Đây là lần đầu tiên Hoắc Trường Uyên cảm thấy bối rối.
Thật ra tính cô rất kiên cường, khi anh gặp cô ở nhà họ Lâm, bị đánh đến sưng vù một bên má nhưng cô cũng không rơi một giọt nước mắt.
Nước mắt con gái không phải anh chưa từng nhìn thấy, nhưng dáng vẻ đỏ rực hai quầng mắt của cô khiến anh ít nhiều cảm thấy bực bội nơi lồng ngực, rất lâu không thể xua tan.
Hoắc Trường Uyên xưa nay chưa từng dỗ dành ai, cũng không biết dỗ.
"Lâm Uyển Bạch, cô còn khóc nữa thử xem?"
Khóe môi giật giật một lúc lâu, cuối cùng câu nói bật ra lại mang lời uy hiếp.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.
Dù có khóc, cô cũng không muốn khóc trước mặt anh.
Hoắc Trường Uyên bực bội, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra điều gì. Anh chỉ có thể cuộn tay lại thành nắm đấm, đặt bên khóe miệng: "Ngoài con dao cùn này, xem còn thiếu thứ gì không?"
Lâm Uyển Bạch lại cúi đầu xuống, không trả lời.
"Có cần báo cảnh sát không?" Hoắc Trường Uyên đành kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Không cần đầu..." Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng lên tiếng, nhưng đầu mày còn không buồn nhướng lên.
Cô nhặt chiếc túi dưới đất lên, phủi phủi bụi ngoài mặt. Sau khi đút giấy ăn và chìa khóa vào trong, cô cẩn thận dè dặt đặt con dao găm đã hỏng vào trong túi, trân trọng như một báu vật, sau đó khoác lên người, quay đầu đi về phía chiếc Land Rover.
Cứ thế, anh bị tảng lờ từ đầu tới cuối.
Hoắc Trường Uyên trừng mắt nhìn theo bóng cô, cố đè nén ngọn lửa trong lòng, giật tung mấy cúc cổ áo.
Trên đường trở về, Lâm Uyển Bạch không nói một câu nào, cô như một người bị bệnh, co rụt trên chiếc ghế lái phụ.
Cô cụp mắt xuống như đã ngủ thiếp đi, nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc túi xách.
Hoắc Trường Uyên vừa vô tình vừa như cố ý liếc nhìn cô mấy cái, đều thấy cô ra vẻ không thèm để tâm. Khoang xe im ắng đến nặng nề, anh đành bật radio lên.
...
Sau khi trở về, Lâm Uyển Bạch vẫn nhanh nhẹn đi vào bếp bận rộn.
Có điều bóng hình cô trông có vẻ đầy tâm sự, như một cây mạ bị bẻ cong. Làm xong đồ ăn, cô hạ thấp giọng nói: "Cơm nước xong xuôi rồi."
Hoắc Trường Uyên vốn dĩ còn rất mong chờ bữa tối nay, nhưng bây giờ lại ăn trong tâm trạng bí bách.
Nhất là khi anh đã cố gắng ăn được hai bát mà cô còn chưa xong nửa bát, như ngồi đếm hạt cơm vậy.
Buổi tối, Lâm Uyển Bạch chờ anh tắm rửa xong để lấy phòng tắm. Lúc cô đi ra thì thấy anh quấn khăn tắm quanh hông ngồi bên giường, nửa người trên để trần. Ánh đèn hắt lên những múi cơ bắp chặt chẽ trước ngực anh, khiến nó tràn đầy sức mạnh nam tính.
Cô lấy khăn mặt quấn chặt đầu, định vòng qua anh đi sang bên cạnh.
Hoắc Trường Uyên vươn đôi tay dài kéo cô vào lòng, giật tung chiếc khăn trên đầu cô ra. Mái tóc dài cứ thế rũ xuống, nước bắn đầy lồng ngực anh.
Lòng bàn tay anh giữ chặt eo cô, nheo mắt quan sát kỹ: "Vẫn còn hờn dỗi à?"
"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
"Tôi chỉ mắng em mấy câu thôi mà!" Bờ môi Hoắc Trường Uyên hơi bĩu ra.
"..." Lâm Uyển Bạch mím chặt môi.
Hoắc Trường Uyên thấy cô từ đầu tới cuối vẫn không chịu lên tiếng bèn dùng bàn tay còn lại chọc mạnh lên má cô, chọc đến khi cô chịu hé răng ra anh mới buông tay: "Vừa vừa phai phải thôi, em là người con gái đầu tiên dám sưng sỉa mặt mũi với tôi đấy!"
"Tôi không..." Lâm Uyển Bạch ôm má đau đớn.
Cô sưng mặt với anh khi nào chứ...
"Ừm." Hoắc Trường Uyên xoay người đè cô xuống: "Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa."
Nụ hôn và động tác của anh đều gấp gáp như nhau, Lâm Uyển Bạch không né tránh.
Tới khi nụ hôn cấp tốc của Hoắc Trường Uyên đi xuống, cuối cùng cô cũng có thể lên tiếng: "Tối nay... có thể không làm không?"
"Chẳng phải đã nói sẽ cảm ơn tôi đàng hoàng trên giường sao, trêu tôi đấy à?"
Hoắc Trường Uyên chống hai cánh tay bên trên cô, hơi thở nóng rực phả lên mũi cô.
Lâm Uyển Bạch cố gắng chặn ngực anh lại, giọng nói mang theo chút cầu xin: "Hôm khác được không?"
Tối hôm nay, cô thật sự không muốn quan hệ...
"Không được!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng quát. Ngũ quan sắc nét cúi xuống, một lần nữa lấp kín miệng cô, giọng nói xen lẫn khao khát bật ra: "Từ lúc ôm em để dạy bắn súng tôi đã muốn rồi..."
Lâm Uyển Bạch không từ chối được, bị anh xoay qua xoay lại như cái bánh.
Sau đó là tiếng răng xé rách lớp vỏ bóng.
Lâm Uyển Bạch vùi sâu mặt vào trong gối.
...
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch nhận được điện thoại của anh khi đang ăn trong phòng trà nước.
"A lô?"
"Xuống dưới đi."
Anh chỉ buông một câu ra lệnh, Lâm Uyển Bạch cắn đầu đũa, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thấy cô không có động tĩnh gì, Hoắc Trường Uyên lại nói: "Tôi đang ở dưới công ty em."
"... Làm gì chứ?" Lâm Uyển Bạch vẫn hơi ngẩn người.
"Cùng đi ăn cơm." Hoắc Trường Uyên nói tiếp.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn hộp cơm mình vừa bóc ra, vẫn còn ù ù cạc cạc: "Nhưng tôi đang ăn mà..."
Sự kiên nhẫn của Hoắc Trường Uyên hoàn toàn bị tiêu diệt, anh hạ giọng quát: "Tôi nói lại lần cuối cùng, xuống dưới! Trong vòng năm phút chưa nhìn thấy em, tôi lái thẳng xe vào tòa nhà đấy!"
"..." Lâm Uyển Bạch bị đầu kia ngắt máy trước.
Cô chớp chớp mắt, hai giây sau, cô đứng bật dậy như nghe thấy quốc ca, căng thẳng lao ra ngoài dưới cái nhìn kinh ngạc của các đồng nghiệp.
Cô thở hồng hộc chạy ra khỏi tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đỗ dưới đó.
Hoắc Trường Uyên cũng không nhiều lời với cô, cửa xe vừa đóng lại anh đã đạp chân ga.
Tới nhà hàng, Lâm Uyển Bạch cũng không phản bác gì, cô ngoan ngoãn đi theo sau anh. Tối qua dường như trừng phạt cô không tập trung, Hoắc Trường Uyên suýt lấy mạng cô, bên ngoài trời tờ mờ sáng rồi anh mới miễn cưỡng buông bàn tay trên eo cô ra.
Sau khi ăn xong hai phần cơm văn phòng đơn giản, chiếc xe một lần nữa lên đường.
"Ấy?"
Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa xe.
Nơi chiếc xe dừng lại không phải tòa nhà văn phòng của cô, ngược lại là một trung tâm thương mại.
Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa ra, rồi nói với cô: "Xuống xe với tôi."
Lâm Uyển Bạch đành tiếp tục đi theo anh. Bảo vệ trước cửa mở cửa ra cho họ, lòng cô đầy nghi hoặc.
Lẽ nào là đi mua sắm, có nhã hứng vậy sao?
Hoắc Trường Uyên cao lớn, đi phía trước, nhưng trông anh không giống như đang đi mua sắm. Anh không lên tầng, ngang qua những gian hàng ở dưới cũng không có ý đi vào.
Sau vài lần rẽ ngoặt, cuối cùng họ dừng chân trước một cửa hàng.
Lâm Uyển Bạch đi vào, quét mắt nhìn một lượt. Hóa ra đây là một cửa hàng làm dao cao cấp, trên kệ bày đủ các loại dao nhập khẩu, bên dưới còn ghi chú thích. Ngoài giá cả ra thì công nghệ và lai lịch đều giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Khi quản lý cửa hàng đi tới thì Hoắc Trường Uyên quay lại.
Lâm Uyển Bạch vẫn đang làm mặt không hiểu thì chiếc túi xách trên người đã bị anh gỡ xuống.
"... Anh làm gì vậy?"
"Lát nữa em sẽ biết."
"..."
Lâm Uyển Bạch thấy anh đã tự túc kéo khóa, lục lọi bên trong. Chẳng bao lâu sau, con dao găm quân đội được bọc bằng khăn tay được anh lấy ra, hoặc nói đúng ra, giờ nó chỉ còn lưỡi dao.
Có thể thấy được, vị quản lý tỏ ra rất cung kính: "Hoắc tổng!"
Hoắc Trường Uyên gật đầu rất khẽ, xòe lòng bàn tay đặt con dao lên, ngón trỏ chỉ chỉ vào điện thoại: "Đây chính là con dao mà tôi nói trong điện thoại, làm cho tôi một chuôi dao giống như bức ảnh này."
Không biết anh kiếm đâu ra một bức ảnh, không có sai khác gì với con dao găm trước đó của cô.
"Nhớ kỹ, phải giống y như đúc."
Lâm Uyển Bạch sững người đứng nhìn, còn anh thì nghiêm mặt nhấn mạnh.
~Hết chương 46~