Cô không biết mọi chuyện phát sinh như thế nào.
Cô chỉ nhớ mình khóc không ngừng, khóc đến thương tâm, hình như là cô lại trờ thành cô bé của hai mươi năm trước bị lạc giữa con mưa to. Toàn thân cô run rẩy, mọi người trên đường đều vội vã đi qua, không ai để ý đến cô.
Nhưng đột nhiên, có người ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô, mang cô thoát khỏi đoạn ký ức kia.
Cô cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ giúp cô xua đi nỗi sợ hãi.
Ôn Uyển chậm rãi mở mắt ra, cô phát hiện Quyền Thiên Trạm đang cúi đầu hôn mình.
Anh hôn lên nước mắt trên mặt cô, một lần lại một lần để xóa đi bi thương trong mắt cô.
Trong nháy mắt, mọi đau thương như tan biến hết, thay vào đó là sự kinh ngạc và khiếp sợ.
Cô khiếp sợ đến ngưng hoạt động, ngay cả khóc cũng quên. Mà anh hình như cảm nhận được sự thay đổi của cô nên chợt đem đôi môi nóng bỏng quyện lấy cánh môi cô…
“A...”
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lại nhanh chóng bị ngăn lại.
Đầu lưỡi anh càn quét, linh hoạt xông vào miệng cô.
Cô thử đẩy anh ra nhưng mùi vị vừa xa lạ vừa hấp dẫn nhanh chóng lấy đi ý thức của cô.
Ngực anh tràn ngập sự ấm áp làm cô cảm thấy rất an toàn.
Ở đây, không ai có thê tổn thương cô…
“Ôn Uyển...”
Anh gọi tên cô bằng giọng nói nhẹ nhàng, cô hình như bị thôi mien ngã vào sự ấm áp của anh, cô bứt cúc áo anh trong vô thức cũng như tìm kiếm hơi thở anh.
Rồi sau đó, là nhiều nụ hôn hơn.
Môi nóng của anh dời xuống, nhanh chóng hôn khắp da thịt non mềm của cô.
Lửa nóng lan nhanh, một ít khoái cảm nhanh chóng ập tới. Cô ngửa đầu than nhẹ lại cổ vũ them dục vọng của Quyền Thiên Trạm.
Tình huống bắt đầu mất khống chế.
Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên nóng bỏng, hai tay đang ôm cô dần dần thăm dò vào trong, nâng lên hai khỏa mềm mại của cô. Anh nhẹ nhàng như chạm vào báu vật quý nhất trên đời.
Nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua bàn tay cô nhanh chóng làm người cô nóng lên.
Một cái áo lặng lẽ rơi xuống đất.
Sau đó là cái thứ hai, thứ ba…
Cô biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì nhưng cô không muốn ngăn cản.
***
Phía sau hậu trường Đài truyền hình lúc nào cũng nhộn nhịp.
Ôn Uyển nhẹ nhàng trang điểm cho Xà Thiên Âm.
“Ngày đó tớ vội vàng đi diễn, lại không an tâm để cậu một mình nên nhờ A Trạm đến chăm sóc cậu, cậu không để ý chứ?”
Cây cọ trên tây Ôn Uyển thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Sao vậy?” Ôn Uyển nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không sao, dù sao tớ với anh Trạm… cũng không quen thuộc lắm. Huống chi lúc đó tớ đang bệnh không hiểu gì, gây phiền phức cho anh ấy nên cảm thấy ngượng ngùng.”
“Gì mà phiền phức chứ, mọi người đều quen biết nhau. Với lại A Trạm là người tốt, nếu không tớ cũng sẽ không nhờ cậu ấy chăm sóc cậu.” Xà Thiên Âm giải thích.
“Tớ biết.” Ôn Uyển khẩn trương gật đầu, nhanh chóng lấy hai cái chân mày giả để trước mặt Thiên Âm: “Tớ mới mua hai loại này, cậu thích màu nào.” Cô thử nói sang chuyện khác.
“Cậu quyết định là được rồi.” Xà Thiên Âm tùy ý nói, sau đó do dự nói tiếp: “Nhưng mà tớ cũng hiểu ý cậu, nếu là tớ cũng sẽ không để cho người đàn ông khác nhìn thấy bộ dạng mình lúc bị bệnh. Chẳng qua lúc đó cậu bị sốt cao mà tớ lại không tìm được ai thích hợp, đúng lúc đó A Trạm gọi điện tới…” Cô nhún nhún vai: “Nói tóm lại, mặc dù A Trạm không nói nhiều nhưng lại rất quan tâm cậu. Mọi người đều là bạn bè cho nên cậu không cần ngại ngùng.”
“À...Tốt.” Ôn Uyển ngu ngơ gật đầu. Sau đó lại tỉ mĩ vẽ chân mày cho Thiên Âm.
Động tác của cô lưu loát thuần thục, khẽ cắn môi dưới. Động tác này chứng tỏ cô đang rất lo sợ. Thiên Âm híp mắt lại, không khỏi có chút suy nghĩ.
“Đúng rồi, tớ nghe A Trạm nói...”
Cạch!
Cây vẽ chân mày rơi xuống đất, Ôn Uyển kinh sợ nhìn bạn tốt, cô giống như cô bé nhỏ làm sai chuyện.
Cuối cùng Xà Thiên Âm cũng xác định là bạn mình có vấn đề.
Sau khi hết bệnh, Ôn Uyển liền gọi cho cô vội vàng đi làm. Sau khi thất tình mà có chuyện để làm cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà cô ấy lại có chút mất tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, giống như là đang tìm kiếm ai đó. Cô tính giúp một tay nhưng bạn tốt cứ ấp úng không nói ra lời….
Xem ra không phải là cô quá nhạy cảm mà nhất định là bạn tốt có vấn đề. Mà vấn đề kia lại liên quan đến Quyền Thiên Trạm.
“Ôn Uyển? Cậu không sao chớ?” Cô quan tâm hỏi .
“À, thật xin lỗi, tớ không sao, chẳng qua là... chẳng qua là hơi mệt.” Ôn uyển vội vàng nặn ra nụ cười, nhanh chóng nhặt đồ lên tiếp tục trang điểm.
Xà Thiên Âm im lặng, chẳng qua đưa tay sờ trán cô: “Ừ, tốt, không có nóng rần lên, xem ra Y Sinh nhà A Trạm rất mát tay.” Cô lại cố ý nói tới Quyền Thiên Trạm.
Thân thể mềm mại lại cứng ngắc lần nữa: “Y Sinh nhà anh Trạm?” Cô cẩn thận hỏi, giống như là sợ lộ ra điều gì đó.
“Chính là bác sĩ gia đình nhà A Trạm, lúc đó cậu sốt cao hai ngày, A Trạm không thể làm gì khác hơn là mời Y Sinh tới khám cho cậu. A Trạm còn dẫn theo Quyên Quyên đến trông cậu trong lúc cậu ấy đi mua đồ.” Thiên Âm nói tiếp: “Tớ nghe nói tên khốn kiếp kia nhân lúc cậu bị bệnh tìm cậu gây phiền phức, bị Quyên Quyên hù dọa…”
Xà Thiên Âm lại mắng Quách Tuyển.
Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi.
Kể từ khi cô chia tay với Quách Tuyển, chỉ cần nghe tới tên hắn là Thiên Âm mắng không ngừng. Cô ngạc nhiên sao chuyện hắn tới cửa gây chuyện mà cô ấy cũng biết?
Anh Trạm nói cho cô ấy nghe lúc nào?
Lúc cô tỉnh lại thì đã thấy mình không mảnh vải che thân nằm trong ngực anh.Một lúc lâu cô mới lấy lại ý thức, chịu đựng toàn thân nhức mỏi, nhanh chóng mặc quần áo, tông cửa chạy ra ngoài
Cô núp ở khách sạn, tắt điện thoại di động. Không dám trở về nà mình, trốn hết hai ngày.
Ngày đó...
Chỉ là một sai lầm.
Cô đúng là điên rồi mới có thế quyến luyến anh, cùng anh… cùng anh…
Nhưng cô tuyệt đối không hối hận.
Cô nhớ anh ôm cô thế nào, hôn cô thế nào, vuốt ve cô thế nào, đoạt lấy cô như thế nào, thương tiếc cô ra sao.
Cho dù chỉ là một đêm xuân sắc nhưng lại ghi sâu vào trong lòng cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhớ lại điều gì đó mà đỏ bừng.
Chân Ôn Uyển ngượng ngùng quay đầu đi, giả bộ lựa phấn má hồng, đồng thời hít sâu một hơi rồi mới dám xoay người lại.
“Thiên Âm, cái đó... Anh Quyền nói với cậu cái gì vậy?” Cô giả bộ như không có gì, dùng giọng điệu thoải mái hỏi thăm. Trong lòng không ngừng cầu nguyện bạn tốt đừng tìm ra dấu vết gì.
Tiếng chửi rủa chấm dứt, Xà Thiên Âm giả bộ ngu hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Chính là... “ Ôn Uyển nắm chặt phấn má hồng, cô phớt lên má của bạn tốt. Nhưng lại dùng quá nhiều phấn, cô ảo não phủi bớt đi.
“Tớ nói.” Cô hít sâu một lần nữa: “Trừ Quách Tuyển, anh Quyền còn nói gì không?” Cô quét chút phấn vào tay, sau khi xác định được màu phù hợp rồi mới trang điểm cho bạn tốt.
Xà Thiên Âm càng xác định suy đoán của mình là đúng.
“Không có, cậu ấy chỉ nói nhiêu đó.” Cô hời hợt nói.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu không thì còn gì nữa?” Cô nháy nháy mắt, duỗi hai chân thon dài ra. “Có phải là xảy ra chuyện gì không, nếu không sao cậu hỏi vậy?” Cô thăm dò.
“Không có gì, tớ chỉ hỏi thôi.” Ô n Uyển lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trang điểm xong, Thiên Âm nhanh chóng bị trợ lý kéo đi.
Tiết mục mở màn, tất cả nhân viên liền rời khỏi hậu trường. Ôn Uyển mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Nếu chỉ là sai lầm, cô sớm nên quên đi. Chẳng qua là lòng cô còn chút vướng bận.
Ở khách sạn hai ngày, thỉnh thoảng cô lại nghĩ về anh.
Cũng bởi vì quá cô đơn nên cô mới lợi dụng anh. Cô chỉ dám để lại tờ giấy “thật xin lỗi” rồi bỏ chạy, không biết anh có tức giận không?
Hơn nữa anh và Thiên Âm, Trình Minh đều là bạn tốt. Bọn họ thường xuyên gặp nhau, mà cô là nhà trang điểm của Thiên Âm, tất nhiên cũng phải đi theo, đến lúc đó cô phải đối mặt với anh thế nào đây?
Cô lo lắng anh lúc nào cũng có thể xuất hiện.
May mà, không có chuyện gì hết.
Thiên Âm không biết gì, Trình Minh cũng không gọi điện cho cô, mọi chuyện như không có gì…
Cho nên anh không quan tâm đến ngày đó?
Cô suy nghĩ miên man đến khi một đám nhân viên đi vào cô mới ý thức được mình lại nghĩ về anh.
Cô hoảng sợ thu dọn đồ đạc, chạy tới bãi giữ xe.
Thật ra thì cô cần gì phải suy nghĩ nhiều. Với thân phận của anh, chắc đã sớm có nhiều phụ nữ. Anh chẳng xem ngày đó là gì hết, anh đã sớm quên cô rồi.
Từ nay về sau, cô chỉ là nhà trang điểm nhỏ bên cạnh ca sĩ. Mà anh, vĩnh viễn là nhạc sĩ vàng không thể với tới.
Ngày đó đã sớm trở thành quá khứ.
Mọi chuyện.
Cũng đã qua.