Xin Hãy Ôm Em

Chương 266




Máy bay hạ cánh vào sáng hôm sau.

Chú Lý lái xe đến sân bay đợi sẵn từ trước, sau khi đón cả gia đình thì cùng nhau trở về biệt thự.

Sau khi cùng nhau ăn xong bữa trưa, Hoắc Trường Uyên tắm rửa qua, thay một bộ quần áo mới. Khi đó Giang Phóng gọi điện thoại tới, buổi chiều công ty có buổi họp Hội đồng quản trị, anh phải tới ngồi chủ trì.

Lúc từ trên gác đi xuống, anh nhìn thấy Lâm Uyển Bạch đang ngồi nói chuyện với con trai trước cửa phòng khách.

Sau khi nghe được nội dung cuộc nói chuyện, Hoắc Trường Uyên bỗng nhíu mày hỏi: "Chiều nay em còn ra ngoài?"

Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ bay mệt mỏi, anh vốn dĩ còn muốn để mẹ con họ ở nhà nghỉ ngơi, điều chỉnh lại múi giờ, không ngờ cô còn định ra ngoài.

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Nhìn thấy sắc mặt anh hơi căng ra sau khi nghe được câu trả lời của mình, cô khó xử giải thích: "Em không tới gặp Diệp Tu đâu..."

"Không gạt anh?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

Lâm Uyển Bạch không biết nên khóc hay cười: "Đương nhiên là không, em đã có hẹn với Cá nhỏ rồi."

"Ừm." Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên thả lỏng trong giây lát.

Tới cửa chính, sau khi thay đôi giày da bóng loáng, anh quay người nắm lấy tay cô.

Vì Lâm Uyển Bạch nãy giờ vẫn nắm tay bánh bao nhỏ nên hai mẹ con họ cùng ra cửa tiễn anh.

Thấy anh hơi đổ người về phía trước, biết anh muốn làm gì, cô lập tức chặn ngực anh lại, xấu hổ không tưởng: "Đừng như vậy, con còn đang ở đây..."

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên liếc về phía con trai: "Đậu Đậu, che mắt lại!"

"..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

Bánh bao nhỏ không vui, bĩu môi, nhưng vẫn lần lượt đưa hai bàn tay nhỏ lên che mắt như lời dặn.

Cùng lúc ấy, Hoắc Trường Uyên bèn giữ chặt gáy cô, hôn nhẹ lên môi cô, cuối cùng còn dùng lưỡi liếm một cái.

Mặt Lâm Uyển Bạch bỗng chốc đỏ bừng.

Cửa lớn đóng lại, bánh bao nhỏ đứng bên cất giọng non nớt: "Bảo bảo bỏ tay xuống được chưa ạ?"

Lâm Uyển Bạch giơ tay lên lau khóe miệng: "À, được rồi..."

Một tiếng đồng hồ sau, hai mẹ con họ cũng rời khỏi biệt thự, tới quán café đã hẹn sẵn với Tang Hiểu Du.

Lâm Uyển Bạch chỉ gọi một cốc café, bánh bao nhỏ uống nước hoa quả còn Tang Hiểu Du chỉ được uống nước trắng.

"Cá nhỏ, mình thấy gần đây cậu béo lên một chút đấy, xem ra cục cưng cũng rất khỏe!"

"Đừng nhắc nữa!" Tang Hiểu Du nằm oặt ra bàn, ai oan ca thán: "Tiểu Bạch, cậu không biết đấy thôi, bây giờ mình sống không có một chút tự do cá nhân nào! Mình thật sự chẳng buồn chửi tên cầm thú kia nữa. Không được làm cái này, không được nghịch cái kia, mình sắp trở thành búp bê sứ rồi! Nếu hôm nay không nói là đi gặp cậu, anh ấy nhất định không cho mình ra ngoài!"

Đang nói thì di động đổ chuông.

Nhìn tên người gọi đến trên màn hình, Tang Hiểu Du lập tức ngắt máy như gặp phải ôn dịch.

"Sao không nghe?" Lâm Uyển Bạch tò mò.

"Cầm thú gọi tới!" Tang Hiểu Du hậm hực, tiện thể tắt nguồn di động luôn.

Có điều bên kia vừa đặt máy xuống, bên này di động của Lâm Uyển Bạch lại kêu. Cô cũng nhìn màn hình, sau đó mỉm cười lắc lắc di động: "Cá nhỏ, bác sỹ Tần gọi vào máy mình rồi này!"

Tang Hiểu Du không còn cách nào khác, đành gật đầu chấp nhận số phận.

Sau khi Lâm Uyển Bạch giúp cô ấy bắt máy, cô cũng tự động chìa di động ra. Vì quán café khá yên tĩnh, cộng thêm âm lượng cuộc gọi khá lớn nên tiếng "Bà xã" được kéo dài ở đầu kia cực kỳ rõ nét.

Tang Hiểu Du bỗng dưng đỏ mặt, túm lấy di động cãi lại: "Ai là bà xã của anh, anh đừng suốt ngày gọi như vậy!"

Trước kia đứng trước mặt Hoắc Trường Uyên cũng bà xã thế này bà xã thế nọ. Cô ấy đã nhấn mạnh rất nhiều lần rồi nhưng tên cầm thú nào đó hoàn toàn vào tai trái ra tai phải, không gọi cô ấy là Cá vàng nữa, mở miệng ngậm miệng chỉ gọi hai chữ "Bà xã".

Đầu kia lại tiếp tục nói gì đó, Tang Hiểu Du bày ra điệu bộ cam nín, chép miệng nói bô bô: "Vâng vâng vâng, em biết rồi, anh không cần phải lặp lại nữa! Thai phụ không được uống café, không thể phơi nắng quá lâu sẽ say nắng, không được ăn mấy món không vệ sinh bên ngoài, đi ra ngoài quá hai tiếng phải về nhà..."

Ngắt điện thoại, Tang Hiểu Du trả lại di động trước ánh mắt buồn cười của Lâm Uyển Bạch.

Lâm Uyển Bạch cười hỏi: "Cá nhỏ, khi nào hai người định kết hôn lại?"

"Mình còn chưa nghĩ xong." Tang Hiểu Du nhún vai, ngừng một chút lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, khẽ nói: "Tiểu Bạch, thật ra mình có phần lo lắng, sợ anh ấy chỉ vì đứa con này mới..."

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ làm theo những gì trái tim mách bảo là được rồi!" Lâm Uyển Bạch hiểu những bứt rứt và do dự trong lòng cô bạn thân, đưa tay qua nắm chặt tay bạn.

Tang Hiểu Du cười cười, rồi ngay sau đó lại lắc lắc ngón áp út với chiếc nhẫn kim cương của cô, cố tình trêu chọc: "Ừm, vậy thì cậu chắc chắn đã làm theo điều trái tim mách bảo rồi phải không?"

"Cậu còn dám chọc mình!" Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, mí mắt run lên những cảm xúc ngượng ngập: "Cậu và bác sỹ Tần vẫn nên khẩn trương là hơn, đừng quên trong bụng cậu còn đứa nhỏ!"

Ánh nắng ngoài cửa sổ đang rất đẹp, dường như mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Vì Tang Hiểu Du bị quy định phải về nhà sau hai tiếng ra ngoài nên tới giờ, cô ấy cũng tạm thời kết thúc bữa trà chiều.

Hôm nay quả thực Lâm Uyển Bạch ra ngoài vì buổi hẹn với Tang Hiểu Du nhưng cô vẫn còn một chuyện khác. Nhìn theo chiếc xe chở cô bạn đi khuất, cô cúi xuống xoa đầu bánh bao nhỏ: "Bảo bối, lát nữa con theo chú Lý về nhà trước, mẹ đi làm chút chuyện, sẽ về nhanh thôi!"

"Bảo bảo không thể đi cùng ạ?" Bánh bao nhỏ chớp mắt hỏi.

"Lần sau có cơ hội, mẹ sẽ đưa bảo bối đi, được không?" Lâm Uyển Bạch dịu giọng.

"Vâng!" Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Chú Lý từ trên xe bước xuống, nói: "Cô Lâm, hay là cứ để tôi đưa cô đi!"

"Không cần phiền vậy đâu, cháu tự bắt xe được rồi! Hơn nữa cháu đi tận khu biệt thự phía Nam thành phố, hai nơi quá xa nhau rồi!" Lâm Uyển Bạch tươi cười xua tay, rồi bế bánh bao nhỏ ngồi vững lên ghế an toàn, sau đó sang đường bắt taxi.

Thời gian này không phải giờ cao điểm, tình trạng tắc đường không xảy ra.

Taxi dừng lại trước cửa nhà họ Lâm, tài xế quay đầu nói với cô: "Thưa cô, tới nơi rồi!"

"Cảm ơn anh." Lâm Uyển Bạch trả tiền xe.

Tuần trước, cô đã định quay lại nhà họ Lâm thăm ông Lâm một lần.

Bản thân cô đã quyết định không quay lại Canada nữa nên sau này sẽ ở lại Băng Thành. Tuy rằng quan hệ cha con bao năm qua đã nhạt như nước, nhưng dù sao đó vẫn là bố của cô. Lần trước tới, trông ông như già đi chục tuổi, hình ảnh ấy vẫn còn hiển hiện trong đầu óc cô.

Sau khi đi vào, người giúp việc đã có tuổi ra đón cô.

Vì hôm trước cô có tới nên người giúp việc nhận ra cô, lấy một đôi dép cho cô đi.

"Thưa cô, bố tôi đâu?" Lâm Uyển Bạch lên tiếng hỏi.

"Ông đang ở trong phòng sách trên tầng!" Người giúp việc trả lời.

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Người giúp việc nhanh nhẹn rót một cốc nước từ trong bếp ra, thấy cô đã đi lên tầng, bà ấy do dự gọi giật cô lại: "Cô Lâm, tôi khuyên cô vẫn nên đợi một lúc hẵng lên!"

"Sao vậy?" Lâm Uyển Bạch cảm thấy khó hiểu.

Người giúp việc có vẻ không tiện nói, ấp úng vài câu rồi cúi đầu quay vào trong bếp.

Lâm Uyển Bạch không hiểu chuyện gì, đã lên được nửa cầu thang, nhất thời không biết nên tiếp tục đi lên hay tạm thời đi xuống.

Đang băn khoăn thì trên tầng hai bỗng vang lên một âm thanh rất lớn.

Có vẻ như là tiếng thứ gì đập xuống đất.

Lâm Uyển Bạch bất giác rảo nhanh mấy bậc cầu thang, tiếng đó vọng ra từ phòng sách, cùng với đó còn có tiếng quát giận dữ của Lâm Dũng Nghị và tiếng the thé của một người phụ nữ trung niên, loáng thoáng còn xen lẫn tiếng khóc nức nở của một cô gái.

Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao người giúp việc lại đề nghị cô đợi một lát nữa hãy lên.

Lâm Uyển Bạch bám vào tay vịn cầu thang, không tiếp tục lên trên nữa. Nếu cô phán đoán không nhầm, trong phòng sách còn hai người nữa là Lý Huệ và Lâm Dao Dao.

Cô cảm thấy hơi bất ngờ, trước kia trước mặt Lâm Dũng Nghị, Lý Huệ không bao giờ để lộ bản chất, dù là lúc nào cũng treo bên ngoài nét mặt giả tạo hiền lành thục nữ, không ngờ bây giờ lại trở mặt, bất chấp hình tượng như vậy.

Tuy rằng Lâm Uyển Bạch cảm thấy thoải mái trong lòng, nhưng cũng không muốn nghe lén chuyện nhà người, quay người đi xuống.

Có điều nghe thấy câu gì, cô chợt khựng lại.

"Lâm Dũng Nghị, tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng tính chuyện ly hôn! Cho dù là mệt mỏi, tôi cũng quyết mệt mỏi với ông tới cùng! Định vứt bỏ hai mẹ con tôi ư, đừng mơ! Nếu không nhờ đứa con gái ngoan ông nuôi, hai mẹ con tôi sao phải lưu lại tới bước đường ngày hôm nay, Lâm Thị sao có thể phá sản!"

Trong phòng sách, Lý Huệ vừa nói vừa quăng hết đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất như một người đàn bà vô giáo dục.

"Lý Huệ! Vì sao Lâm Thị lại phá sản, kẻ tội đồ đứng sau như bà lẽ nào không biết rõ?" Lâm Dũng Nghị chỉ tay vào mặt bà ta, ngón tay run rẩy: "Nếu không vì bà giấu giếm tôi quanh năm qua Macao bài bạc, còn đụng tới tiền vốn của công ty, phải mang tiền công ty ra bù lại những khoản nợ nần của bà, công ty sao lại phải phá sản rồi đóng cửa, bà còn mặt mũi đứng đây nói ư! Tôi niệm tình chúng ta làm vợ chồng bao năm nay, không đi tới nước dùng pháp luật giải quyết cùng bà đã là tình nghĩa lắm rồi! Hai mẹ con bà ra nông nỗi như ngày hôm nay hoàn toàn là tự làm tự chịu, đừng có đổ lên đầu Uyển Bạch!"

Lý Huệ nghe xong, bỗng không vui: "Ông nói thế có ý gì, bây giờ ông hối hận vì năm xưa để mẹ con tôi vào nhà, đuổi con tiểu tiện nhân kia đi chứ gì?"

"Không sai chút nào, đáng tiếc, có trách thì trách bản thân không biết nhìn người!" Lâm Dũng Nghị lắc đầu cười khổ.

"Lâm Dũng Nghị, ông đừng quên, con của chúng ta vì nó mà mất!" Lý Huệ nghiến răng thức tỉnh.

"Chuyện gì cũng có nguyên do, có nhân ắt có quả." Lâm Dũng Nghị buông một tiếng thở dài.

Lý Huệ nghe lời ông nói có ý ám chỉ, hoàn toàn bùng nổ, không di chuyển được chiếc bàn sách bằng gỗ nặng, bà ta bèn giơ cao chiếc ghế bên cạnh lên đập vào tường: "Lâm Dũng Nghị, sao ông có thể nói ra những lời bạc bẽo như vậy! Tôi là người sinh con đẻ cái cho ông, lại chăm sóc ông bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao!"

"Ha, bây giờ ông lại bày ra điệu bộ hối hận. Năm xưa tuy tôi là người quyến rũ ông, nhưng sau đó cũng chính ông chủ động tìm tới tôi mà! Lẽ nào tôi ép ông ngoại tình sau khi cưới ư?"

"Là ai nói với tôi, tuy mình mới kết hôn nhưng hoàn toàn không có được tình yêu của vợ, từ đầu tới cuối chỉ ngủ một mình! Lại là ai nói với tôi, ở bên cạnh tôi rất vui vẻ, cuối cùng cũng có được sự an ủi về thể xác? Còn con tiểu tiện nhân Lâm Uyển Bạch đó, chẳng phải ông cũng thường xuyên nói coi như đã tình nghĩa với nó lắm rồi sao? Hơn nữa năm xưa sở dĩ ông đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà họ Lâm không buồn chớp mắt chẳng phải là vì nó vốn không phải con của ông ư..."

"Lý Huệ, bà im miệng cho tôi!" Lâm Dũng Nghị quát to tiến lên.

Ông ta túm lấy cánh tay Lý Huệ, những sợi tóc bạc hai bên tóc mai như sắp bay lên vì cơn phẫn nộ, gân xanh trên cổ cũng gồ lên như những đôi đũa vậy.

Lý Huệ cũng tự biết mình đã khiêu khích sự tôn nghiêm của ông ta, bao năm qua lúc tình cảm vợ chồng tốt đẹp, bà ta không dám lôi chuyện này ra nói, biết đây là tử huyệt của ông ta, thế nên lúc này cũng có chút sợ sệt không dám nói thêm.

"Bố, bố đừng đối xử với mẹ như vậy có được không?" Lâm Dao Dao tiến lên, ôm lấy cánh tay Lâm Dũng Nghị gào khóc: "Chẳng phải bố quý đứa con gái này nhất ư? Bố xem giờ con đã biến thành bộ dạng gì rồi, bố nhìn tay con đi, ngày nào cũng bị ngâm trong những châu bát bẩn thỉu! Bố, bố cứu con đi, đừng ly hôn với mẹ, để mẹ con con quay về nhà đi!"

Lý Huệ nhận được ánh mắt ra hiệu của con gái, cũng bắt đầu chuyển biến thái độ, mềm mỏng hùa theo: "Đúng đấy ông à! Tôi nhận sai không được hay sao. Cho dù ông không cho hai mẹ con tôi quay về ở, chí ít cũng nên cho chúng tôi mấy trăm ngàn tiền sinh hoạt phí chứ."

"Mấy người nghĩ nhà họ Lâm bây giờ vẫn là nhà họ Lâm trước kia sao? Nói một cái là lấy ngay ra được mấy trăm ngàn chắc!" Lâm Dũng Nghị hất tay cô ta ra, nhắm mắt lại ổn định cảm xúc, cười tự giễu.

Nghĩ ra điều gì đó, Lâm Dũng Nghị lại mở mắt chất vấn: "Lý Huệ, có phải bà lại vừa chạy đi cờ bạc không?"

"Phải! Tôi đi cờ bạc đó, sao nào!" Lý Huệ thấy vậy trở mặt, thẳng thừng không giấu giếm nữa, quay về với thái độ gay gắt: "Lâm Dũng Nghị, ông bớt kêu khổ đi! Đừng tưởng tôi không biết, trong tay ông còn giấu không ít tiền, Lâm Thị khi chưa sụp đổ, ông len lén tuồn ra nước ngoài không ít!"

"Bố, bố lấy ra được không?" Lâm Dao Dao đứng bên không ngừng khóc, hèn mọn nói: "Trả nợ cho mẹ, đưa con ra nước ngoài, con muốn rời khỏi thành phố Băng Thành chết tiệt này! Hu hu hu!"

Lâm Dũng Nghị nhìn hai mẹ con họ, máu nóng dâng lên trong đầu.

Ông ta thậm chí nghi ngờ đây có phải đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra và người vợ từng bên mình nhiều năm không. Bây giờ họ quả thực xa lạ, cũng quả thực ghê tởm. Ông ta không muốn nói dù chỉ một câu, thẳng thừng giơ tay chỉ ra cửa và quát: "Hai mẹ con bà lập tức cút đi cho tôi!"

Ngay sau đó, ông ta tiến tới đẩy họ ra ngoài.

Tuy rằng đã có tuổi nhưng dù gì cũng là đàn ông, sức lực chiếm không ít ưu thế. Cứ thế ông ta đẩy được hai mẹ con họ ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

"Mẹ, chúng ta phải làm sao đây?" Lâm Dao Dao quệt nước mắt, hỏi.

Lý Huệ bò dậy, trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, nghiến răng: "Đâu phải con không nhìn thấy thái độ của bố con. Còn tiếp tục đôi co với ông ấy sẽ chẳng được kết quả gì, không chừng ông ấy còn gọi điện báo cảnh sát nữa! Hôm nay cứ vậy đã, hôm khác tính tiếp!"

Lâm Uyển Bạch vẫn đứng ở chỗ ban nãy, ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay.

Những lời đối thoại trong phòng sách đều loáng thoáng lọt vào tai cô. Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay người định trốn xuống nhà nhưng không kịp nữa, phía sau đã vang lên giọng của hai mẹ con họ.

"Lâm Uyển Bạch?"

~Hết chương 266~