Không bao lâu, cửa phòng cấp cứu đã mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang chuyên dụng mặc áo khoác bờ lu trắng đi ra ngoài.
Vừa thấy bác sĩ đi ra, hai mắt Mặc Lôi sáng lên, anh ấy đứng lên tính đi hỏi tình hình của Mặc Tinh, nhưng anh ấy còn chưa kịp đứng dậy, thì đã bị Lục Ngôn Sầm ấn xuống.
“Tình hình của cậu Mặc thế này, đừng cử động lung tung thì tốt hơn.” Lục Ngôn Sầm rất phản cảm với bệnh nhân không nghe lời, giọng điệu không tốt lắm.
Nói xong, anh ấy không chờ Mặc Lôi nổi bão đã tiến mấy bước đến chỗ bác sĩ, rồi hỏi: “Bác sĩ Tiền, tình hình của cô Mặc sao rồi?”
“Chưa chết.” Bác sĩ Tiền tháo khẩu trang ra, khuôn mặt u ám.
Thấy vậy, Mặc Lôi cũng không nhịn được nữa, anh ấy đứng bật dậy luôn.
Do cái chân bị thương dùng sức, anh ấy đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng lúc này hoàn toàn không quan tâm đến những cái này: “Ý gì? Tình hình Tinh Tinh gay go lắm sao?”
Thật sự là sắc mặt của bác sĩ khó coi quá, anh ấy không muốn nghĩ như vậy cũng không được.
“Hừ!” Bác sĩ Tiền nhìn anh ấy rồi hừ mạnh một tiếng, không để ý đến anh ấy, mà quét mắt một vòng, sốt ruột hỏi: “Tiêu Cảnh Nam tổng giám đốc Tiêu có ở đây không?”
Mặc Lôi không biết tình huống chính xác của Mặc Tinh, anh ấy suốt ruột lắm rồi: “Không ở đây! Anh ta không ở đây! Bác sĩ, anh nói cho tôi xem, rốt cuộc em gái tôi thế nào rồi?”
“Là em gái anh à?” Bác sĩ Tiền nghiêng đầu nhìn anh ấy rồi hỏi.
Trán Mặc Lôi vì đau mà đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ấy lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng! Có phải tình hình của em ấy không ổn lắm đúng không?”
Không đợi bác sĩ trả lời, anh ấy đã vội vàng nói: “Xin anh nhất định phải cứu em ấy, cho dù tốn bao tiền cũng được, tôi không thiếu tiền!”
“Không thiếu tiền, chính là thiếu đạo đức.” Bác sĩ Tiền khó chịu nói: “Ngoại trừ tổng giám đốc Tiêu kia không được đi vào, những người còn lại muốn đi vào thì vào thăm đi.”
Dứt lời, anh ta liền đen mặt rời đi.
Mấy y tá nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng cấp cứu, đi theo sau anh ta, sắc mặt đều khó coi.
“Thiếu đạo đức cái gì? Trò gì vậy?” Mặc Lôi nhíu mày phàn nàn một tiếng, sau đó vội vội vàng vàng đi đến phòng cấp cứu.
Thủy Thanh Lan lo anh ấy bị ngã, vội vàng tiến lên dìu anh ấy.
Lục Ngôn Sầm hơi khó hiểu nhìn theo phương hướng mà bác sĩ Tiền bỏ đi, sau đó đi đến trước người Mặc Lôi, anh ấy nói:“Tôi làm cho.”
“Thế thì làm phiền bác sĩ Lục rồi.” Thủy Thanh Lan mệt đến nỗi đầu toàn mồ hôi, nói xong câu này, cô ấy ném luôn Mặc Lôi vào trong lòng Lục Ngôn Sầm, rồi đi nhanh về phía phòng cấp cứu.
Mặc Lôi đang ghé vào trong lòng Lục Ngôn Sầm: “…”
Anh ấy chống tay lên ngực Lục Ngôn Sầm, muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, hai người đàn ông ôm ôm ấp ấp cùng một chỗ, thật sự là quá kỳ cục rồi.
Nhưng người anh ấy vừa cách Lục Ngôn Sầm mười cen ti mét, một bàn tay bất ngờ luồn vào nách anh ấy, sau đó một tay luồn vào chân anh ấy.
Mặc Lôi còn chưa rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cơ thể đột nhiên bay lên không.
Anh ấy bị Lục Ngôn Sầm bế ngang lên rồi!
Bế công chúa!
Mặc Lôi lập tức cảm thấy không ổn: “Anh anh anh…”
“Cậu Mặc không cần phải quá cảm động.” Dù sao thì trọng lượng của một người đàn ông to cao cũng hơi nặng, Lục Ngôn Sầm cau mày xốc xốc Mặc Lôi lên, sau đó bế anh ấy đi vào phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, Mặc Tinh ngồi trên giường đẩy, gương mặt hơi tái nhợt, nhưng thoạt nhìn không có gì đáng ngại, còn Thủy Thanh Lan thì đứng bên cạnh cô.
Trong ánh mắt phức tạp của hai cô gái, Lục Ngôn Sầm đặt Mặc Lôi lên giường, cong môi, lội ra hai má lúm đồng tiền: “Chân của cậu Mặc có thương tích, đi đường không tốt cho thân thể.”
Mặc Tinh: “…”
Cho nên, anh cứ bế một người đàn ông to con như này vào đây hả?
“Tinh Tinh, bây giờ em cảm thấy tốt hơn chưa?” Mặc Lôi không rảnh so đo với Lục Ngôn Sầm, anh ấy nhìn Mặc Tinh với gương mặt lo lắng, tốc độ nói cũng nhanh hơn ngày thường nhiều.
“Em không sao.” Mặc Tinh liếc qua Lục Ngôn Sầm ở bên cạnh, dừng một lát mới nói: “Vừa nãy tôi không có tái phát phù phổi, chỉ là giả vờ thôi.”
Cô không muốn gặp Tiêu Cảnh Nam, tốt thiểu thì bây giờ rất không muốn gặp, nhưng lại không có cách nào đuổi anh ra, cô đành phải nghĩ ra cái chủ ý thiu này.
“Tài nguyên bên phía cấp cứu luôn rất eo hẹp, cô Mặc lừa bác sĩ Tiền như vậy, cũng khó trách anh ấy mất hứng.” Lục Ngôn Sầm nhíu mày, trong mắt xoẹt qua một tia không vui.
“Chuyện này là lỗi của tôi.” Mặc Tinh nói: “Hôm khác tôi sẽ đi xin lỗi bác sĩ Tiền.”
Lục Ngôn Sầm khẽ nhíu mày: “Không cần thiết.
mỗi ngày bác sĩ tiếp xúc với nhiều bệnh nhân như này, bác sĩ sẽ không lãng phí thời gian đi giận với một người bệnh, một lát sau là hết giận ngay thôi.”
“Nói cách khác, cho dù sau này bác sĩ Tiền vẫn nhớ chuyện này, cô đi xin lỗi cũng vô dụng: Gỉa vờ bất ngờ phát bệnh chiếm dụng tài nguyên bác sĩ, đối với mỗi một bác sĩ, đây là một chuyện có tính chất rất tồi tệ.”
Mặc Lôi thì lại không quan tâm đến những chuyện này, điều anh ấy quan tâm chỉ có an nguy của Mặc Tinh: “Cái này không tính là chuyện lớn gì, em không cần để trong lòng, sau này anh sẽ xách ít đồ tốt đi gặp bác sĩ đó, coi như là xin lỗi anh ta!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lục Ngôn Sầm rất không tốt, anh ấy sớm đã nghe nói cậu Mặc là một nhị thế tổ đần độn không keo kiệt, nay vừa gặp, quả đúng là chỉ có hơn chứ không kém!
“Không cần, em tự đi là được.” Mặc Tinh nói: “Bất luận bác sĩ Tiền có để bụng chuyện này hay không, hoặc có nhận lời xin lỗi của em hay không, em đã làm không đúng, thì nên xin lỗi.”
Có lẽ cô của trước kia sẽ suy nghĩ giống anh trai, nghĩ rằng cầm ít đồ tốt đi bồi thường cho người khác là đã nhận lỗi xong rồi.
Nhưng có lẽ là hai năm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, quan điểm trên một số chuyện đã thay đổi.
Lúc này, vẻ mặt Lục Ngôn Sầm mới dịu lại chút.
“Được được được, nghe em hết! Chỉ cần em không sao, thế nào cũng được!” Trong mắt Mặc Lôi tràn ngập thương yêu và cưng chiều: “Nhưng mà Tinh Tinh này, sau này khi em làm thế này thì phải nhắc trước cho anh một tiếng, bằng không thể nào tim anh cũng có vấn đề!”
Thủy Thanh Lan ở bên cạnh xen vào một câu: “Anh em nghĩ rằng anh bị tổng giám đốc Tiêu chọc tức đến nỗi vào phòng cấp cứu, anh ấy đã cầm dao định liều mạng với anh ấy!”
Nói xong, cô ấy hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Lôi, có ý xong chuyện này sẽ tính sổ.
“Cầm dao ạ?” Trên mặt Mặc Tinh lập tức không còn tí huyết sắc nào, cô ấy quay đầu nhìn Mặc Lôi, nói to hơn: “Anh, chuyện là thế nào vậy?”
Mặc Lôi né tránh ánh mắt của cô: “Ha… ha ha… cũng không có chuyện gì to tát!”
“Chị dâu?” Mặc Tinh quay sang nhìn Thủy Thanh Lan, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cô không sợ Tiêu Cảnh Nam trả thù cô, nhưng cô sợ anh cô chọc giận Tiêu Cảnh Nam, và bị anh trả thù!
Ở nơi mà Mặc Tinh không nhìn thấy, Mặc Lôi nháy mắt với Thủy Thanh Lan, xin bà xã hạ thủ lưu tình.
“Không sao, anh áy cũng chỉ cầm dao dọa tổng giám đốc Tiêu một chút thôi.” Thủy Thanh Lan nói: “Nếu anh ấy mà đã làm gì thật rồi, thì bây giờ chị và anh em không thể đứng ở đây được nữa.”
Mặc Tinh nghĩ nghĩ, cô thấy cũng đúng.
Tiêu Cảnh Nam có thù tất báo, chẳng qua chỉ nghi ngờ cô vượt quá giới hạn thôi mà anh đã sỉ nhục và dày vò cô như vậy, nếu anh trai mà thật sự đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ, anh ta cũng không thể tha cho anh trai.
Mặc Lôi thấy đã tránh được một kiếp, anh ấy vội vàng dùng khẩu hình nói cảm ơn với bà xã, nhưng mà Thủy Thanh Lan đang nổi nóng, cô ấy cũng không thèm nhìn anh ấy lấy một cái..