Nhân viên phục vụ lập tức nói vâng, sau đó thân mật lau cái bàn và ghế mấy lượt cho Đường Thiến, cái người “mắc bệnh nghiện sạch sẽ nặng” này.An Sơ Tuyết chuyển động xe lăn đến trước bàn của mấy người Mặc Tinh, cô ta cong môi: “Anh Cảnh Nam, anh có ngại ghép bàn ăn cùng không?”
Tiêu Cảnh Nam không lên tiếng, anh chỉ nhìn sang Trương Hàn.
“Xin lỗi cô An.” Trường Hàn đẩy gọng kính, cười nói: “Hôm nay người mời khách là tôi, tôi không thích ăn cơm cùng người lạ cho lắm.”
An Sơ Tuyết cũng không tức giận, cô ta mềm mỏng nói: “Là tôi mạo muội, anh Trương không thích ăn cơm cùng người không quen, tôi cũng không tiện làm khó.
Nhưng mà nếu đã gặp nhau, anh Trương không ngại kết thêm người bạn à?”
“Trương Hàn.” Trương Hàn vươn tay ra về phía An Sơ Tuyết, ý vị nói: “Nghe danh cô An đã lâu.”
An Sơ Tuyết mỉm cười, cô ta bắt tay anh ta: “An Sơ Tuyết, tôi đã nghe nhiều về tên của anh Trương, rất tiếc là đến giờ mới được gặp mặt.”
Hứa Thư Di nhìn chằm chằm vào bàn tay mà hai người nắm, sắc mặt khó coi hừ một tiếng, cô ấy cúi đầu lật thực đơn phần phật.
Trong lúc đó, An Thiếu Sâm ngồi ở chỗ bên cạnh, ánh mắt như cây định bám chặt vào Mặc Tinh.
Mặc Tinh giống như chưa tỉnh, đợi sau khi nhân viên phục vụ bê hai mươi phần bún sò biển nấu tỏi lên bàn xong, cô đứng lên, ‘thân mật’ đặt hai bát bún sò biển nấu tỏi tới trước mặt Tiêu Cảnh Nam, Trương Hàn và cả Hứa Thư Di.
Cô ăn một miếng trước, sau đó nhìn Tiêu Cảnh Nam rồi nói: “Hương vị của sò biển ngon lắm, nhất là thêm tỏi nữa, hương vị rất tuyệt, tổng giám đốc Tiêu không nếm thử à?”
Hứa Thư Di nuốt ngụm nước miếng, cầm lấy sò biển cắn một cái, gật đầu lia lạ, hai mắt phát sáng.
Còn Tiêu Cảnh Nam, anh nhìn sò biển rồi cũng cầm lên, cắn một miếng, sắc mặt như thường: “Ừ, cũng được.”
Cử chỉ ăn của anh tao nhã lại cực nhanh, anh ăn một con sò biển, sau đó sắc mặt tự nhiên cầm một con sò biển khác lên, rồi bỏ vào miệng.
Thấy thế, trong mắt Mặc Tinh xoẹt qua một tia kinh ngạc, nhất thời cô cảm thấy sò biển trong miệng nhạt nhẽo không có vị gì hết.
An Thiếu Sâm vẫn nhìn chằm chằm cô, lúc anh ta nhìn thấy cô liên tục tỏ ra nịnh nọt Tiêu Cảnh Nam, anh ta mím chặt môi, con mắt màu hổ phách vì giận mà tỏ ra cực kỳ thâm trầm.
“Có nhìn nữa thì cũng không trở thành của anh đâu.” Sắc mặt của Đường Thiến cực kỳ khó coi: “Trước kia đi theo sau mông người ta theo đuổi nhiều năm như vậy, người ta còn không coi trọng anh, anh vẫn còn mơ mộng hão huyền là người ta sẽ chợt coi trọng anh à?”
Giọng nói của cô ta nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, nhưng bàn bên cạnh chắc chắn có thể nghe được.
Mặc Tinh cúi đầu ăn sò biển, cô coi như không nghe thấy.
Tiêu Cảnh Nam thì lại trầm mặt, yên lặng liếc An Thiếu Sâm một cái, động tác ăn sò biển cũng chậm lại.
Bị Đường Thiến đâm trúng chỗ đau, An Thiếu Sâm thu lại tầm mắt, mặt xanh mét.
“Chị dâu, chị xem mấy món em gọi có được không?” An Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn sang Đường Thiến, nhẹ giọng nói: “Có cần thêm mấy món nữa không?”
Đường Thiến không có thuận theo cái bậc thang mà An Sơ Tuyết đưa, cô ta cười như không cười nói: “Không cần thêm, tức đến no rồi, còn ăn cái gì nữa!”
“Woa, Mặc Tinh, cánh gà nướng mật ong siêu ngon luôn, cô ăn thử đi!” Hứa Thư Di cắn một miếng cánh gà, hai mắt lập tức tỏa đầy sao, cô ấy đưa cánh gà đến trước mặt Mặc Tinh như hiến vật quý vậy.
Mặc Tinh cắn một miếng, ngọt, nhưng không ngấy, hơn nữa thịt gà bên trong rất mềm, đúng là nướng rất được: “Ừ, rất ngon.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn môi đỏ mọng vì dính dầu mà phát sáng của cô, hầu kết lăn lộn, anh cũng cầm một cái cánh gà nướng mật ong lên.
“Câu dẫn người ta không thành trái lại còn bị ném đi, sao mà vẫn mà mặt mũi đi ra ngoài gặp người vậy? Không biết xấu hổ sao?” Đường Thiến tức đến nỗi ăn không vào, Mặc Tinh ở bên cạnh thì lại ăn nhiệt tình.
Hơn nữa, người trong lòng của vị hôn phu mà cô ta vừa mới đính hôn xong cũng là Mặc Tinh, điều này khiến trong lòng cô ta không có mùi vị gì.
Sắc mặt Mặc Tinh lập tức trầm xuống, cô nắm chặt nắm tay, bỏ cánh gà xuống, nhẫn nhịn cơn giận trong lòng không lên tiếng.
“Em bớt nói đi một câu, không ai bảo em câm đâu!” An Thiếu Sâm nhíu mày, quát Đường Thiến.
Đường Thiến cười khẩy một tiếng, trào phúng nói: “Em nói người trong lòng của anh, anh không vui rồi hả? Người ta thà thích một người đánh gãy chân của người ta, cởi sạch đồ người ta rồi ném ra ngoài cũng không tiếp nhận anh, anh đừng hy vọng nữa!”
An Thiếu Sâm dùng sức lên tay, thực đơn bị anh ta nắm thành một đoàn.
Anh ta cúi đầu không lên tiếng, nhưng nắm tay nắm chặt, gân xanh trên cổ hiện ra, thoạt nhìn hơi dữ tợn.
‘đánh gãy chân người ta’, ‘lột sạch ném ra ngoài’.
‘lột sạch ném ra ngoài’, ‘đánh gãy chân người ta’,… hai câu này lặp đi lặp lại trong đầu Mặc Tinh, cô mím chặt môi, cơ thể khẽ run.
“Mặc Tinh, cô sao vậy?” Hứa Thư Di ngu ngơ không hiểu gì.
Nhưng Mặc Tinh không có để ý đến cô ấy, mà đứng lên, trong tay cầm một cái đĩa, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Đắc tội người của nhà họ Đường, thì có thể khó sống đến mức độ nào?
Dù sao đi nữa thì đến cả chết cô cũng không sợ nữa rồi!
“Trước mặt mọi người bàn luận thị phi, người nhà họ Đường gia giáo tốt thật.” Trước khi Mặc Tinh đập cái đĩa lên đầu Đường Thiến, Tiêu Cảnh Nam đã đứng dậy, khoác tay lên bả vai cô, ấn cô ngồi lại chỗ ngồi.
Đường Thiến không ngờ Tiêu Cảnh Nam sẽ đứng ra, cô ta nhíu chặt chân mày, sắc mặt biến đổi: “Vừa rồi tôi nóng vội, nói năng chưa chú ý, nếu có đụng chạm đến tổng giám đốc Tiêu thì xin tổng giám đốc Tiêu thứ lỗi.”
“Nếu như tôi không muốn thứ lỗi thì sao?” Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ một tiếng, nhưng đôi mắt thì không có tí ý cười nào.
Đường Thiến giật mình, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Dưới tình huống bình thường, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thì sẽ không ngang nhiên làm khó đối phương như thế này.
An Thiếu Sâm nhíu mày, anh ta đứng lên, đáy mắt kiềm chế phẫn nộ điên cuồng: “Tổng giám đốc Tiêu thân là một người đàn ông, không cần thiết phải làm khó một người phụ nữ như vậy.”
“Xin lỗi, tôi khác anh An, tôi không phải trực nam ung thư.” Tiêu Cảnh Nam nhìn An Thiếu Sâm và Đường Thiến, ánh mắt hơi âm trầm: “Ở chỗ tôi, đàn ông và phụ nữ đều như nhau, đối xử bình đẳng.”
Hứa Thư Di khẽ chọt chọt Mặc Tinh, kề tai nói nhỏ với cô: “Núi băng này đang ra mặt cho cô phải không? Nhìn thế này, hình như anh ta đẹp trai hơn nhiều rồi đấy, không có đáng ghét như thế nữa.”
Mặc Tinh không trả lời, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam, để cái đĩa xuống, sau đó cắn cánh gà trong tay.
An Sơ Tuyết khẽ thở dài, nói với Đường Thiến: “Chị dâu, anh Cảnh Nam đánh gãy chân Mặc Tinh là bởi vì Mặc Tinh tông xe đâm gãy chân em.”
Cô ta liếc mắt nhìn Mặc Tinh một cái với vẻ đồn tình: “Về sau anh ấy lột sạch Mặc Tinh rồi ném ra ngoài, cũng là vì anh Mặc Tinh đã bỏ thuốc anh ấy, sau đó Mặc Tinh định thừa cơ quyến rũ anh ấy, anh ấy mới buộc phải làm như thế.
Vừa rồi chị nói thế, làm cho anh Cảnh Nam từ người bị hại thành người độc ác, sao anh ấy không giận cho được?”
An Thiếu Sâm lại ngồi xuống, vẻ mặt biến ảo không ngừng, phẫn nộ, xúc động, đau lòng, áy náy luân phiên chiếm cứ trái tim anh ta, không ai nhường ai, làm như phải xé rách trái tim anh ta ra thì mới chịu bỏ qua vậy.
Bởi vì hai bàn này của bọn họ nhiều người, hơn nữa thoạt nhìn không giàu cũng quý, quản lý đại sảnh đã sắp xếp mấy nhân viên phục vụ đứng ở đây chờ sau bảo.
Lúc này nghe thấy lời nói của An Sơ Tuyết, bọn họ đều nhìn về phía Mặc Tinh, trong mắt tràn ngập chán ghét..