày, vẻ mặt không dễ nhìn lắm, nhưng không có nói gì.
“Điều kiện thứ hai cũng không phải vấn đề đối với ông.” Mặc Tinh lau mồ hôi trên trán.

Ông cụ Tiêu cười nhạt: “Ai nói không phải vấn đề đối với tôi, thì tôi phải đồng ý sao?”
“Tôi muốn tham gia hôn lễ của ông cụ Lâm xong rồi mới đi.” Tay chân Mặc Tinh đã có hơi mềm nhũn rồi, cô cúi đầu, làm như không nghe thấy giọng nói bất mãn của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu hừ một tiếng, không nói gì, trong văn phòng yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi liên tục ứa ra, sau đó chảy theo cằm rồi nhỏ xuống quần áo của cô.
“Hôn lễ vào lúc sáu giờ chiều, tôi sẽ cho người đi đón cô!” Ông cụ Tiêu trầm mặt nói một câu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bà cụ nhìn thoáng qua sắc mặt cực kỳ xấu của Mặc Tinh, bà ấy thở dài rồi đi ra ngoài theo ông cụ Tiêu.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Mặc Tinh mới hoàn toàn thả lỏng, cả người mềm nhũn vô lực nằm trên giường bệnh, quần áo đã ướt như thể vừa vớt ra từ trong nước vậy.
Nhưng mà nhếch nhác đến bước này, khóe môi cô lại chậm rãi nhếch lên một độ cong, đôi mắt hiện lên tầng ý cười.
Có thể rời khỏi Tiêu Cảnh Nam rồi, thật là tốt!
Hơn nửa tiếng sau Lục Ngôn Sầm mới quay lại, trong tay anh ấy còn xách hai cái túi được đóng góp tỉ mỉ.

Anh ấy đi vào, liền đưa hai cái túi cho Mặc Tinh: “Mẹ tôi tặng cô hai món quà nhỏ, mong cô đừng chê.”.