Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 196: 196: Anh Dẫn Tinh Tinh Đi Đâu Rồi





Tiêu Cảnh Nam nói thêm một câu, sắc mặt An Sơ Tuyết liền khó coi vài phần, cái người mà ngày thường giỏi nói lời hiền lành, giờ phút này lại chẳng thốt nên nửa chữ.
“Tôi còn có việc, cáo từ trước.” Tiêu Cảnh Nam lạnh nhạt quét mắt nhìn An Sơ Tuyết một cái, sau đó đi về phía cửa.
“Anh Cảnh Nam.” Vẻ mặt An Sơ Tuyết có chút hoảng hốt, cô ta gọi anh lại: “Anh lựa chọn như vậy, anh sẽ không hối hận sao?”
Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn cô ta: “Có hối hận hay không, cũng không liên quan tới cô.”
“Không liên quan tới em thật không?” An Sơ Tuyết cười sâu xa một tiếng, có một chút bi thương, tang thương, lại mang theo một tia hận ý khó mà phát giác.
Tiêu Cảnh Nam nhìn sâu vào mắt cô ta, anh không trả lời.

Sau đó anh rời khỏi rạp chiếu phim, lái xe đến công ty.
Trong đại sảnh công ty, Mặc Lôi quấn như nửa cái xác ướp ngồi trên sô pha, vẻ mặt không vui, còn Thủy Thanh Lan thì ngồi cạnh anh ấy, cúi mặt chơi điện thoại.
Lễ tân vừa nhìn thấy anh thì như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Tổng giảm đốc Tiêu, anh tới rồi!”
Cô ta liếc trộm Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan, rồi nói nhỏ: “Cậu Mặc và mợ chủ Mặc đã đến đây từ sáng sớm, nói là phải bắt anh giao cô Mặc ra…”
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam giao túi công văn cho lễ tân: “Chuyện còn lại cô không cần lo nữa.”
Câu mà lễ tân chờ chính là câu này, cô ta vội vàng ôm túi văn kiện rồi vui vẻ rời đi.
“Tên họ Tiêu kia, anh đã đưa Tinh Tinh đi đâu rồi hả?” Mặc Lôi muốn đứng lên, nhưng cái mông vừa rời khỏi ghế, đã bị Thủy Thanh Lan ở bên cạnh ấn xuống.

Ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam thế này, anh ta cứ có cảm giác kém hơn đối phương một bậc.
Tiêu Cảnh Nam: “Trúc Hiền Trang, sống cùng tôi.”
“Tên, khốn!” Mặc Lôi cầm cái nạng lên, muốn đánh vào người Tiêu Cảnh Nam.
Khoảng thời gian trước, Tiêu Cảnh Nam mới lột sạch quần áo Mặc Tinh rồi ném cô ra ngoài, bây giờ lại ép Tinh Tinh sỗng cùng anh, này tính là cái gì? Coi Tinh Tinh như sủng vật, thích thì đùa hai cái, không thích liền đá chân à?
Tiêu Cảnh Nam khẽ nghiêng đầu, dùng tay bắt lấy cái nạng đang đánh úp lại, chậm rãi phun ra tám chữ: “Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.”
Động tĩnh bên này rất lớn, có một số nhân viên đã nhìn lại đây, nhưng chỉ dám lén nhìn vài cái.
Lúc phó tổng giám đốc Lý tới thì trùng hợp nhìn thấy cảnh này, ông ta đã bảo các cấp dưới ngoại trừ lễ tân thì đều tản đi.

Ông ta cũng không có nán lại, ông ta chỉ chào Tiêu Cảnh Nam một tiếng liền đi luôn.
“Anh nói cái gì?” Mặc Lôi đen mặt chất vấn.
Tiêu Cảnh Nam thả chiếc nạng ra, thản nhiên nói: “Không có đầu óc.”
Gặp phải chuyện gì thì chỉ biết động thủ, giao Mặc Tinh cho Mặc Lôi, anh ấy cũng không bảo vệ tót.

Sơ Tuyết chỉ cần hơi dùng tâm tư là có thể xoay anh ấy vòng vòng.

Mặc Lôi vốn đã ngứa mắt với anh, giờ phút này còn bị anh nói như vậy, lửa giận xông thẳng đến não, há miệng liền muốn chửi.
“Anh đừng ở đây gây rắc rối cho Tinh Tinh nữa!” Thủy Thanh Lan nắm tai anh ấy cảnh cáo một câu, rồi ấn anh ấy xuống.
Mặc Lôi ỉu xìu luôn, anh ấy đánh lên đùi thạch cao xả giận.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Thủy Thanh Lan cố gắng làm cho giọng điệu của mình tốt một chút: “Tinh Tinh nói với tôi, anh và em ấy đã gỡ bỏ được hiểu nhầm, bây giờ anh đang là bạn trai em ấy.”
“Tôi nghĩ, khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của Tinh Tinh không tốt lắm, anh xem có thể để em ấy sống với chúng tôi một thời gian trước được không, xoa dịu cảm xúc một chút?”
Cô ấy không giúp được Mặc Lôi chuyện gì, hai người vừa thương lượng, bọn họ nghĩ rằng có thể thương lượng với tổng giám đốc Tiêu một chút, để cho Tinh Tinh sống cùng họ một thời gian.
“Không được.” Tiêu Cảnh Nam không khéo một tí nào, anh từ chối dứt khoát.
Mặc Lôi là một người nóng tính, anh ấy vừa nghe thấy lời này thì cần luôn cái nạng lên, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Cảnh Nam: “Họ Tiêu kia, khi có hiểu nhầm thì anh dày vò Tinh Tinh, giờ hết hiểu nhầm rồi, anh vẫn không chịu buông tha con bé! Trái tim anh có làm bằng thịt không vậy?”
“Các anh nhớ cô ấy thì có thể đến Trúc Hiền Trang tìm cô ấy, hoặc là hẹn cô ấy ra ngoài.

Nhưng mà để cô sống với các anh, thì không được.” Tiêu Cảnh Nam nhìn đồng hồ, dặn dò lễ tâm thiết đãi hai vợ chồng thật tốt, sau đó cầm túi công văn lên rồi lên tầng.
Mặc Lôi không chịu bỏ qua như vậy, anh ấy muốn lên tầng tìm Tiêu Cảnh Nam, em gái anh ấy sống không tốt, tên khốn này cũng đừng mong yên ổn!
Nhưng Thủy Thanh Lan đã ngăn anh ấy lại: “Tổng giám đốc Tiêu nói cũng đúng, anh chính là không có đầu óc!”
Tiêu Cảnh Nam bảo Mặc Lôi không có đầu óc, anh ấy có thể chửi, nhưng vợ mắng anh ấy, ay ya, mắng thì cứ mắng đi!

"Bây giờ anh cãi nhau với tổng giám đốc Tiêu, thì chỉ sẽ khiến cho tổng giám đốc Tiêu bất mãn với Tinh Tinh: "Thủy Thanh Lan thở dài, vẻ mặt buồn bực nói: “Trước hết cứ quan sát đã, nếu thật sự không được… cùng lắm thì chúng ta đưa Tinh Tinh đi.”
Nhưng mà đưa Tinh Tinh đi, chắc chắn tổng giám đốc Tiêu sẽ không tha cho bọn họ.
Mặc Tinh không có đi thẳng về Trúc Hiền Trang, mà là bảo tài xế đi đến thị trường nhân tài.

Cô không thể cứ ở lại bên cạnh Tiêu Cảnh Nam, đợi sau khi rời khỏi anh, cô phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân.
Đợi sau khi đến thị trường nhân tài, cô trả tiền cho bác tài.
Bên trong thị trường việc làm hơi hỗn loạn, chỗ nào cũng thấy thông báo tuyển dụng cùng với người nhận lời mời nói chuyện.

Mặc Tinh vừa đi vào, liền có người mỉm tít mắt hỏi cô: “Cô gái, cô tìm công việc ở lĩnh vực nào?”
“Tôi chỉ xem thôi, cảm ơn.” Mặc Tinh nói.
Cô đi quanh quanh vài vòng, thông báo tuyển dụng nhân viên chương trình, nhà thiết kế với cả kế toán cũng không phải là ít, nhưng mà cô căn bản chưa từng học những phương diện này.
Mặc Tinh đi sâu vào trong, mới phát hiện một công ty đang thông báo tuyển dụng giáo viên dạy múa cổ điển.

Cô dừng lại, nhìn áp phích thông báo tuyển dụng mà bước chân bất động.
“Cô muốn ứng tuyển không?” Phía tuyển dụng mỉm cười nói: "Bên chúng tôi đãi ngộ tốt lắm, kỳ thực tập là ba tháng, mỗi tháng lương ba nghìn năm trăm tệ.

Sau khi chuyển lên làm chính thức, lương cơ bản là sáu nghìn tệ, bao ăn ở, bảo hiểm đầy đủ, nếu thể hiện tốt thì còn có thể nhận được ba nghìn đến sáu nghìn tệ tiền thưởng không cố định.

Mặc Tinh cưỡng ép di chuyển ánh mắt: “Tôi chỉ xem thôi, cảm ơn.”
“Tôi thấy cô vẫn còn nhỏ tuổi, có phải cô ngại đúng không?” Phía tuyển dụng nói, cô ta rất khéo hiểu lòng người: “Cô đừng lo lắng, cô cứ coi như là luyện tập vũ đạo bình thường thôi, tùy tiện nhảy một đoạn cho chúng tôi xem là được.”
“Nếu cô cảm thấy chỗ này đông người, không tiện nhảy, tôi có thể để lại cho chúng tôi một bản CV (Đơn xin việc), chúng tôi sẽ thông báo cô tới phỏng vấn sau.

Cô mà không mang CV thì cũng không sao, cô có thể để lại phương thức liên lạc cho chúng tôi.”
Phía tuyển dụng cực kỳ nhiệt tình, giáo viên dạy nhảy cổ điển bên trường bọn họ đột nhiên xin từ chức, bây giờ trường học đang cần người gấp.
Nhưng mấy người thi thử trước đó đều không phù hợp, hiệu trưởng ra lệnh cho bộ phân nhân sự bọn họ là trong vòng một tuần bắt buộc phải tìm được người bù vào chỗ hổng này.
“Thật sự không cần đâu, cảm ơn, tôi chỉ xem thôi.” Mặc Tinh vô thức rụt chân phải về sau, cố gắng cong môi, sau đó nhân lúc bên tuyển dụng đang nói chuyện, cô chật vật đi về phía ngược lại.
Đằng sau, giọng nói ngạc nhiên của phía tuyển dụng truyền đi rất xa.
“Thì ra cô ấy là một người tàn tật…”
Tiếng nói không to, thậm chí còn hơi nhỏ, nhưng đối với Mặc Tinh mà nói, thì lại giống như tiếng sấm nổ bên tai vậy.

Gương mặt cô nhoáng cái không còn tí huyết sắc nào, cô nắm chặt bàn tay, cúi đầu vội vàng tiến về phía trước, nhưng lại vô tình va phải người khác.
“Xin…” Mặc Tinh vội vàng nói xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy người mà cô va phải, chữ cuối cùng kia lại nghẹn trong cổ họng.
… An Thiếu Sâm!.