Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 118: 118: Đại Khái Là Sắp Bị Anh Bức Điên Rồi





Dứt lời, thang máy kêu ting một tiếng, khóe môi cô ta nở nụ cười quyến rũ, sau đó đi vào thang máy.
Mặc Tinh đưa mắt nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay, khóe môi càng lại càng mím chặt hơn, sau đó cô nặng nề bước đi về phía thang máy.
Đối với cô mà nói thì, anh em nhà họ An là cứt chó tránh không kịp, còn Tiêu Cảnh Nam lại là chó dữ mấy lần suýt cắn chết cô, cô hận anh, cô muốn gϊếŧ chết anh, nhưng cô lại đang ở dưới nanh vuốt sắc bén của anh, vì sợ bị xé thành mảnh vụn, cô buộc phải khuất phục.
Bệnh viện có rất nhiều người, lúc mà một ông lão thiếu mất cánh tay trái, đi chân giả gương mặt đầy nết nhăn nhìn thấy Mặc Tinh, hai mắt ông ta sáng lên, sau đó vỗ vỗ người đàn ông trẻ cũng tàn tật đang ngồi cạnh ông ta, chỉ về phía Mặc Tinh.
Lại một đôi mắt nữa sáng lên.
Hai người dìu nhau, đi lại kỳ lạ đến trước mặt Mặc Tinh, ngăn cản cô.
Mặc Tinh vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, một người khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặt đầy nết nhăn, một người khoảng ba bốn mươi tuổi, khóe mắt có vết chân chim, làn da cũng bị phơi nắng mà ngăm đen.
Hai người tuổi tác bất đồng, nhưng đều là người tàn tật, vả lại quần áo tuy chỉnh tề nhưng đã giặt đến bạc màu, trên chân thì đi một đôi giày vải giá rẻ màu đen rất hiếm thấy.
Loại trang phục này, rất giống như là muốn ăn xin, hoặc là kẻ lừa đảo nói: “Cô gái ơi, tôi thiếu mấy đồng tiền đi đường, cô có thể cho tôi mượn một chút không”.
Mặc Tinh lại nhìn hai người một cái, cô khẳng định không quen bọn họ: “Xin hỏi, hai vị tìm tôi có việc gì à?”
Phù phù!
Hai người cũng không nói chuyện, sau khi liếc nhau thì trực tiếp quỳ trên mặt đất.


Động tĩnh quá lớn, xung quanh có rất nhiều người đều nhìn sang, ánh mắt kỳ lạ.
Mặc Tinh nhíu mày, không đỡ bọn họ, cũng không hé rằng, cô chỉ thản nhiên nhìn bọn họ.
“Cô đừng hiểu lầm!” Thấy thế, người đàn ông trung niên vẫy tay với cô, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: “Bọn tôi không phải ăn mày, cũng không phải lừa đảo, bọn họ chính là người nông dân mà cô từng giúp đỡ, nhìn thấy cô, bọn tôi muốn nói với cô tiếng cảm ơn!”
Người đàn ông lớn tuổi thì lau nước mắt, nói tiếng địa phương mà Mặc Tinh nghe không hiểu.
“Tôi chưa từng giúp đỡ người nông dân, các ông nhận nhầm người rồi.” Mặc Tinh bình thản nói một tiếng, cầm cặp lồng giữ nhiệt quay người liền đi.
Người đàn ông trung niên vội vàng đỡ ông lão đứng lên, sau đó khập khiễng chạy về phía Mặc Tinh, anh ta nói với tốc độ nhanh nhất: “Chúng tôi không phải kẻ lừa đảo thật mà, chúng tôi nhìn thấy cô, nên muốn nói tiếng cảm ơn thôi!”
Trong ánh mắt nghi hoặc của Mặc Tinh, khuôn mặt ngăm đen của anh ta phiếm hồng: “Chúng tôi đến đây làm công nhân, chính là công nhân xây dựng mà các cô nói đấy, tòa nhà bị sập làm chúng tôi bị thương, còn chết mấy người, sau đó ông chủ chạy rồi!”
“Nếu không phải cô bán những món quà trong bữa tiệc sinh nhật đi, rồi quyên góp tiền cho chúng tôi, thì ngay cả tiền chữa bệnh và tiền lắp chân giả chúng tôi cũng không có! Tôi dập đầu với cô một cái!”
Anh ta nói xong liền muốn quỳ xuống.
Mặc Tinh nghĩ một hồi, mới nhớ ra chuyện cô bảo bác gái bán hết những món quà nhận được ở bữa tiệc sinh nhật đi, rồi quyên tặng tiền cho người tàn tật.
Cô để cặp lồng giữ nhiệt xuống đất, khom lưng đỡ người đàn ông trung niên đứng lên: “Không cần cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Mặc Tinh không tranh công, cũng không ở lại nghe những lời ca tụng mà quần chúng vây xem dành cho cô, cô xoay người cầm cầm cặp lồng giữ nhiệt lên, đi xếp hàng ở thang máy bên kia.
“Nào, cô gái cô đổi chỗ với tôi, cô đứng chỗ tôi này!” Bác gái cao to giọng nói vang dội, trực tiếp kéo Mặc Tinh đến phía trước, sau đó bà ấy đứng ở hàng cuối cùng, rồi giơ ngón tay cái với người xung quanh: “Cô gái này đúng là người đẹp tốt bụng, siêu!”

Tiếng phụ họa vang lên xung quanh, tất cả đều khen ngợi Mặc Tinh.
Mặc Tinh đi vào thang máy rồi mà vẫn nhìn thấy hai người nông dân tàn tật kia ra sức vẫy tay với cô, trên gương mặt treo nụ cười cảm kích.
Cô nhìn bọn họ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đáy mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Phòng bệnh của Tiêu Cảnh Nam nằm ở tầng hai mươi, đặt là phòng bệnh VIP.

Mặc Tinh đứng ở cửa một lúc lâu, mới chậm rãi nhấc tay gõ cửa.
“Vào đi.” Cách cánh cửa, giọng nói lành lạnh của Tiêu Cảnh Nam truyền tới.
Mặc Tinh nhìn cửa, liếm cánh môi khô khốc, sau đó đẩy cửa ra, đi vào.
Thấy cô vào, đôi mắt đen như mực của Tiêu Cảnh Nam chợt lóe, ngay sau đó anh đã thua lại đồ đang chơi trong tay.

Nhưng mà anh có thu nhanh thì cô vẫn nhìn thấy.


Món đồ anh chơi trong tay là mặt dây chuyền ngọc bích của cô, cái mặt dây chuyền ngọc bích vốn đang ở trong tay quản lý cũ.
Mặc Tinh mím môi, kìm nén hận ý trong lòng, đi đến bên cạnh bàn, đặt cặp lồng giữ nhiệt lên bàn: “Chị Mân còn có việc phải xử lý nên để tôi qua.”
Chuyện ngày hôm qua sa thải nhiều người như vậy, không biết Tiêu Cảnh Nam sẽ xử lý cô thế nào, chắc sẽ không phải là sa thải, thế thì “hời” cho cô quá.
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, ánh mắt dừng một chút trên người cô, sau đó không nói gì nữa.
Chỉ cần là nơi có anh ở, Mặc Tinh đều cảm thấy cả người không thoải mái.

Cô cúi đầu, sống lưng buộc chặt đứng hơn hai mươi phút, thẳng đến khi lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, cô mới nói: “Nếu tổng giám đốc Tiêu không còn việc gì khác nữa, tôi…”
“Tôi đói rồi.” Tiêu Cảnh Nam khẽ liếc cô một cái, cắt ngang lời cô, sau đó đeo lại mặt dây chuyền ngọc bích lên cổ.
Mặc Tinh nhíu mày, không nhúc nhích.
Tiêu Cảnh Nam chống một tay xuống giường, ngồi dậy: “Đổ cho tôi một bát canh gà.”
“… được.” Mặc Tinh đè lại nỗi căm phẫn như sắp phá tung cơ thể cô mà ra, cúi đầu đáp một tiếng, đi qua đổ canh gà cho anh.
Cô thật sự không hiểu, hôm qua anh vừa mới lột sạch * cô rồi ném cô ra ngoài hành lang, sao hôm nay anh có thể tỏ ra như không có chuyện gì trước mặt cô nhỉ?
Mặc Tinh không tập trung bê canh gà đi đến trước mặt anh, cô khom lưng, hai tay đưa canh gà đến trước mặt anh.
Tiêu Cảnh Nam không cầm lấy canh gà, ánh mắt yên lặng dừng ở một chỗ đỏ bừng trên cổ cô, con người trầm xuống.


Ngón tay anh khớp xương rõ ràng chạm vào cổ cô, giọng nói thoáng lạnh: “Sao lại thế này?”
Cảm xúc lạnh lẽo trên cổ làm cho cả người Mặc Tinh run lên, cô đứng thẳng dậy, kéo áo lên trên, che đi vết tích kia, không lên tiếng.
Cô không muốn giải thích với anh, cũng không cần thiết phải giải thích với anh.
Dù sao thì giải thích hay không giải thích thì thái độ của anh đối với cô cũng thế.
“Mặc Tinh.” Tiêu Cảnh Nam nhìn vẻ mặt không sao cả của cô, chỗ lồng ngực như bị chặn lại, anh cởi một viên cúc áo ra, nhưng hô hấp lại không hề vì thế mà thông thuận bao nhiêu: “Tôi đang hỏi cô.”
Hàng mi Mặc Tinh run run, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại nhanh chóng cúi mặt: “Câu lạc bộ có quy định cấp trên hỏi cấp dưới nhất thiết phải trả lời không? Nếu như không có, tôi từ chối trả lời vấn đề này.”
Ánh mắt như chim ưng của Tiêu Cảnh Nam khóa chặt cô, giọng nói nặng hơn chút: “Mặc, Tinh.”
Ngón tay anh phủ lên giường, vô thức gõ gõ.
Mặc Tinh lại ngẩng đầu lên, lần này cô không còn thấp kém nữa: “Thực ra anh cần nói to như vậy, thính lực tôi tốt lắm, tôi nghe thấy được.

Xin hỏi anh gọi tôi có chuyện gì không?”
Khóe môi cô khẽ nhếch.
Dĩ vãng cẩn thận từng li từng tí làm theo ý người khác cũng chẳng có tác dụng gì, sự phẫn nộ, sự kìm nén và hận ý chạy tán loạn trong cơ thể, lại có cảm giác suиɠ sướиɠ kỳ diệu khi nhìn thấy sắc mặt anh trầm xuống.
Có lẽ, là sắp bị anh bức điên rồi..