Tuy anh không nói gì, cả người chỉ căng ra một cảm xúc giận dữ, nhưng Lâm Uyển Bạch hiểu, thật ra anh đang lo lắng...
Nếu không đã chẳng mặc nguyên bộ đồ bệnh viện, bất chấp tình trạng sức khỏe của bản thân để chạy về nhà như thế này.
Thật không biết, dọc đường anh chạy từ bệnh viện về đây, người ta liệu có nghĩ anh là bệnh nhân tâm thần không nữa. Càng nghĩ vậy, cô suýt nữa không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Nói ra những lời sến sẩm như vậy, Lâm Uyển Bạch ít nhiều cũng có phần xấu hổ.
Hình như Hoắc Trường Uyên hơi đờ đẫn. Sau đó anh một tay giữ bả vai cô, khẽ quát: "Đây là em nói đó!"
"Em nói!" Lâm Uyển Bạch đỏ mặt gật đầu.
Cảm xúc u ám trên gương mặt Hoắc Trường Uyên như tan đi nhưng anh cũng không hoàn toàn thả lòng. Anh liếc về phía chiếc vali: "Vậy vì sao em lại bỏ đi khỏi bệnh viện, còn chiếc vali này là ý gì!"
Anh nghe được lời con trai nói, sau đó đẩy cửa ra lại nhìn thấy cô kéo chiếc vali to ra ngoài, ngồi ở đó. Trước đó cũng đã từng xuất hiện khung cảnh tương tự, thế nên anh càng nơm nớp lo sợ.
Thấy anh cúi đầu nhìn xuống, Lâm Uyển Bạch lắc đầu phì cười.
"Anh chẳng chịu nhìn kỹ gì cả, chiếc vali này đâu có phải của em, chẳng phải của anh sao..."
Nghe xong, đôi mày rậm dày của Hoắc Trường Uyên mới khẽ nhướng lên.
Anh nhìn kỹ lại một chút, quả thật là vali của anh, ban nãy tâm trạng hỗn loạn, anh còn chẳng nhìn rõ.
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng giải thích nguyên nhân với anh: "Chí ít anh cũng phải ở bệnh viện một thời gian nữa. Kiểu gì cũng phải sắp một ít đồ lót thay giặt và đồ dùng hàng ngày, ban nãy em đang ngồi xếp đấy!"
Còn về lý do vì sao bỏ khỏi bệnh viện, thì chắc chắn là vì Hoắc Chấn rồi.
Lúc đó tâm trạng của Hoắc Chấn có phần kích động, thở dốc dữ dội. Hơn nữa ông vừa trải qua việc chờ đợi ca phẫu thuật của anh tối qua, dù là sức khỏe hay cảm xúc đều không chống đỡ nổi. Cô không muốn tiếp tục đứng đó gây thêm xung đột. Hơn nữa người làm cha tới thăm con trai là lẽ thường tình, vậy nên cô đành tạm thời tránh mặt.
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Anh không nói thêm gì nhiều, chuyển từ giữ vai cô sang kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
Lâm Uyển Bạch cũng cố gắng thả lỏng cơ thể, tránh động chạm tới vết thương của anh.
Hai người họ lặng lẽ vỗ về nhau một lúc. Cô chợt nhớ ra điều gì bèn ngẩng đầu lên nói: "À đúng rồi, ban nãy em quên nói, không những sẽ mãi mãi ở bên anh, mà còn con trai nữa!"
"..." Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật!
Đúng là biết làm tan nát bầu không khí!
Lâm Uyển Bạch lại nhíu mày hỏi tiếp: "Hoắc Trường Uyên, anh cứ bỏ ra khỏi viện như vậy không sao thật chứ?"
"Không sao, có cô ở đó." Hoắc Trường Uyên uể oải gượng cười.
"Vậy bây giờ chúng ta khẩn trương quay lại đi!" Nói rồi, Lâm Uyển Bạch thoát ra khỏi vòng tay anh.
"Tối nay anh không muốn về đó!" Có điều Hoắc Trường Uyên giữ cô lại, nói thầm một câu.
"..." Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, không ngờ anh lại cố chấp như vậy!
Thấy cô định phản đối, anh cướp lời: "Chỉ một đêm nay thôi, không sao đâu, mai anh quay lại."
Cuối cùng dưới sự kiên trì đến ương bướng của anh, Lâm Uyển Bạch đành gật đầu: "Thôi được rồi..."
Bên phía bệnh viện tạm thời có bà cô trông chừng, nhưng vẫn phải xin ý kiến bác sỹ. Quả nhiên, bác sỹ kiên quyết không đồng ý, có điều gặp đúng phải một bệnh nhân cũng không chịu hợp tác nên đành hết cách.
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Lâm Uyển Bạch liền bắt tay vào nấu canh gà. Nhờ thím Lý trông nồi canh cũng đã lâu, vừa hay đã đủ nhừ để uống.
Thấy papa đang bị thương, bánh bao nhỏ cũng rất ngoan ngoãn. Nó nằm bò ra giường thổi phù phù bát canh cho anh. Có điều nhân lúc cả cô và anh không chú ý, nó vẫn cúi mặt xuống len lén liếm mấy miếng.
Giải quyết xong bữa tối, vị bác sỹ chính bị Hoắc Trường Uyên hành đến phát đau đầu, được cô Hoắc Dung đích thân đưa tới tận nhà, truyền hết toàn bộ số thuốc yêu cầu tối nay rồi mới rời đi.
Sau khi truyền xong túi nước dịch cuối cùng, cả hai cũng nằm ra giường ngủ.
Lâm Uyển Bạch ngủ cùng lúc với anh, có điều vừa ngủ không bao lâu, đã bắt đầu nằm mộng.
Vì mới trải qua chưa lâu, dĩ nhiên trong mơ không có chuyện gì tốt đẹp. Cô mơ thấy mình ra khỏi quán café, bị bắt vào trong xe. Trời tối xuống, năm tên lưu manh đầy mùi ô hợp vây quanh cô, ánh mắt dâm đãng, ngay cả tiếng cười cũng ghê người.
Chúng xoa tay, bắt đầu xé rách quần áo của cô...
Đừng mà, xin các người...
...
Lâm Uyển Bạch ngồi bật dậy.
Sống lưng lạnh toát, cô ngẩng đầu lên sờ soạng, mồ hôi đầm đìa túa ra trên trán.
Bất kỳ cô gái nào sau khi gặp phải chuyện này cũng đều sợ hãi, huống hồ nó vừa xảy ra chưa đầy 48 tiếng đồng hồ, thế nên quá trình sợ hãi vẫn còn như mới.
Hôm qua từ lúc bắt cóc tới khi Hoắc Trường Uyên xuất hiện rồi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, mọi suy nghĩ của cô đều dồn cả vào thương tích của anh, không có chỗ để nghĩ việc khác. Bây giờ khi mọi chuyện êm xuôi, cô mới vô thức nhớ lại những hình ảnh ấy...
Lâm Uyển Bạch nhắm mắt, ép mình nhanh chóng thoát ly khỏi cơn mơ.
Cô quay đầu nhìn sang Hoắc Trường Uyên đang nằm ngửa bên cạnh, dưới ánh trăng bàng bạc, anh nhắm nghiền mắt, trên người vẫn là bộ quần áo bệnh viện. Cô từ từ nhìn lướt xuống, dừng lại trên bàn tay anh.
Vết thương trên người còn tạm, dưỡng thương một thời gian sẽ từ từ lành lại.
Nhưng còn vết thương trên lòng bàn tay trái là vết dao, cho dù sau này liền sẹo, e rằng cũng khó mà nhìn rõ những đường chỉ tay của anh nữa.
Nhớ lại lúc đó, anh rõ ràng tứ phía là địch, đứng còn không vững nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy vẫn nắm chắc con dao. Không gian trong nhà kho tăm tối, cơ thể cao lớn của anh vững vàng như núi Thái Sơn, bình tĩnh không run sợ.
Sống mũi chợt cay xè, cô vùi đầu, hôn khẽ khàng lên lớp bông băng trên lòng bàn tay anh.
Bất chợt, trên đỉnh đầu vang lên chất giọng trầm: "Lòng bàn tay có vết thương, hôn như vậy ngứa lắm, hôn kiểu Pháp được không?"
Lâm Uyển Bạch giật mình, ngước lên, thấy Hoắc Trường Uyên đã mở mắt ra từ lúc nào, đang nhìn mình nửa đùa nửa thật.
Nếu là bình thường, bị anh chọc ghẹo như thế, cô nhất định xấu hổ mà mặc kệ anh.
Nhưng lúc này thì không, cô làm theo lời anh nói, mon men tìm tới bờ môi của anh, sau đó hôn xuống một nụ hôn rất sâu, học cách của anh thường ngày hay làm, từ từ cạy mở hàm răng của anh.
Hoắc Trường Uyên sao có thể làm phía bị động. Anh nhanh chóng giữ lấy gáy cô, tự chuyển thành phía chủ động.
Chỉ là trong nụ hôn sâu ấy, anh chợt nếm được vị mặn của nước mắt.
Hoắc Trường Uyên tạm thời tách môi ra, sờ lên mặt cô, quả nhiên ngón tay ươn ướt: "Uyển Uyển, chúng ta đã hứa là không khóc rồi mà?"
"..." Lâm Uyển Bạch sụt sịt, vội vàng dụi mắt.
Cô không cố tình, chỉ là trong lòng quấn quýt với anh lại không kìm nén nổi bi thương mà rơi lệ.
Cô khóc như vậy ngược lại càng khiến anh đau lòng. Không thể nghiêng người được, Hoắc Trường Uyên để cô gối lên cánh tay trái không bị thương của mình, vuốt ve mái tóc cô: "Có phải lúc đó rất sợ hãi không?"
Lâm Uyển Bạch không lên tiếng, chỉ nằm im trong lòng anh, run rẩy...
Lúc trợ lý Giang Phóng gọi điện tới, điều tra rõ vị trí của cô, dọc đường lái xe ra ngoại ô, anh gần như nhấn chân ga tới giới hạn. Đến nơi rồi, anh phát hiện đó là khu vực đồng không mông quạnh, chỉ có một căn nhà kho đã bị bỏ hoang.
Ngay sau đó, Hoắc Trường Uyên nhặt được di động của cô trong bụi rậm.
Anh nhảy xuống xe, đi tới gần nhà kho, mỗi bước đi đều lo lắng và run rẩy.
Khi anh đá cánh cửa sắt ra, bên trong rất tối, loáng thoáng nghe thấy tiếng ú ớ mơ hồ của cô, sau đó có năm gã đàn ông vây quanh cô. Anh không thể biết rõ cô ra sao, vì tầm nhìn bị che khuất, ngoài âm thanh ra, chỉ có thể nhìn thấy hai chân cô lần lượt bị hai gã đàn ông giữ chặt...
Tối hôm trước họ vừa mới mây mưa vần vũ...
Anh yêu thương cô, cuối cùng khi cô đã mệt mới miễn cưỡng buông tha, vậy mà bây giờ cô lại bị đám lưu manh kia ấn dưới đất...
Hoắc Trường Uyên không biết mình phải tốn bao nhiêu sức mới miễn cưỡng đứng vững được. Lúc đó trong lòng anh không còn suy nghĩ nào khác, chỉ có một ý nghĩ.
Dù cô có bị ai ức hiếp, anh vẫn cần cô!
Quyết tâm cưới cô làm vợ sẽ không gì thay đổi được!
Hoắc Trường Uyên hôn dịu dàng lên mí mắt run rẩy của cô: "Đã qua cả rồi!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch nghèn nghẹn.
Giọng anh trầm thấp len lỏi vào màng nhĩ, sức mạnh ấm áp từ cánh tay anh truyền tới đều khiến cô từ từ bước ra những hình ảnh ác mộng ấy, không còn sợ hãi và hoảng hốt nữa.
Giống như dỗ dành một đứa trẻ, anh kiên nhẫn vỗ về sau lưng cô.
Đợi cô bình tĩnh lại rồi, Hoắc Trường Uyên liếc về phía chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường: "Một giờ đêm rồi, ngủ thôi!"
Lâm Uyển Bạch đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Có điều không bao lâu sau cô lại tò mò mở mắt ra lần nữa. Quả nhiên anh chưa ngủ, đang chăm chú nhìn cô, có vẻ như đợi cô say giấc rồi mới ngủ.
Cô vừa thấy ấm lòng vừa thấy ngọt ngào.
"Không ngủ đi nhìn anh làm gì?" Hoắc Trường Uyên chạm tay lên hàng mi của cô, sau đó trong ánh mắt lóe lên một tia gian xảo: "Em có nhìn nữa anh cũng không thể làm gì đó với em đâu."
"..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.
Cái gì với cái gì vậy!
Lúc nào...
Biết không nói lại được anh, cô ngượng ngập nhắm mắt vào. Vì tối qua không hề chợp mắt nên cô cũng nhanh chóng thiếp đi.
Hoắc Trường Uyên đợi cho cô thở đều đều rồi mới yên tâm nhắm mắt.
...
Sáng hôm sau, bữa sáng còn chưa ăn, Lâm Uyển Bạch đã giục Hoắc Trường Uyên về bệnh viện, dặn thím Lý đựng bữa sáng vào hộp giữ nhiệt.
Bánh bao nhỏ không hề hờn dỗi, ngoan ngoãn ở nhà với thím Lý. Thằng bé tiễn họ ra tận cổng biệt thự, còn cất giọng non nớt: "Papa bị thương rồi, bảo bảo rộng rãi lắm, có thể cho bố mượn Uyển Uyển mấy hôm~"
Sau khi trở về phòng bệnh, viện đầu tiên Lâm Uyển Bạch làm là gọi bác sỹ qua kiểm tra một lượt cho anh.
Chắc chắn không còn gì đáng ngại cô mới yên tâm, việc tiếp theo là để anh nghỉ ngơi.
Hoắc Trường Uyên bị thương, tạm thời không thể tới công ty. Thế nên buổi chiều, Giang Phóng mang theo một ít tài liệu quan trọng tới. Cũng may anh bị thương nặng bàn tay trái, tay phải vẫn có thể cầm bút.
Giang Phóng tuần tự báo cáo nội dung công việc như trong văn phòng.
Chỉ khác bình thường là Hoắc Trường Uyên không ngồi trên ghế tựa nghiêm nghị lắng nghe mà vì gãy xương, phải nắm nghiêng dựa vào gối, thi thoảng xoay mặt qua, há miệng cắn một miếng hoa quả đã được Lâm Uyển Bạch cắt nhỏ.
Ai nói khi làm việc luôn phải tập trung chứ...
Sếp à, có thể đừng thể hiện tình cảm quá mức trước mặt dân FA không...
Giang Phóng nghiêm túc đứng đó, nội tâm thật ra đau khổ vô cùng.
Chú ý thấy ánh mắt Giang Phóng thi thoảng ngó qua, Lâm Uyển Bạch khựng lại, có lòng hỏi: "À, trợ lý Giang có muốn ăn ít hoa quả không?"
"Không cần đâu, tôi no lắm rồi!" Giang Phóng kiên định lắc đầu.
Không cần đâu, tôi ăn "thức ăn cho chó" rất no rồi!
"..." Lâm Uyển Bạch hiểu, hai má hơi ửng hồng.
Báo cáo xong công việc, Giang Phóng hơi ngừng lại, nhìn cô rồi mới tiếp tục nói: "Mấy tên lưu manh bắt cóc cô Lâm đã bị cảnh sát bắt, một trong số chúng bị thương nặng, cũng đang nằm điều trị ở viện này! Tối qua phía cảnh sát đã thẩm vấn mấy tên còn lại, chắc sẽ điều tra rõ ràng sớm thôi!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
"Em sẽ theo sát vụ này!" Giang Phóng tỏ ý.
"Đúng rồi Giang Phóng!" Hoắc Trường Uyên nhớ ra chuyện gì, bèn nheo mắt lại: "Có chuyện này cần cậu giải quyết một chút. Nếu bố tôi lại tới đây, cậu bảo nhân viên bệnh viện cản lại, đừng để ông ấy lên phòng bệnh!"
"Chủ tịch Hoắc?" Giang Phóng kinh ngạc hỏi.
"Phải."
"Vâng!" Giang Phóng không dám hỏi thêm, vội trả lời.
Lâm Uyển Bạch ngồi bên dĩ nhiên hiểu rõ lý do. Cô không yên tâm nhíu mày: "Hoắc Trường Uyên, như vậy có ổn không..."
"Không có gì bất ổn hết." Hoắc Trường Uyên thản nhiên, sợ cô lo lắng, anh nói thêm: "Ông ấy cũng nhiều tuổi rồi, cứ chạy đi chạy lại ảnh hưởng sức khỏe. Hôm nào ra viện, anh sẽ về nhà thăm ông!"
Nghe anh nói vậy, Lâm Uyển Bạch mới gật đầu.
Giang Phóng nhét tài liệu vào cặp rồi cung kính cúi đầu: "Hoắc tổng, vậy em về công ty trước!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Giang Phóng chào cả cô, Lâm Uyển Bạch vội nói: "Trợ lý Giang đi cẩn thận!"
Sau khi Giang Phóng đi rồi, cô xiên đồng thời mấy miếng hoa quả còn sót lại trong đĩa, đút nốt cho anh.
Cắn đến miệng cuối cùng, vì quá nhiều nên anh phải phồng má lên. Anh không nhai ngay mà quay sang liếc cô, bất chợt hỏi: "Ban nãy em cứ nhìn chằm chằm Giang Phóng làm gì?"
Người đàn ông này!
Lâm Uyển Bạch cũng không phủ nhận, tươi cười nói thật với anh: "Em chỉ là tự dưng nhớ lại, người nào đó lúc còn mất trí nhớ, hình như còn ghen cả với trợ lý Giang nữa!"
"Quên rồi." Hoắc Trường Uyên gượng gạo nhếch mép.
"Thế hả?" Lâm Uyển Bạch cúi xuống, tầm mắt vừa hay chạm phải chiếc chìa khóa nhỏ đung đưa trên cổ.
Ánh nắng hắt vào, cô giơ tay chống cằm, như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì, sau đó ngẩng đầu lên, cố tình nói thật chậm rãi: "Vậy anh có còn nhớ, lúc ở dưới quê có người giúp em nhặt lại sợi dây chuyện này, còn tự mắng mình rất thậm tệ là đồ đàn ông tệ bạc không?"
~Hết chương 286~