An Sơ Tuyết túm ống tay áo anh ta, dịu dàng nói: “Anh, đừng nói nữa, em cũng không trách cô ấy.
Trước đây dù sao cô ấy cũng trẻ tuổi bồng bột, vì anh Cảnh Nam mà ghen rồi làm ra một số chuyện điên cuồng, cũng hợp tình hợp lý.”
“Em lương thiện quá nên mới bị người ta bắt nạt thành thế này.” Vụ tai nạn xe cộ năm xưa khiến An Thiếu Sâm nghĩ lại mà sợ: “Nếu không phải em may mắn, thì bây giờ em không còn mạng nữa đâu, thế mà giờ em còn nói giúp cho Mặc Tinh!”
An Sơ Tuyết cắn môi, làm nũng: “Anh, dù sao trước kia cô ấy cũng là bạn của em, hơn nữa, ngoại trừ tàn tật một chân, em cũng không có bị thương chỗ khác.”
Cô ta càng như thế, An Thiếu Sâm càng tự trách: “Nếu không phải vì anh, em cũng không cần kết bạn với cô ta, càng sẽ không xảy ra vụ tai nạn xe cộ sau đó…”
Cuộc đối thoại của hai anh em làm cho dạ dày Mặc Tinh nhộn nhạo, buồn nôn.
Cô thật sự không có tâm trạng ở chỗ nào xem bọn họ diễn cảnh anh em tình thâm, không đợi An Thiếu Sâm nói xong, cô đã xoay người, tính đi về phòng bệnh.
Chân phải bủn rủn vô lực, cô lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt hai người An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm, dưới tình huống không vịn vào tường, cô bước đi chầm chậm đi về phía phòng bệnh.
Nhưng cô vừa mới chạm vào tay nắm cửa, còn chưa kịp mở cửa, liền bị An Thiếu Sâm đi vài bước tới nắm lấy cổ tay.
Anh ta lạnh nhạt nhìn, trong ánh mắt chán ghét và căm hận, cố gắng che giấu tình yêu không thể cắt bỏ: “Cô không được đi!”
“Buông ra!” Mặc Tinh dừng sức hất ta, nhưng cô bệnh nặng mới khỏi nên không có sức lực, không hất ra được.
An Thiếu Sâm nắm tay cô chặt hơn: “Xin lỗi Sơ Tuyết!”
“A!” Mặc Tinh cười nhạt một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Hôm đó, anh không có nói với tôi như vậy.”
Thân hình An Thiếu Sâm cứng ngắc, anh ta vô thức nhìn về phía An Sơ Tuyết, sắc mặt rất là khó coi.
Dáng vẻ bối rối của anh ta làm cho Mặc Tinh có cảm giác phục thù, cô liếm cánh môi khô khốc, chậm rãi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì anh nói là anh vẫn thích tôi, không thể buông bỏ tôi, muốn hủy bỏ hôn ước với Đường Thiến, sau đó cưới tôi.
Còn phía mẹ anh và An Sơ Tuyết, anh bảo anh sẽ nghĩ…”
“Đừng, nói, nữa!” An Thiếu Sâm nghiến răng nghiến lợi quát cô một câu, sau đó đẩy mạnh cô ra.
Chân phải Mặc Tinh vừa mới châm cứu xong chưa bao lâu, lúc này đang bủn rủn vô lực, bị anh ta đẩy như vậy, cô lảo đảo một chút, ngửa ra sau đụng vào chỗ cửa góc tường.
Thấy vậy, đồng tử của An Thiếu Sâm co rút, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, lập tức đi túm cô lại.
Nhưng cùng lúc đó, cửa phòng bệnh đối diện mở ra, một thân ảnh nhanh hơn anh ta vọt về phía Mặc Tinh.
Rầm!
Cửa phòng bệnh khép lại, Tiêu Cảnh Nam ôm Mặc Tinh trong lòng, hai người đụng vào trên cửa và phát ra một tiếng vang lớn.
Sau đó anh mới vịn vách tường, đầu đổ mồ hôi lạnh gắng gượng duy trì tư thế đứng thẳng.
Thấy cuối cùng Mặc Tinh chưa đụng vào tường, trên người cũng không bị thương chỗ nào, ánh mắt An Sơ Tuyết ảm đạm đi một chút và có hơi thất vọng.
Sau đó lại nhìn thấy người đang ôm chặt Mặc Tinh là Tiêu Cảnh Nam, phần thất vọng này lại nhiễm thêm vài phần đố kị, nhưng bất kể là đố kị hay thất vọng thì đều tiêu tán rất nhanh.
“May mà không sao!” An Sơ Tuyết nói: “Vừa rồi dọa em chết khiếp, nếu mà đụng vào hốc tường thật thì đầu ít nhất phải khâu ba bốn mũi, đến lúc đó anh em lại áy náy.”
Ánh mắt của An Thiếu Sâm khóa chặt vào Mặc Tinh đang được Tiêu Cảnh Nam ôm trong lòng, vẻ mặt biến ảo, quả đấm nắm chặt.
“Anh cô không cần áy náy nữa, làm cô thất vọng rồi.” Tiêu Cảnh Nam cười như không cười, đáy mắt ngưng kết thành bằng từng chút một.
An Sơ Tuyết mỉm cười, sâu trong mắt ẩn chứa sự đố kị và ẩn nhẫn: “Anh Cảnh Nam đùa rồi, Mặc Tinh không bị thương tất nhiên là chuyện tốt, sao em lại thất vọng cơ chứ?”
Chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm, Mặc Tinh nhíu mày, nhìn về chỗ có mùi máu nồng nhất, cô thấy máu đã chảy xuống tay Tiêu Cảnh Nam, rồi tí tách nhỏ trên sàn nhuộm thành huyết liên diêm dúa lòe loẹt, nhìn thấy mà giật mình.
Bị thương sao?
Mặc Tinh không nói rõ được tâm tình hiện tại của mình là gì, nhưng nhìn thấy anh bị thương, trong máu nhưng có * đang chạy tán loạn, khóe môi cô không kìm được nhếch lên.
Có lẽ, cô đã bị đámTiêu Cảnh Nam, An Sơ Tuyết, An Thiếu Sâm bức điên thật rồi, chỉ cần nhìn thấy bọn họ có một tí gì đó không thuận lợi, tâm tình của cô liền không kìm được mà vui vẻ.
“Động thủ với phụ nữ, cậu An đúng là càng ngày càng giỏi.” Ánh mắt sắc nhọn như chim ưng của Tiêu Cảnh Nam đâm thẳng vào An Thiếu Sâm.
Vẻ mặt của An Thiếu Sâm khó coi lắm, anh ta liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Mặc Tinh, anh ta há miệng, nhưng lại không nói gì hết.
“Anh Cảnh Nam nói anh em như vậy, là xử oan anh ấy rồi.” An Sơ Tuyết liếc mắt nhìn Mặc Tinh, sau đó nói với vẻ khó xử: “Vừa rồi là Mặc Tinh nói chuyện… thật sự là hơi khó nghe, anh em nhất thời kích động, mới không cẩn thận đẩy Mặc Tinh một chút.”
Tiêu Cảnh Nam cười nhạt một tiếng, châm chọc: “Lần trước, cô đã hất trà nóng vào Mặc Tinh, cô nói là không cẩn thận, bây giờ anh cô suýt thì đẩy ngã Mặc Tinh, cô lại nói là không cẩn thận hả? Sơ Tuyết, nhà các cô có truyền thống một khi làm sai cái gì liền bảo là không cẩn thận hả?”
“Tổng giám đốc Tiêu nói chuyện không khỏi khó nghe quá rồi đấy!” Khuôn mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm đỏ lên, anh ta giận dữ quát.
“Ăn ngay nói thật thôi mà, cậu An có trái tim pha lê đến cả lời nói thật cũng không nghe nổi từ khi nào vậy?”
Mặt An Thiếu Sâm hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh: “Anh…”
“Cậu An nhỏ tiếng thôi.” Tiêu Cảnh Nam nhếch môi: “Chỗ này là phòng bệnh, anh nói to ồn ào như thế này, sẽ quấy rầy các bệnh nhân khác nghỉ ngơi đấy.”
“Khoảng thời gian này,chuyện của ông ngoại anh đã trở thành đề tài nói chuyện của mọi người rồi đấy, nếu chuyện anh om sòm ồn ào ở bệnh viện lại bị người ta tuyên dương ra ngoài, thì ảnh hưởng dành cho hai nhà, nhà họ Lâm, nhà họ An không tốt đâu.”
Mặc Tinh ở trong lòng Tiêu Cảnh Nam đợi một lúc lâu, chân phải vừa châm cứu mới có chút sức lực, cô vốn định đẩy anh ra rồi đi về phòng bệnh, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của An Sơ Tuyết, cô đã thu lại bàn tay đang định đẩy Tiêu Cảnh Nam ra.
Hình như, cơ thể cô và Tiêu Cảnh Nam tiếp xúc thân mật thế này, làm cho An Sơ Tuyết rất khó chịu thì phải?
Khóe miệng Mặc Tinh nhếch lên một độ cong trào phúng, cô chủ động dựa sát vào trong lòng Tiêu Cảnh Nam, tư thế của hai người lại càng thân mật và mập mờ hơn.
Nếu bảo so sánh Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, cô ghét ai hơn, thì cô ghét người sau hơn.
Tiêu Cảnh Nam cùng lắm thì cũng chỉ ngốc một chút, bị An Sơ Tuyết lợi dụng, anh nhục nhã giày vò cô khắp nơi.
Nhưng An Sơ Tuyết, cô coi cô ta là bạn, nhưng cô ta lại vì một người đàn ông mà tính kế hãm hại cô, từng bước đẩy cô vào vực sâu!
Có thể khiến cho An Sơ Tuyết buồn nôn, cô có thể chịu đựng tiếp xúc trong một thời gian ngắn với Tiêu Cảnh Nam!
Tiêu Cảnh Nam nhận ra động tác của cô, thân mình cứng đờ, anh cúi đầu nhìn cô một cái, hầu kết lăn lộn, bàn tay đang ôm cô dùng sức hơn.
Trái tim luôn trống rỗng hai năm nay, nhoáng cái tràn đầy.
“Quan hệ của anh Cảnh Nam và Mặc Tinh, lúc nào thì tốt như vậy thế? Thật làm người ta hâm mộ.” Thấy cơ thể của hai người dựa sát vào nhau gần như không còn kẽ hở, nụ cười trên gương mặt An Sơ Tuyết có hơi cứng ngắc.
Mặc Tinh mỉm cười, đầu cố ý tựa vào lồng ngực Tiêu Cảnh Nam, sau đó cô nói với giọng điệu khoe khoang: “Cũng không lâu, chính là chuyện hôm nay.”.