Xin Hãy Ôm Em

Chương 28: Động vào người của tôi




Lâm Uyển Bạch miễn cưỡng thở phào.

Cô bị Hoắc Trường Uyên đè thẳng lên tường. Thấy cô không hét nữa, bàn tay bịt miệng cô cũng buông ra, nhưng bàn tay ôm eo thì không. Qua lớp vải, nhiệt độ mà nó truyền tới vẫn khiến cô không khỏi dấy lên hồi chuông cảnh giác.

Phóng tầm mắt nhìn qua là cả hàng bồn tiểu, Lâm Uyển Bạch mới ý thức được mình đang đứng trong một tình huống đáng xấu hổ đến mức nào.

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.

Trong lúc hoảng loạn không biết nên làm gì, eo cô bỗng dưng bị ôm chặt, cô cứ thế bị đưa tới căn phòng trong cùng.

Cánh cửa được cài then lại trong bờ vai người đàn ông. Bên ngoài có tiếng nước róc rách, Lâm Uyển Bạch thật chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Cô ngẩng đầu lên, lườm tên tội đồ trước mặt. Đôi mắt đen như hai miệng giếng khô ấy không có bất kỳ tia sáng nào bên trong, nhưng dường như lại có thể hút toàn bộ ánh sáng xung quanh vào.

Trái tim Lâm Uyển Bạch như vừa đập lỡ nhịp, suýt chút nữa thì nhảy vọt ra ngoài.

Cô hoảng loạn định quay đi thì anh bất ngờ cúi đầu.

Một nụ hôn như trời sập xuống.

Lâm Uyển Bạch không có chỗ né tránh, ngẩn ra mấy giây, nụ hôn của anh đã trở nên kịch liệt.

Vẫn là sự mạnh mẽ khiến người ta không thể từ chối.

Dù muốn chối bằng cách nào cũng vô dụng, nhất là nhiệt độ tỏa ra từ lồng ngực anh làm cho ngón tay cô nóng bỏng đến co rụt lại. Trong tình hình cấp bách, cô đành cắn thật mạnh.

Cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh, khi anh buông ra đã có mùi máu tanh lan tràn.

Lâm Uyển Bạch rất căng thẳng, cô nhìn anh có chút sợ sệt, sợ làm anh phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng hơn nữa.

Nhưng Hoắc Trường Uyên chỉ giơ tay lên lau vết máu rướm ra ở khóe môi, con ngươi đen sẫm hơi nheo lại, mang theo một sự quan sát kín đáo. Vào lúc cô đang nín thở, anh lên tiếng hỏi: "Em không chịu theo tôi, là vì đã theo hắn?"

"Ai cơ?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Nhớ tới Tiêu Vân Tranh ngồi bên ngoài, cô nhíu mày: "Anh muốn nói tới Vân thiếu?"

Hoắc Trường Uyên trầm mặc, không phủ nhận.

Lâm Uyển Bạch càng chau mày tợn, cô cảm giác ánh mắt anh gây khó chịu như chiếc gai đâm thẳng vào da thịt cô.

"Trả lời câu hỏi của tôi, phải hay không phải?" Hoắc Trường Uyên thúc giục cô.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, bướng bỉnh đón ánh mắt anh: "Anh Hoắc, dù có phải hay không, đây đều là chuyện của tôi, liên quan đến anh sao?"

"Phải, hay không phải?"

Hoắc Trường Uyên lặp lại câu này, thanh âm rõ ràng càng lúc càng trầm hơn.

Lâm Uyển Bạch quay mặt sang từ chối trả lời, một giây sau, cô cảm giác bàn tay trên eo mình dùng sức hơn nữa.

Cả người cô như bị anh bế bổng lên, trước mặt lại là một thân hình cao lớn đầy uy hiếp đè xuống, hình thành một tư thế cực kỳ mờ ám, nhất là ở một nơi cả hai phải đứng sát vào nhau thế này.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy sợ hãi.

Người bên ngoài chẳng biết đã đi từ lúc nào, im phăng phắc, bên tai chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt của anh.

Cô vội vàng lắc đầu: "... Không phải!"

"Coi như em thông minh." Hoắc Trường Uyên lùi ra sau một bước.

"..." Lâm Uyển Bạch từ từ đứng vững lại.

Có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô, vẻ u ám trên khuôn mặt Hoắc Trường Uyên dịu đi không ít. Anh rút điếu thuốc lá từ trong túi ra như một thói quen.

Anh châm lên, nhả khói: "Lâm Uyển Bạch, ai động vào người của tôi thì sẽ không thể rút lui an toàn được đâu."

Nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Lâm Uyển Bạch không dám hành xử tùy tiện.

Nếu bị ai đó nhìn thấy cô và Hoắc Trường Uyên từ phòng vệ sinh nam đi ra thì họ sẽ nghĩ thế nào. Cô đành đợi, cố gắng đợi, cho tới khi chắc chắn bên ngoài không còn tiếng động nào nữa, cô mới lén la lén lút cúi thấp đầu, đỏ mặt đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa ra thì gặp một vị khách bước vào, người đó nhìn cô mấy giây như gặp phải ma vậy.

Thật là muốn chết mà!

Cuối cùng cũng trở về bàn, Lâm Uyển Bạch cảm giác lòng bàn tay mình ra đầy mồ hôi lạnh.

Tiêu Vân Tranh đợi cũng hơi sốt ruột: "Sao lâu quá vậy, ngã trong đó à?"

"Không..."

"Sao mặt em đỏ quá vậy?"

"Dạ..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập: "Ban nãy em không cẩn thận, đi nhầm nhà vệ sinh nam..."

"Ha ha ha..." Tiêu Vân Tranh phá lên cười, không chút khách khí.

Lâm Uyển Bạch lại càng ngượng ngập hơn, quay ra nhìn cửa sổ một cách thiếu tự nhiên. Giám đốc nhà hàng niềm nở tiễn khách.

Nhìn theo cái bóng cao lớn đó, cô bỗng dưng cắn môi.

Câu nói cuối cùng của anh là ý gì nhỉ?

~Hết chương 28~