Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 144: 144: Cô Là Một Người Thông Minh





Những món Nhật trên bàn thoạt nhìn ăn ngoan động lòng người, nhưng bất kể là Tiêu Cảnh Nam hay An Sơ Tuyết, đều không có tâm trạng ăn uống.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, nhưng đáy mắt lại không có một tí ý cười nào: “Thế thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi thôi, Tưởng Na Na là người ở câu lạc bộ Dream của tôi, tôi không thể tùy tiện giao nhân viên cho một ông già tám chín mươi tuổi làm nửa còn lại.”
“Anh Cảnh Nam, anh đang uy hiếp em à?” An Sơ Tuyết gượng cười, cả người căng thẳng.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”
Đối thoại của hai người giống như đã từng quen biết, nhưng tính chủ động lại thay đổi rồi.
Cơ thể An Sơ Tuyết cứng lại, sau đó cô ta cong môi, bàn tay khẽ nắm chặt rồi dịu dàng nói: “Hôm nay em tìm anh muốn Tưởng Na Na chẳng qua là theo lời nhờ vả của trưởng bối, cũng không phải nhất nhất phải được.

Nhưng nếu anh Cảnh Nam không đồng ý, một khi em đau lòng, có khi em sẽ khởi tố Mặc Tinh để xả giận đấy.”
Tiêu Cảnh Nam trầm mặt, ngồi xuống.
“Anh Cảnh Nam là một người thông minh, chắc hẳn anh biết lựa chọn như thế nào.” Sắc mặt An Sơ Tuyết đã trở lại bình thường, cô ta chậm rãi nói.
“Vậy sao?” Con người Tiêu Cảnh Nam khẽ híp lại.

An Sơ Tuyết mỉm cười nói: “Tối thiểu em nghĩ anh là một người thông minh.”
“Thế thì để cô thất vọng rồi.” Tiêu Cảnh Nam liếc mắt lành lạnh nhìn cô ta một cái: “Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn: Một, cô đưa Tưởng Na Na đi, tôi chữa chân cho Mặc Tinh.

Hai, cô khởi tố Mặc Tinh, tôi đăng chuyện chăn gối của ông Lâm lên mạng.”
An Sơ Tuyết cứng người, nhưng bên môi vẫn treo nụ cười nhạt: “Nếu em muốn đưa Tưởng Na Na đi, và vẫn không đồng ý chữa chân cho Mặc Tinh thì sao?”
“Không có khả năng này.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Nụ cười bên khóe môi An Sơ Tuyết cũng không giữ được nữa: “Anh Cảnh Nam thật sự cho rằng ông ngoại em là người coi trọng danh tiếng sao?”
“Không coi trọng à?” Tiêu Cảnh Nam cười cười, đứng dậy: “Thế rất tốt.”
Nói xong, xoay người liền đi.
An Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng dứt khoát không hề do dự của anh, vẻ mặt biến ảo, cuối cùng vẫn cắn môi, gọi ra tiếng: “Anh Cảnh Nam!”
Tiêu Cảnh Nam không thèm dừng bước, cũng không có đáp lại.
“Cô chủ, giờ phải làm sao đây?” Mắt thấy Tiêu Cảnh Nam sắp đi đến cửa rồi, nữ giúp việc sốt ruột nói: “Nếu chuyện của ông ngoại cô và cô Tưởng mà bung bét ra thật, thì không chỉ không tốt cho nhà họ Lâm, danh tiếng của nhà họ An cũng không tốt đâu!”

Sâu trong mắt An Sơ Tuyết xoẹt qua một tia hung ác, cô ta dịu dàng nói: “Đừng sốt ruột.”
Cô ta thấy Tiêu Cảnh Nam đã đi đến cửa, đang định đẩy cửa ra, dừng một chút: “…Nói thế nào thì trước đây Mặc Tinh cũng là bạn em, chân của cô ấy có thể chữa khỏi được, tất nhiên là em vui mừng ủng hộ rồi.”
“Cô là một người thông minh.” Tiêu Cảnh Nam dừng bước, nhưng không quay đầu lại, trả lại đánh giá của cô ta cho cô ta.
Bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn của An Sơ Tuyết khẽ dùng sức, cô ta cười nói: “Nếu đã nói chuyện ổn thỏa rồi, anh Cảnh Nam ngồi xuống ăn cùng em bữa cơm đi, gọi xong không ăn cũng lãng phí quá.”
“Khẩu vị của tôi và cô khác nhau, tôi không ăn được cái này, cô ăn từ từ, tôi không quấy rầy cô nữa.” Tiêu Cảnh Nam cũng không thèm quay đầu lại nhìn cô ta một cái, anh đẩy cửa ra rồi đi ra ngoài.
An Sơ Tuyết nhìn cánh cửa trống không, môi đỏ mọng khẽ nhếch, run run, sau đó khẽ cúi mặt, đôi mắt xoẹt qua một tia đau khổ và chua sót.
Sau khi ra khỏi nhà hàng Nhật, Tiêu Cảnh Nam lái xe đến quán mỳ thím Lưu.
Lúc anh đi vào quán mỳ, thím Lưu đang đưa lưng về phía anh thu dọn bàn ăn: “Anh ăn gì? Đợi một lát, tôi lập tức…”
Thím Lưu quay người lại, lúc nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam, nụ cười trên gương mặt tròn xoe cứng lại, bà ấy để chổi và hốt rác sang một bên: “Đồ ăn mà cái quán nhỏ này của tôi nấu, đoán chừng tổng giám đốc Tiêu cũng không ăn được, đừng lãng phí thì hơn.”
“Lâu rồi không gặp, thím Lưu.” Tiêu Cảnh Nam nói.
“Cái đấy là chắc chắn!” Thím Lưu mỉm cười, lúc nói chuyện kẹp lẫn đao súng: “Cậu là ông chủ lớn của tập đoàn Tiêu Thị, đường đường là tổng giám đốc Tiêu, tôi chỉ là bà chủ của một quán mỳ nhỏ, chúng ta a,”
Bà ấy chỉ lên trời rồi lại chỉ xuống đất: “Một trời một đất, không gặp được là quá bình thường! Giống như hôm nay cậu đến đây, chúng ta gặp nhau, điều này thuộc chuyện không bình thường, tôi nghĩ mà hoảng hốt!”

“Mỳ nhân ba món còn không? Phiền thím Lưu làm giúp tôi một phần.” Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.
“Có tôi cũng không dám làm cho cậu!” Thím Lưu cười ha ha: “Nếu ngộ nhỡ cậu ăn ra sợi tóc rồi con ruồi gì gì đó trong bát mỳ, cậu không vui một cái liền niêm phong quán của tôi, thế chi bằng tôi không kiếm mấy đồng tiền này nữa.

Cậu nghĩ sao?”
Tiêu Cảnh Nam gõ nhẹ hai cái lên bàn: “Tôi thấy bên trong không có tóc hay ruồi, thì thím cũng sẽ nhổ mấy sợ tóc rồi bắt mấy con ruồi bỏ vào.”
“Tổng giám đốc Tiêu thật biết nói đùa, tôi nào dám cơ chứ?” Thím Lưu lại cầm cái chổi lên quét, quét cái sàn nhà mà vốn đã sạch lắm rồi: “Nếu bị cậu phát hiện, cậu bẻ gãy một cánh tay một cái chân của tôi, thì tôi đi đâu nói lý đây?”
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhướng đuôi lông mày: “Nếu tôi không thể phát hiện được, có phải bà muốn làm như thế đúng không?”
Thím Lưu dừng lại động tác quét tước, cầm cái chổi rồi nhìn anh, cười hai tiếng.
“Bác sĩ Lục Ngôn Sầm là cháu của thím nhỉ?” Thím Lưu nói chuyện toàn đâm thọc, hai người vòng vòng thế này không biết vòng đến lúc nào, Tiêu Cảnh Nam dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng là cháu trai tôi.” Thím Lưu nói: “Nhưng thằng bé tính tình ngang bướng, nó cũng không thân với tôi lắm, nếu thằng bé không chữa chân cho cô An, cậu tới tìm tôi cũng vô dụng.”
Tiêu Cảnh Nam: “Thế nếu anh ta từ chối chữa chân cho Mặc Tinh, tôi tới tìm thím có tác dụng không?”
Nghe thấy vậy, thím Lưu dừng một chút, sau đó mỉm cười nói: “Cái này không cần phiền cậu nữa, mấy hôm trước cháu trai tôi mới về từ Mỹ, tôi đã nói với thằng bé rồi, cho nó đi khám chân cho Tinh Tinh, khám miễn phí, nhất định phải chữa khỏi chân cho Tinh Tinh.”
Bà ấy lại nở nụ cười: “Tinh Tinh của chúng tôi tính tình nóng nảy, luôn luôn yêu hận rõ ràng, không thích nhận tình cảm của người khác.


Nếu cậu thật sự có lòng, tôi phiền cậu cách xa Tinh Tinh một chút!”
“Vậy cảm ơn thím Lưu.” Con ngươi Tiêu Cảnh Nam trầm xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn, sau đó đứng lên, cởi một viên cúc áo sơ mi, nhưng anh phát hiện cỗ cảm giác nặng nề khó hiểu trong lòng vẫn chưa giảm bớt.
Thím Lưu: “Cậu hiểu nhầm rồi.

Tôi làm thế là vì Tinh Tinh, không phải vì cậu, cậu không cần cảm ơn tôi.”
“Tôi còn chút việc, cáo từ trước, sau này có thời gian rảnh tôi lại tới thăm thím Lưu.” Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!” Thím Lưu đặt cái chổi nằm ngang trước đầu gối của anh, thu lại độ cong nơi khóe miệng: “Mặc kệ chân tướng cậu đánh gãy chân Tinh Tinh vào hai năm trước là gì, tóm lại Tinh Tinh vì cái này mà không phải ngồi tù cả đời, tôi cảm ơn cậu.”
“Nhưng đây không phải là nói tôi thích cậu, những chuyện mà cậu làm với Tinh Tinh, đừng nói là Tinh Tinh, đến một người ngoài như tôi cũng không chấp nhận được.”
“Nếu cậu thật sự muốn tích chút đức, phiền cậu thả Tinh Tinh ra, sau này cách xa Tinh Tinh ra một chút, người làm thím là tôi đây, cảm ơn cậu thay Mặc Tinh!”
Tiêu Cảnh Nam quét mắt nhìn cái chổi trước người, tầm mắt chuyển đến trên người thím Lưu, chế nhạo: “Sao thím biết không phải cô ấy có lỗi với tôi?”
“Hả?” Thím Lưu sửng sốt.
Tiêu Cảnh Nam đi qua cái chổi, bước nhanh ra khỏi quán mỳ, lạnh lùng nói: “Chuyện giữa tôi và Mặc Tinh, chưa đến lượt thím quản.”.