Một ngày thật bận rộn.
Vì quảng cáo cho album mới, một tuần này Ôn Uyển theo Thiên Âm chạy từ nam ra bắc. Mỗi một ngày đầu cô đều phải làm việc hết công sức để tạo ra bộ đồ mới, phối hợp với trang sức nào, cách trang điểm ra sao, thiết kế kiểu tóc cho lung linh. Chẳng qua cho dù có bận rộn nhưng lòng cô cũng không bình yên được.
Hơn nữa hôm nay, điều cô sợ nhất đã xuất hiện…
Quyền Thiên Trạm xuất hiện!
Anh đi tới đài truyền hình, chờ Xà Thiên Âm chụp hình xong liền cùng Trình Minh lên xe đi ăn, thuận tiện thảo luận về ca khúc mới. Vì vậy Trình Minh mới thuận tiện hỏi cô có cùng đi không.
Ông trời ơi, dĩ nhiên là cô không muốn đi!
Nhưng bây giờ cô không tìm ra được lý do từ chối.
Bởi vì ba giờ sau, Thiên Âm còn phải làm một chương trình quan trọng, để mọi việc được hoàn hảo cô phải đi theo cô ấy 24/24 giờ.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì đây?
Ôn Uyển thấy sắp tới thời gian hẹn thì lòng như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng đạo cụ.
Reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đầu óc cô chợt trống rỗng.
Là Trình Minh, quả nhiên là anh đến đón cô.
Cô có nên nghe điện thoại không? Hay tiếp tục làm đà điểu?
Trong lúc Ôn Uyển đang do dự, cô sợ tiếng chuông di động sẽ tiết lộ vị trí của cô…
Cô vội vàng nghe điện thoại: “Alo? Anh Trình, em là Ôn Uyển…”
“Ôn Uyển, có thấy tin nhắn của anh không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng.
“Em thấy được.” Giọng nói của cô rất nhỏ!
“Được rồi, Thiên Âm chụp ảnh xong rồi, chúng ra ra ngoài ăn cơm đi!”
“Nhưng mà...”
“A trạm cũng tới, cậu ấy còn mang theo thuốc bổ, nói muốn cho em.” Trình Minh nói tiếp.
Thuốc bổ? Trời ạ, lần này cô không thể nào từ chối được.
Đầu tiên là chăm sóc cô khi cô bệnh, sau đó là đưa thuốc bổ. Anh làm việc có tình có nghĩa như vậy làm sao cô có thể qua cầu rút ván chứ. Nhưng nếu cô đồng ý đi ăn cơm, cô… anh… giữa hai người…
Ôn Uyển gấp đến phát khóc nhưng cô vẫn chưa đưa ra được quyết định.
“Tại sao không nói chuyện? Bây giờ em đang ở đâu? Bọn anh qua đón em.” Ngược lại Trình Minh rất năng nổ, nhanh chóng đưa ra quyết định cho cô.
Chân Ôn Uyển bị dọa sợ!
“Không cần!” Cô cao giọng nói rồi lại nhanh chóng che miệng lại: “Anh Trình, em… em còn chút chuyện cần làm, mọi người đi trước đi.” Cô hạ thấp giọng nói.
“Có chuyện gì gấp vậy? Nếu là chuyện nhỏ thì giao cho trợ lý của anh làm cho. Mấy hôm nay em và Thiên Âm đi quảng cáo, không được ăn cơm đúng giờ. Hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt.” Trình Minh đề nghị.
“À... là về... về trang phục, có chút rắc rối nên mọi người đi trước đi. Khi nào em giải quyết xong thì chạy tới, là chỗ ăn trước kia phải không anh? À, không sao… em có thể đi một mình… dạ, em biết rồi.” Thật vất vả kết thúc điện thoại, Ôn Uyển mệt mỏi ngồi xỗm trên đất.
Tim cô đập kịch liệt, vừa hốt hoảng lại bất an.
Nếu có thể, cô tuyệt đối sẽ không nói láo nhưng cô không muốn gặp mặt anh. Cô cần thêm thời gian…
“Ông trời ơi!”
Cô vùi mặt vào hai đầu gối, cảm giác mình thật không còn thuốc nào cứu được.
Thừa nhận đi! Cho dù có cho cô thêm thời gian thì cũng không có gì thay đổi, bởi vì... bởi vì...
Bởi vì cô không thể quên chuyện đã xảy ra!
Cho dù cô biết mọi chuyện đã là quá khư nhưng hình ảnh của Quyền Thiên Trạm vẫn vô tình xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cho tới bây giờ, chỉ cần nghe tới tên anh, cô sẽ không tự chủ được xấu hổ, luống cuống. Làm sao cô có thể ăn cơm với anh chứ?
Chẳng qua là tránh được một lúc không tránh được một đời. Cái lý do y phục này nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn mười mấy phút, sau đó cô vẫn phải xuất hiện ở phòng ăn. Nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Ôn Uyển ngồi đến khi chân tê rần mới đứng dậy.
Chuyện tới thì sẽ tới, sớm muộn gì cũng chết thì thà chết sớm còn hơn. Nếu Quyền Thiên Trạm có thể tự nhiên ăn cơm, chứng tỏ anh đã quên mọi chuyện…
Anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên anh quên…
Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, dường như là muốn thôi miên chính mình. Nhưng mà cô đột nhiên ôm ngực, cảm giác nhói lòng này là gì?