Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 153: 153: Tài Chính Không Phải Vấn Đề





Mặc Sơ mím môi, lại thử thu chân về, nhưng thím Lưu cũng rất khỏe, cô không động đậy được tí nào, còn bị thím Lưu trừng mắt.

Cô cụp mắt liếm cánh môi khô khốc, khàn khàn nói: “Cháu không muốn nhận ân tình của tổng giám đốc Tiêu.


“A phi!” Thím Lưu hừ mạnh một tiếng: “Tiểu Sầm chữa chân cho cháu là ý của thím, liên quan gì đến tổng giám đốc Tiêu, sao lại thành nhận ân tình của cậu ta rồi vậy? Muốn cảm ơn thì cũng là cảm ơn thím!”
Bàn tay của Lục Ngôn Sầm đổi vị trí ấn chỗ khác, nghe thấy vậy thì cười nhẹ một tiếng.

“Cười gì mà cười!” Thím Lưu vỗ đầu anh ấy: “Nghiêm túc khám chân cho Tinh Tinh, tập trung vào!”
Lục Ngôn Sầm ò dài một tiếng, cảm khái nói: “Cháu cứ tưởng bác thương cháu nhất, hóa ra không phải…”
“Thím Lưu.

” Mặc Tinh ngẩng mặt lên, gọi thím Lưu một tiếng rồi thu chân với biên độ nhỏ.

“Đừng cử động!” Thím Lưu vỗ một cái lên chân cô: “Sao vậy?”
Mặc Tinh cúi đầu nhìn chân của mình, tự giễu nói: “Chữa khỏi cũng vô dụng, anh ta sẽ đánh gãy tiếp.


“Cậu ta đánh cháu, cháu cứ ngoan ngoãn để cho cậu ta đánh à? Không biết chạy à?” Thím Lưu lơ đễnh bẹp miệng: “Lúc nào thì cháu cũng sẽ đứng yên bất động cho người ta đánh vậy?”
Mặc Tinh cười cười khó hiểu, ngón tay nắm chặt ga giường dưới người.

“Được rồi, chuyện sau này để sau này rồi nói tiếp, bây giờ có thể chữa khỏi chân, thì mau chữa khỏi.


“Cháu nghĩ theo hướng tích cực ấy, cháu chữa khỏi chân, chưa chắc tổng giám đốc Tiêu sẽ đánh gãy tiếp, khi cậu ta muốn đánh gãy tiếp, thì chưa chắc là cháu sẽ không chạy.

Nhưng nếu bây giờ cháu không chữa chân, sau này có muốn chữa cũng không chữa nổi nữa đâu.



“Giờ cháu mới có hai mươi tuổi, nếu mà chữa khỏi, cháu muốn nhảy thì vẫn có thể nhảy tiếp, có khi còn có thể hoàn thành ước mơ ngày xưa nữa đấy.

Cháu nói xem có đúng không?” Giọng nói của thím Lưu đã dịu hơn nhiều rồi.

Đôi mắt Mặc Tinh lóe lên, cô cúi đầu nhìn chân phải, cô đã bị câu nói cuối cùng làm rung động.

“Bác cả còn có lúc dịu dàng thế này ạ? Cô Mặc, tôi cũng hơi ghen tị với cô rồi đấy.

” Lục Ngôn Sầm sợ Mặc Tinh lâm vào thế bí, anh ấy chậc một tiếng, tán gẫu với giọng nói ấm áp.

Thím Lưu cười mắng anh ấy, thỉnh thoảng anh ấy đáp lại hai câu, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên trên Mặc Tinh, rất nghiêm túc.

“Cả chân đều phải kiểm tra, mạo muội cô Mặc rồi.

” Lục Ngôn Sầm đứng lên nói một câu, sau khi được Mặc Tinh đồng ý, anh ấy ngồi xổm xuống xắn ống quần chân phải của cô lên, ngón tay thon dài như ngọc theo đầu gối của cô từ từ hướng lên trên.

Thím Lưu ở bên cạnh chống má đáng giá, bất thình lình nói một câu: “Tiểu Sầm, cháu kiểm tra cơ thể kiểu gì mà làm * vậy?”
Lục Ngôn Sầm dừng tay, khóe mắt khẽ giật, suýt nữa thì sặc nước miếng.

Lạch cạch.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.

Ánh nắng theo khe cửa chiếu vào, kéo một cái bóng thật dài trên mặt đất.

Trong tay Tiêu Cảnh Nam cầm túi công văn, ánh mắt dừng ở trên bàn tay của Lục Ngôn Sầm đang sờ đùi Mặc Tinh, ánh mắt lóe lóe.


“Đi vào không gõ cửa, gia giáo của tổng giám đốc Tiêu thật đáng lo!” Thím Lưu cười ha ha nhìn anh, nói chuyện không hề lưu tình.

“Tôi tới chỗ của mình, hình như không cần làm điều thừa.

” Phòng bệnh VIP này là phòng để cho Tiêu Cảnh Nam chuyên dùng, anh thản nhiên nói một câu, sau đó cúi đầu hỏi Lục Ngôn Sầm: “Chân của cô ấy thế nào?”
Lục Ngôn Sầm thả ống quần xuống cho Mặc Tinh, đứng dậy cười cười: “Xin lỗi tổng giám đốc Tiêu, đây là việc riêng của bệnh nhân, tôi không thể nói cho anh biết.


“Anh không nói, anh nghĩ tôi không có cách biết à?” Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, đặt túi công văn và cặp lồng giữ nhiệt trong tay lên bàn.

Lục Ngôn Sầm đang thu dọn đồ đạc trong hòm thuốc, nghe thấy vậy, anh ấy ngẩng mặt lên nhìn anh một cái: “Cuối cùng tổng giám đốc Tiêu có biết hay không là chuyện của tổng giám đốc Tiêu, tôi có nói hay không là chuyện của tôi.


“Bác sĩ Lục rất có cá tính.

” Tiêu Cảnh Nam nói một câu ý tứ không rõ, anh chỉ vào cặp lồng giữ nhiệt ở trên bàn, rồi nói với Mặc Tinh: “Mẹ tôi bảo mang đến.


Lục Ngôn Sâm xoa nết uốn xuất hiện vì ngồi xổm: “Tôi sẽ coi như tổng giám đốc Tiêu đang khen tôi.


“Bác sĩ Lục nghĩ như thế nào là việc của bác sĩ Lục.

” Tiêu Cảnh Nam múc một bát canh gà, bê đến trước mặt Mặc Tinh, nói ngắn gọn: “Uống đi.



Mặc Tinh chỉ nhìn canh gà một cái, liền thu hồi ánh mắt, cô thản nhiên nói: “Bệnh nặng mới khỏi, không ăn được mặn, không ngửi được tanh, cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Tiêu, nhưng không cần đâu.


“Uống đi.

” Tiêu Cảnh Nam đặt bát vào trong tay Mặc Tinh, nói lại một lần nữa.

Mặc Tinh mím môi, sắc mặt không được dễ nhìn bưng bát canh lên, nhấp một ngụm canh gà.

Lục Ngôn Sầm thu dọn đồ đạc xong, đậy nắp lại: “Hình như tổng giám đốc Tiêu thích ép buộc nhỉ?”
“Bác sĩ Lục học qua tâm lý học chưa?” Tiêu Cảnh Nam thản nhiên liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt nhưng đã có chút khởi sắc của Mặc Tinh, ánh mắt dịu lại.

Lục Ngôn Sầm gật đầu: “Một chút, biết xấp xỉ người bình thường, không thể bì với bác sĩ tâm lý.


“Vậy thì tốt.

” Tiêu Cảnh Nam nhếch khóe môi: “Nếu không e là anh sẽ là một lang băm.


Nghe vậy, Lục Ngôn Sầm khẽ giật mình một cái, mới kịp phản ứng anh đây là đang trả lời lại cái câu ép buộc mà mình vừa nói, anh ấy không kìm được mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tiêu vòng một vòng lớn thật đấy.


Tiêu Cảnh Nam vô ý cong môi, nhận cái bát trong tay Mặc Tinh rồi để lên bàn: “Khoảng thời gian này cô không cần đi làm, ở lại bệnh viện chữa chân.


Mặc Tinh nhíu mày, đang định mở miệng thì bị thím Lưu giành trước một bước: “Vậy, tôi thay Tinh Tinh cảm ơn cậu.


“Ừ.

” Tiêu Cảnh Nam hờ hững quét mắt nhìn qua chân của Mặc Tinh, anh há miệng, nhưng cũng không nói gì.


Thấy thế, Lục Ngôn Sầm hơi nhíu mày, anh ấy nói: “Tổng giám đốc Tiêu cũng không cần đi hỏi người khác nữa đâu, tôi có thể nói cho anh biết đại khái về tình hình chân của cô Mặc, hai năm trước, sau khi anh đánh gãy chân của cô ấy, nếu mà chữa trị kịp thời, thì rất nhanh là có thể hồi phục.


“Nhưng ở thời điểm đó, cô ấy bị đưa vào nhà tù, nếu tôi đoán không nhầm thì ở khoảng thời gian đó, chân của cô Mặc lại bị rất nhiều đánh, hơn nữa còn từng rét cóng một khoảng thời gian.

” Anh ấy quay đầu nhìn về phía Mặc Tinh: “Đúng không, cô Mặc?”
Nghe thấy vậy, hầu kết của Tiêu Cảnh Nam di chuyển, ngón tay trái hơi gập, gõ nhẹ vào bên chân, hàm dưới và sống lưng mất tự nhiên căng thẳng.

Mặc Tinh liếc mắt nhìn phương hướng của Tiêu Cảnh Nam, trong giọng nói mang theo châm chọc nhàn nhạt: “Có phải hay không, chắc hẳn tổng giám đốc Tiêu còn rõ ràng hơn đương sự là tôi đây.


Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, con người ảm đạm không rõ, nhưng cái gì cũng không nói.

“Thời điểm cô Mặc ra tù, xương chân phải mà bị tổng giám đốc Tiêu đánh gãy đã hơi lệch rồi.

Lần này, cô ấy lại dầm mưa trong thời gian dài như vậy, rét cóng trong thời gian dài như vậy, sau khi bác sĩ Phương kiểm tra, anh ấy nói một số tế bào ở chân phải cô ấy đã hoại tử.


“Tóm lại, muốn chữa khỏi chân của cô Mặc, là một chuyện rất khó khăn.

” Lục Ngôn Sầm nói.

Mặc Tinh cụp mắt, hàng mi run nhè nhẹ, hai nắm tay cô đặt ở bên người không kìm được nắm chặt.

Rất… khó khăn ư?
“Phương diện tài chính không phải vấn đề.

” Tiếng hít thở của Tiêu Cảnh Nam có vẻ dồn dập hơn bình thường: “Chỉ cần anh có chữa khỏi chân cho cô ấy, ngoại trừ thù lao ở phương diện tài chính ra, tôi có thể thỏa mãn một yêu cầu mà anh đưa ra.

”.