Lâm Uyển Bạch ngước mắt lên, phát hiện chẳng biết bà ngoại đã tỉnh dậy từ khi nào, đang nhìn mình bằng đôi mắt già cả.
Cô giả vờ nghiêng đầu, lau sạch mấy giọt nước còn đọng trên mi mắt, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Không được!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu, vỗ nhẹ lên bàn tay bà: "Bà ngoại, bà nói gì vậy! Với tình trạng sức khỏe hiện tại của bà, bắt buộc phải ở trong bệnh viện tiếp nhận điều trị, không thể ra viện được đâu. Khi nào bà khỏe chúng ta tính tiếp!"
"Bà nghe mấy cô y tá lẩm bẩm, có phải sắp làm phẫu thuật cho bà không?"
Lâm Uyển Bạch sao không nghe ra sự lo lắng của người già, cô mỉm cười: "Bà yên tâm đi, chuyện tiền bạc bà không cần lo lắng, cháu giải quyết được mà!"
"Haizz!" Bà thở dài, mắt ươn ướt: "Tiểu Bạch, bà làm liên lụy cháu rồi!"
"Không có đâu, không có bà ngoại, làm sao cháu lớn lên mạnh khỏe như thế này được." Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay bà, không ngừng lắc đầu.
Năm xưa khi Lâm Dũng Nghị đuổi cô ra khỏi nhà, cô như một con chó lang thang ngồi sụp bên vệ đường. Tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ cái bóng loạng choạng vừa gạt nước mắt vừa đỡ cô dậy của bà. Nếu không có bà ngoại, cô đã chết đói ở đầu đường từ lâu.
"Bà ngoại, đừng nói chuyện này nữa!" Lâm Uyển Bạch không muốn tăng thêm nỗi lo lắng cho bà, bèn cười ha ha: "Bà cứ yên tâm chữa trị đi, tất cả vẫn còn có cháu! Hôm nay cháu ở với bà một lúc, muộn mới đi."
Bà ngoại hiểu nỗi khổ tâm của cô, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Hai bà cháu nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ. Lâm Uyển Bạch sợ bà ngoại khô miệng, đứng lên cầm chai bình giữ nhiệt đi lấy nước.
Bệnh viện có phòng cung cấp nước ấm tổng hợp, cách đó cũng không xa, ở tận đầu hành lang. Khi Lâm Uyển Bạch lấy nước quay về thì bác sỹ chính đang mặc áo blouse đứng ở trước cửa, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng.
Cô giật mình.
Cô rảo nhanh đi tới, khi nhìn thấy bà ngoại vẫn bình an vô sự nằm trong phòng bệnh, cô mới bình tĩnh hơn một chút.
"Bác sỹ Hứa, anh qua đây là muốn nói với tôi về ca phẫu thuật lần hai của bà ngoại sao?"
"Cũng không hẳn."
"Hả?" Lâm Uyển Bạch bất ngờ.
Bác sỹ Hứa cân nhắc giây lát rồi lên tiếng: "Cô Lâm, chúng tôi không thể làm phẫu thuật cho bệnh nhân nữa."
"Vì sao chứ? Vì tiền ư?" Lâm Uyển Bạch bất ngờ vì câu nói đột ngột ấy. Cô sốt sắng: "Anh không cần lo lắng, chi phí phẫu thuật tôi nhất định sẽ nghĩ cách mà..."
Bác sỹ Hứa lắc đầu, không trả lời quá nhiều, mà tung ra một quả bom lớn: "Ngoài ra, tôi cho cô mười hai tiếng đồng hồ, bắt buộc phải xuất viện!"
"Gì cơ?" Lần này Lâm Uyển Bạch thực sự bàng hoàng.
Giống như bầu trời tươi đẹp trong xanh bỗng dưng có mây đen kéo tới và sấm chớp đùng đoàng.
"Xin lỗi cô! Chúng tôi lực bất tòng tâm, đây là mệnh lệnh bệnh viện truyền đạt xuống." Bác sỹ Hứa tỏ thái độ khó xử: "Không ngại nói sự thật với cô. Bây giờ khắp Băng Thành e rằng không bệnh viện nào chịu nhận bà ngoại cô nữa. Cô Lâm, có phải cô đắc tội với người nào không?"
Câu nói cuối của anh ta như ẩn chứa điều gì.
Lâm Uyển Bạch ngẩng phắt lên, con ngươi co rụt lại với tiết tấu rất nhanh.
Giống như không dám tin, lại giống như bàng hoàng tỉnh ngộ. Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: Chúng ta còn ngày rộng tháng dài, rồi sẽ có một ngày em phải cầu xin tôi...
Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng hiểu ý tứ sâu xa đằng sau câu nói của anh.
Cô một lần nữa quay vào nhìn bà ngoại trong phòng. Ở khoảng cách này, khuôn mặt bà ngoại vẫn nở một nụ cười.
Lẽ nào mười hai tiếng sau phải để bà bị đuổi khỏi bệnh viện?
Bước chân Lâm Uyển Bạch xiêu vẹo. Cũng may bên cạnh là tường khiến cô không bị ngã, trước mắt như tối sầm đi.
...
Trở về phòng bệnh, sống lưng Lâm Uyển Bạch không ngừng lạnh toát, một chút cảm xúc cũng không thể hiện ra mặt.
Cô rót nước cho bà, rồi tiếp tục ngồi trò chuyện với bà. Khi hoàng hôn bên ngoài hắt vào phòng, cô đứng lên nói mình phải đi làm việc part-time rồi rời khỏi.
Có điều, sau khi ra khỏi bệnh viện, cô không tới Pub làm việc mà quay người đi vào góc cầu thang thoát hiểm.
Cô bước xuống mấy bậc cầu thang, ôm gối ngồi đó không hề nhúc nhích.
"Đi theo tôi, em sẽ không phải đến mấy nơi này giả vờ cười đùa, cũng không phải tới nhà họ Lâm chịu tát lấy tiền."
"Mỗi tháng, tôi có thể cho em hai mươi vạn, trang sức, túi xách, quần áo, nhà cửa, xe hơi, em muốn gì có thể nói với tôi. Chỉ cần tôi vui, tôi sẽ chiều em hết!"
"Chỉ cần em đồng ý, mọi lời hứa khi trước của tôi đều có hiệu lực."
"Lâm Uyển Bạch, quá tam ba bận."
...
Lâm Uyển Bạch bịt chặt tai, giọng nói của người đàn ông vẫn không ngừng len lỏi vào tai.
Khoang mũi ngập tràn mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nhắc nhở cô về thái độ kiên quyết của vị bác sỹ chữa chính.
Không liên lạc được với Lâm Dũng Nghị, cho dù cô liên lạc được thì cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm ông ta sẽ giúp đỡ.
Bên cạnh chỉ còn đúng một Tiêu Vân Tranh nhưng khi gọi điện, di động của anh ấy cũng thông báo tắt máy y như Lâm Dũng Nghị vậy. Mãi lúc sau cô mới nhớ, người ta đã chào tạm biệt mình để sang Mỹ, nước xa chẳng cứu được lửa gần.
Cô cứ ngồi bất động như thế, sắc trời ngoài kia từ từ tối đi.
Ánh trăng nhợt nhạt thấp thoáng hắt vào. Lâm Uyển Bạch tựa mặt vào tay vịn bằng sắt lạnh lẽo, cái bóng của cô và người thật đều tĩnh mịch như đã chết vậy.
Bên trên, có ai đó mở cửa thoát hiểm ra, tiếng động không nhỏ, ánh đèn cảm ứng trên cầu thang bật sáng.
Lâm Uyển Bạch như bị ai đánh thức, đồng thời nó cũng phá vỡ tuyến phòng vệ cuối cùng của cô.
Cô chậm rãi đứng lên, sau đó từ từ ra khỏi cầu thang thoát hiểm, một lần nữa gặp lại bác sỹ chính trên hành lang.
Tuy mang theo chút không đành lòng nhưng bác sỹ Hứa vẫn không ngừng nhắc nhở: "Cô Lâm, những gì tôi nói không phải đùa giỡn đâu. Sau mười hai tiếng nữa nếu cô không đi, chúng ta đành phải dùng biện pháp cưỡng chế."
Đây đâu phải là sự uy hiếp bệnh viện dành cho cô, rõ ràng chính là từ Hoắc Trường Uyên.
"Không đâu." Lâm Uyển Bạch khẽ nói một câu như vậy.
Cô thò tay vào trong chiếc túi đeo trước ngực, chạm vào chuôi con dao găm, dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ biến tan.
...
"Ding!"
Lâm Uyển Bạch bước ra khỏi thang máy khách sạn.
Cô dừng lại trước cửa một căn phòng cao cấp nào đó. Chỗ này cô không quá quen thuộc, nhưng cũng không lạ lẫm. Từng có ba lần cô tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm trong đây.
Trong phòng không có ai, cô đành ngồi xổm trước cửa chờ đợi, khiến sự tồn tại của mình trở nên không thanh không tiếng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có một đôi giày da sáng bóng đá vào cô.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy bóng hình cao lớn đang đứng nhìn mình từ trên cao.
Hoắc Trường Uyên mặc một bộ vest xanh đậm, cà vạt thắt chỉn chu, từ đầu tới chân đều toát lên sự tỉ mỉ và sạch sẽ.
"Em đang làm gì ở đây?"
Lâm Uyển Bạch há hốc miệng: "Tôi đang đợi anh..."
Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, rút thẻ phòng ra thẳng thừng quẹt, rồi điềm nhiên vượt qua cô, đi vào phòng.
Tuy mất mặt nhưng Lâm Uyển Bạch đành mặt dày bước vào theo, mỗi bước đều vô cùng khó khăn.
Cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên vắt chân ngồi lên sofa. Cô tiến lên mấy bước, giọng nói nhẹ mà run rẩy: "Anh Hoắc, lúc trước anh nói muốn tôi theo anh..."
"Tôi đồng ý!"
Cô đã dứt lời nhưng Hoắc Trường Uyên vẫn không ý kiến gì.
Cảm xúc trong ánh mắt anh rất bình thản, nhạt như nước hoa.
Lâm Uyển Bạch bứt rứt cắn răng, giơ tay cởi từng chiếc cúc áo một...