Vu Tĩnh Vận đã ngừng khóc, đôi mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng, một lúc sau, bà ấy mới hỏi với giọng run rẩy: “Bao năm qua, ông nghĩ về tôi như vậy sao? Kẻ vô năng trừ khóc ra không biết làm gì hết hả?”
“Chẳng nhẽ đây không phải sự thật được công nhận à?” Mặc Vệ Quốc chất vấn: “Nếu không phải tôi làm cho tập đoàn Mặc Thị phát triển như bây giờ, hai mươi phần trăm cổ phần trong tay bà có giá trị được như bây giờ không? Bà không xứng có số cổ phần đó!”
Vu Tĩnh Vận nghe thấy mà nghẹn họng nhịn trân trối, nửa ngày không nói nên lời.
Mặc Lôi vì chuyện của Mặc Tinh đã không có hảo cảm gì với bố mẹ anh ấy, hai người cãi nhau, ngoại trừ phiền ra thì anh ấy không có cảm giác gì, nằm trên giường bệnh ngoảnh mặt làm ngơ.
Còn Thủy Thanh Lan làm con dâu, lúc này cũng không tiện nói gì, trong nháy mắt phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạt.
Mặc Tinh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, châm chọc nói: “Tổng giám đốc Mặc nói nhảm hết bài này đến bài nọ, chưa có câu nào nói đến trọng điểm.
Ông nên vuốt lương tâm của ông rồi hỏi chính mình, nếu không phải ông ngoại bà ngoại tôi qua đời vì tai nạn xe cộ, từ đó ông tiếp nhận công ty, ông, một chàng trai nghèo lên đại học cũng phải được bà Mặc tài trợ học phí với sinh hoạt phí, dựa vào cái gì mà trở thành tổng giám đốc Mặc hả?”
“Mày… mày câm miệng!” Mặc Vệ Quốc hận nhất là người khác kể chuyện trước kia ông ta là một chàng trai nghèo, ông ta ôm ngực, thở hồng hộc chỉ tay vào Mặc Tinh: “Mày…”
Lạch cạch.
Lúc này, cửa bị người từ bên ngoài mở ra, Tiêu Cảnh Nam đi vào.
Anh quét mắt nhìn Mặc Tinh trước, thấy cô không khác thường, mới thu lại ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống cắt ngang lời của Mặc Vệ Quốc: “Làm phiền tổng giám đốc Mặc và bà Mặc ra ngoài.”
Lúc Tiêu Cảnh Nam nhìn sang, Mặc Tinh liền né tránh ánh mắt của anh, đợi sau khi anh nhìn sang chỗ khác, cô cũng không có nhìn anh, chỉ cụp mắt không biết đang nhìn nơi nào.
Mặc Vệ Quốc: “Cảnh Nam, cậu…”
Ông ra mới mở miệng một cái, đã bị Tiêu Cảnh Nam ngắt lời lần nữa: “Bây giờ, ngay lập tức.”
“Cậu bảo tôi đi ra, tôi đi ra là được chứ gì.” Sắc mặt của Mặc Vệ Quốc vẫn không tốt lắm, nhưng đã khôi phục lại điệu bộ nho nhã ngày thường: “Liên quan đến mảnh đất ở thành phố G, tôi muốn thương lượng với cậu.”
Chân mày Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu, ánh mắt lại rơi lên người Mặc Tinh.
Cô cúi mặt không nhìn anh, chỉ cho anh nhìn thấy sườn mặt, nhìn qua cô lại gầy đi rồi.
Trái tim anh hơi đau, hầu kết chuyển động, ừ một tiếng kéo cửa đi ra ngoài.
Khoảng thời gian này, Mặc Vệ Quốc vẫn đang tìm Tiêu Cảnh Nam, nhưng mỗi lần trợ lý Lý không nói là ‘tổng giám đốc Tiêu không có ở đây’, thì lại nói là ‘tổng giám đốc Tiêu đang họp, bây giờ không tiện tiếp ngài’, ‘hôm nay tổng giám đốc Tiêu rất bận, thực sự là không bớt ra được chút thời gian nào, xin lỗi’.
Ông ấy đã đi tám chín lần rồi vẫn chưa gặp được người, ông ta liền biết đối phương đang tránh ông ta.
Lúc này, nghe thấy Tiêu Cảnh Nam trả lời, ông ta lập tức vui mừng, nhắm mắt theo đuôi đi ra ngoài.
Vu Tĩnh Vận theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng bà ấy chỉ bước lên một bước rồi lùi về luôn, cúi mặt lau nước mắt.
“Tinh Tinh, vừa nãy em ho khan, rốt cuộc là có sao không? Có sao thì cứ nói thẳng, để chị dâu em gọi bác sĩ!” Cuối cùng trong phòng bệnh đã yên tĩnh lại, Mặc Lôi không yên tâm hỏi lại một lần nữa.
Vu Tĩnh Vận lau nước mắt, hoảng hốt ngẩng đầu lên: “Tinh Tinh, có phải mẹ và bố con cãi nhau làm con…”
“Không phải.” Mặc Tinh nhíu mày, lạnh giọng cắt ngang lời bà ấy, sau đó quay sang nhìn Thủy Thanh Lan và Mặc Lôi, sắc mặt khẽ dịu lại: “Em không sao, anh và chị dâu đừng lo.”
Thấy Mặc Tinh vẫn thân thiết với Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan như thế, chỉ lạnh nhạt với mình, lại cộng thêm hôm nay Mặc Vệ Quốc nói những lời đâm vào tim, nhất thời Vu Tĩnh Vận chợt bi thương, cơ thể lảo đảo vài vái.
“Mẹ.” Thấy vậy, Thủy Thanh Lan vội vàng tiến lên đỡ bà ấy.
Vu Tĩnh Vận dựa vào người cô ấy, lệ quang lấp lánh nhìn Mặc Tinh: “Tinh Tinh, có phải con trách mẹ hai năm trước không nói giúp con không?”
Mặc Tinh cụp mắt, không nhìn thẳng vào mắt bà ấy, cũng không hé răng.
Hai năm trước, cô bị tống vào tù, lúc lâm vào tình thế làm quân cờ, cô chỉ thấy tủi thân, buồn, còn cả đau khổ sau khi bị An Sơ Tuyết phản bội, cô chưa bao giờ oán giận bố mẹ.
Nhưng sau khi cô ra tù, thái độ mà bố mẹ đối với cô… haiz!
“Năm đó… năm đó con làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo là lái xe tông người khác, mẹ thật sự… thật sự không có mặt mũi nào nói giúp con!” Vu Tĩnh Vận hết sức đau khổ: “Mẹ trơ mắt nhìn con… con bị tống vào tù, mẹ… trong lòng mẹ cũng buồn mà!”
Nói không rõ rốt cuộc cảm giác trong lòng là gì, chắc là khó chịu.
Mặc Tinh nhíu mày, nắm chặt bàn tay rồi nói: “Đừng nói nữa.”
Mấy lần quanh co trên đường sinh tử, có một số chuyện cô đã nhìn thấu từ lâu rồi.
Hai mắt Vu Tĩnh Vận sưng như quả hạch đào, thấy thái độ của Mặc Tinh như vậy, trong lòng lại càng buồn: “Con nói con và Sơ Tuyết thân như thế, sao con… sao con có thể vì Cảnh Nam thích Sơ Tuyết, liền… liền muốn lái xe tông…” chết con bé?
Lúc Thủy Thanh Lan nghe được một nửa, cô ấy muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Tôi, bảo,” Giờ phút này, nỗi căm phẫn chảy xuôi trong huyết quản, kêu gào, Mặc Tinh đứng bật dậy, từ trong kẽ răng bật ra mấy chữ: “Im, mồm!”
Không tin cô!
Không tin cô!
Hai mắt Mặc Tinh đỏ ngầu, cô đi đến trước mặt Vu Tĩnh Vận, từng tế bào trên cơ thể kéo căng: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chưa từng làm tôi chưa từng làm tôi chưa từng làm! Tại sao không tin tôi!”
Cô đưa tay chỉ vào mình, chất vấn: “Tôi mới là đứa con mà bà mang thai mười tháng sinh ra, tại sao bà không tin tôi, lại đi tin An Sơ Tuyết?”
Vu Tĩnh Vận lùi về sau hai bước, nhìn dáng vẻ gần như là dữ tợn của cô, bà ấy ngơ ngác nói: “Mẹ…”
“Chính vì ngày thường tôi quá đùa vui ồn ào, không có ‘khôn khéo nghe lời’ như An Sơ Tuyết? Hả?” Mặc Tinh ép lại gần, khóe mắt ngấn lệ, lại bị cô cứng rắn nín lại: “Nếu đã nghĩ tôi không phải người tốt, cảm thấy chỗ nào tôi cũng không bằng An Sơ Tuyết, vậy thì hãy coi như không có đứa con gái này đi!”
Yết hầu kéo căng, Mặc Tinh run rẩy hít một hơi thật sâu: “Tôi cũng không dây dưa chèo kéo nhà họ Mặc các người, tại sao các người cứ phải tới trước mặt tôi tạo cảm giác tồn tại vậy? Nghĩ rằng diễu cợt tôi hai câu, thì rất có cảm giác thành tựu hả?”
Vu Tĩnh Vận run run cánh môi, vừa mở miệng, nước mặt liền chảy ra: “Mẹ…”
“Ra ngoài!” Mặc Tinh che miệng ho khan một tiếng, chỉ vào cửa khàn cả giọng quát.
Vu Tĩnh Vận đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt, bà ấy thống khổ, đau lòng lại hoảng hốt nhìn Mặc Tinh, há miệng vài lần, nhưng không nói ra được một chữ nào.
Thủy Thanh Lan đứng một bên, muốn khuyên nhưng lại không biết nên nói gì.
Mặc Lôi thì nhìn trần nhà không động đậy, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
“A!” Mặc Tinh lạnh lùng xì một tiếng: “Được, bà Mặc không đi ra ngoài, tôi ra!”
Cô xuống giường, cũng chưa đi giày, chân phải lộ ra một ít vân rồi đi ra cửa.
Lúc Mặc Lôi nghe thấy tiếng mở cửa, anh ấy mới nghiêng đầu, lạnh lùng liếc Vu Tĩnh Vận một cái, sau đó nhíu mày muốn ngồi dậy.
“Anh là người tàn tật cấp hai đấy, đừng có mà lộn xộn nữa.
Em đi qua xem sao!” Thủy Thanh Lan đi qua ấn anh ấy xuống, sau đó nói với Vu Tĩnh Vận một tiếng “Con đi xem Tinh Tinh”, rồi vội vàng đuổi theo..