Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 107: 107: Mặc Tinh Uống Say Rồi





“Vâng, lát nữa tôi sẽ thêm anh vào nhóm nhân viên quản lý của câu lạc bộ Dream.” Vân Mân tung cho anh một cái mị nhãn, nói.
Tiêu Cảnh Nam mím môi: “Khoảng thời gian này phản hồi của khách hành về câu lạc bộ Dream không tốt, tôi muốn xem xem bên phía nhân viên thế nào, rồi xác định vấn đề là ở cấp quản lý hay là cấp nhân viên.”
“Khách hành phản hồi không tốt, quản lý như tôi đây thế mà lại không biết!” Vân Mân che miệng, đôi mắt đẹp vì ngạc nhiên mà mở to: “Đây là sự thất trách của tôi, tôi đi gặp những người cấp quản lý bàn bạc là được, anh bận rộn nhiều việc, không phiền anh nữa.”
Tiêu Cảnh Nam chưa nói gì, anh chỉ nhìn thẳng vào cô ta.
Vân Mân không dám giờ trò nữa: “Nhưng mà mấy hôm nay anh ở bệnh viện, chắc là chưa bận như thế, lát nữa tôi sẽ thêm anh vào trong nhóm câu lạc bộ.

Để tránh cho mọi người bị dọa, không dám nói gì hết, tôi sẽ không nói anh là ai.”
Sau khi nghe thấy anh trả lời, lúc này Vân Mân mới gật đầu, vươn tay ra mở cửa.
Nhưng lúc nắm lấy tay nắm cửa, cô ta dừng bước, dựa vào tường mỉm cười nhìn anh: “Tôi thấy Mặc Tinh rất được, đáng tiếc tôi không phải một người đàn ông.”
Nói xong, không đợi Tiêu Cảnh Nam nói cái gì, cô đã mở cửa đi ra ngoài rồi.
Vừa khoảng khắc cánh cửa đóng lại kia, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tiêu Cảnh Nam.


Anh ngồi một lúc, mới nằm lên giường, nhìn trần nhà, suy nghĩ không theo khống chế bay đi lung tung.
Hai năm trước, ngày hai mươi bảy tháng chín, trước ngày sinh nhật của Mặc Tinh một ngày.
Trong cửa hàng tổng hợp người đến người đi, Tiêu Cảnh Nam bị các nhân viên cấp quản lý vây quanh, nghe bọn họ báo cáo, ngẫu nhiên sẽ đi vào một cửa hàng nào đó hỏi thăm tình hình cụ thể.
Khi anh đi vào một cửa hàng châu báu, anh nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng ở chỗ một cặp nhẫn, anh đã đi qua.
Cô bán hàng trong cửa hàng đã gặp không ít khách hàng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một nhóm khách quý, mà quản lý cửa hàng còn đang đứng ở phía cuối trong nhóm khách hàng, giống như là không quá có địa vị ở trong nhóm người này vậy.
Cô ta nở một nụ cười hoàn mỹ nhất, cố gắng khống chế tâm trạng kích động, nhìn theo tầm mắt của Tiêu Cảnh Nam: “Ánh mắt của anh thật tốt, đây là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, do nhà thiết kế nổi tiếng James Bell tự tay thiết kế và chế tạo, ở thành phố B chỉ…”
Tiêu Cảnh Nam không có thời gian nghe những lời vô nghĩa này, anh chỉ tay vào quầy thủy tinh, nói ngắn gọn: “Gói lại.”
Một đám người đứng sau anh đưa mắt nhìn nhau, vị này ở công ty hơn hai năm, căn cơ còn chưa ổn định, làm việc đã như này… Trên cuộc họp lần tới, cậu cả Tiêu, cậu hai Tiêu nên lấy chuyện này ra để nói!
“Vâng.” Nghĩ đến tiền trích phần trăm bán được cặp nhẫn này, cô bán hàng cười tít mắt, giọng nói càng ngọt hơn: “Anh có muốn xem một chút về mẫu khác không? Chúng tôi mới có mấy mẫu mới đến đấy.”
Tiêu Cảnh Nam đưa thẻ đen cho cô ta: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô bán hàng nhìn thấy thẻ đen, hai mắt sáng lên, thái độ càng thêm cung kính: “Không cần khách sáo.”
Cô ta run run tay quẹt thẻ, đóng gói nhẫn xong, hai tay đưa nhẫn và thẻ đen đến trước mặt anh: “Chúc anh mua sắm vui vẻ, hoan nghênh anh lần sau lại tới.”
Tiêu Cảnh Nam gật đầu, nhận lấy thẻ đen và nhẫn, quay người đi ra khỏi cửa hàng này.

Vừa đi ra khỏi tiệm, điện thoại đã rung lên.
Khóe môi anh nhếc lên một độ cong nho nhỏ khó nhận thấy, anh lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy hai chữ Sơ Tuyết, khóe môi hạ xuống, sau đó thẳng tay cúp điện thoại.
Thấy thế, người đàn ông mặc comle đi giày da đứng ở bên tay phải anh không nhanh không chậm nói: “Sắp đến quốc khánh rồi, ngoại trừ hoạt động giảm giá ra, cửa hàng tổng hợp còn sắp xếp…”
Vừa mới nói được một chuyện, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, vẫn là điện thoại của Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam nói một câu xin lỗi, sau đó lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị số gọi đến, anh khẽ nhíu mày, rồi nhận điện thoại: “Sao vậy?”
“Anh Cảnh Nam, Mặc Tinh uống say rồi, anh đến đón cậu ấy đi.” Trong giọng nói dịu dàng của An Sơ Tuyết pha lẫn mấy phần lo lắng.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, ánh mắt lóe qua một tia u ám: “Ở đâu?”
“Nhà em.” An Sơ Tuyết nói: “Mấy người An Như Nhã và Dương Lâm cũng ở đây, ba con sâu rượu, em thực sự là không chăm sóc hết được, nếu để mẹ em nhìn thấy mấy người bọn em uống thành ra thế này, em sẽ bị mắng mất.”
Tiêu Cảnh Nam nói: “Anh sẽ tới ngay, rồi cúp điện thoại.”

“Tôi còn có việc, tiếp theo sẽ mọi người báo cáo với phó tổng Dương.” Anh dặn dò mọi người ở đằng sau một tiếng, rồi cầm đồ định đi.
Nhưng phó tổng Dương kéo anh lại: “Tổng giám đốc Tiêu, có thể ở lại một lát nói chuyện không?”
Tiêu Cảnh Nam nâng cổ tay lên xem đồng hồ, giữ im lặng đi vài bước sang bên cạnh.
“Có đám cậu cả Tiêu phá đám, lần trước dự án vườn hoa mặt trời anh hoàn thành không phải là rất hoàn hảo, bên phía chủ tịch không quá hài lòng với anh.”
“Bây giờ quốc khánh phía trước, chuyện anh vì việc riêng mà tự ý bỏ bê vị trí công tác sẽ nhanh chóng truyền đến tay đám cậu cả Tiêu, bọn họ lại đi đến chỗ chủ tịch nói nói, hiện taị trí tổng giám đốc này vẫn chưa chắc là của ai.” Phó tổng Dương đứng bên cạnh anh, anh ta nghe mơ hồ, nhưng có thể đoán được sơ sơ.
Tiêu Cảnh Nam lại nâng cổ tay xem đồng hồ: “Nói xong rồi?”
Phó tổng Dương gật đầu.
“Nếu như chỉ vì một chút chuyện nhỏ như này, ông nội đã muốn thu lại chức vị của tôi, vậy thì tôi không còn lời nào để nói.

Việc tiếp theo giao cho anh rồi, trước sáu giờ tối, gửi vào mail cho tôi một phần kế hoách thúc đẩy tiêu dùng dịp quốc khánh.” Nói xong, Tiêu Cảnh Nam trực tiếp rời đi luôn.
Phó tổng Dương nhìn theo bóng lưng từ từ đi xa của anh, thở dài một hơi.
Hai mươi phút sau, Tiêu Cảnh Nam đã lái xe đến nhà họ An.

Anh xuống xe liền đi vào biệc thự nhà họ An, hỏi người giúp việc trong phòng khách: “Mặc Tinh đâu?”
Hai người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó đi lên trước một bước rồi nói: “Mời đi theo tôi.”
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, cầm chiếc hộp đựng chiếc nhẫn đi phía sau người giúp việc lên cầu thang, đi đến tầng ba rồi quẹo phải, anh đi vào phòng thứ nhất.

“Mặc Tinh?” Tiêu Cảnh Nam đẩy cửa ra thì cũng hô một tiếng, anh còn do dự bây giờ đeo nhẫn cho Mặc Tinh lúc cô say luôn, hay là đợi ngày mai sinh nhật cô thì đưa cho cô.
Không có tiếng trả lời.
Trong phòng trống không, cửa sổ mở một khe nhỏ, gió thổi qua, rèm cửa sổ màu xanh tung bay, mang theo một mùi hoa thơm bay vào.
Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam trầm xuống, anh quay người nhìn người giúp việc ở sau lưng, giọng nói hơi lạnh: “Mặc Tinh đâu?”
Bị anh nhìn chằm chằm, người giúp việc toát mồ hôi, cô ta cúi đầu dè dặt nói: “Cô chủ chúng tôi nói, nếu anh tới tìm cô Mặc thì dẫn anh đến đây.”
“Mặc Tinh đâu?” Tiêu Cảnh Nam không kiên nhẫn hỏi lại một câu.
Người giúp việc lau mồ hôi ở chóp mũi, giọng nói nhỏ ti tí: “Khoảng nửa tiếng trước, tôi thấy cô chủ chúng tôi, cô Mặc, còn có cô An và cô Dương ở cùng một chỗ chơi đùa, giờ không biết ở nơi nào rồi.”
Tiêu Cảnh Nam nhíu chặt chân mày, quay đầu bước đi.
Nhưng người giúp việc lại đến chỗ cánh cửa trước anh một bước, khóa cửa lại: “Tổng giám đốc Tiêu, cô chủ chúng tôi nói, để anh đến căn phòng này xong thì đi sang đối diện nhìn xem.”
“Tránh ra!” Tiêu Cảnh Nam đã sắp hết kiên nhẫn.
Người giúp việc nuốt ngụm nước miếng, trong đầu nảy số nhanh, sau đó nói: “Anh đi qua xem một chút, tôi nhớ là hình như cô chủ chúng tôi bảo là cô ấy sẽ chơi ở phòng đối diện với đám cô Mặc.”.