"Không sao đâu!" Tang Hiểu Du lắc đầu.
"Em sao rồi, sắc mặt sao cũng nhợt nhạt như vậy? Theo anh về bệnh viện, anh tìm người kiểm tra cho em!" Tần Tư Niên nhíu mày, nói rồi giơ tay định kéo cô ấy.
"Không cần!" Tang Hiểu Du né tránh, khẩn trương tìm một cái cớ: "Chỉ tại tối qua tôi ăn một ít xiên thịt cay nên dạ dày hơi khó chịu thôi!"
"Sao lại ăn mấy thứ đó!" Tần Tư Niên vừa nghe lập tức sa sầm mặt mày, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ấy, càng không nhịn được cơn giận: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sao mãi không nhớ vào đầu vậy! Dạ dày của em rất yếu, mấy đồ ăn lề đường mất vệ sinh, lắm vi khuẩn đừng có động vào!"
Tuy giọng anh ấy hơi cao vút lên nhưng sự quan tâm trong ngữ khí là không thể che giấu.
Tang Hiểu Du mấp máy môi, có điều nghĩ tới chuyện gì đó, cô ấy cúi đầu: "Tôi biết rồi, bác sỹ Tần!"
Ba chữ cuối cùng khiến sắc mặt Tần Tư Niên rất khó coi.
Gân xanh trên cổ anh ấy nổi đầy lên. Cũng may đúng lúc này có chuông điện thoại, Tần Tư Niên đặt lên tai.
Hình như có ca cấp cứu, đầu kia bảo anh lập tức qua ngay. Tần Tư Niên im lặng trầm ngâm mấy giây, cuối cùng vẫn phủi tay bỏ đi.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Lâm Uyển Bạch thở dài: "Cá nhỏ, cậu đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ nhiều rồi!" Tang Hiểu Du gật đầu, nhìn về phía cửa chính, lẩm bẩm một câu: "Đúng thật là! Mới sáng ra đã không để cho người ta sống yên ổn! Mình nghĩ mai mình phải đi tìm nuôi một con chó Ngao Tây Tạng, gã cầm thú đó chỉ cần xuất hiện, mình sẽ thả chó cắn anh ta!"
"... Cậu nỡ à?" Lâm Uyển Bạch hỏi.
"Có gì không nỡ chứ!" Tang Hiểu Du càng nói giọng càng thấp dần.
Lâm Uyển Bạch một lần nữa thở dài, rồi dìu cô ấy quay về phòng ngủ.
Uống xong một cốc nước ấm, tinh thần tốt hơn nhiều, Tang Hiểu Du bắt đầu tra hỏi cô: "Tối qua cậu chạy đi đâu thế? Dám đi cả đêm không về, không lẽ lại ở qua đêm chỗ Hoắc tổng?"
"Không..." Lâm Uyển Bạch gượng gạo lắc đầu.
"Thật không chứ?" Tang Hiểu Du tỏ thái độ nghi ngờ.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ nói.
Tang Hiểu Du nhướng cao mày, chỉ vào cổ áo cô: "Tiểu Bạch, dấu hôn trên cổ đã bán đứng cậu rồi!"
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, chỉ nhìn thấy toàn là những dấu đỏ chi chít.
Sáng nay dậy xong đi vội vã, cô cũng không kịp tự kiểm tra lại mình, chỉ khoác tạm quần áo lên người. Nhưng hôm qua Hoắc Trường Uyên điên cuồng đến mức nào, cô rõ hơn ai hết, mỗi ngóc ngách trên người cô đều bị anh hôn qua một lượt...
Giống như một con sói đói mai phục đã lâu cuối cùng cũng tìm ra đồ ăn.
Bị vạch mặt như vậy, Lâm Uyển Bạch có trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện, lại đỏ mặt tía tai.
"À, chuyện đó... Cá nhỏ, cậu đang mang thai cần nghỉ ngơi, mình cũng về phòng trước đây!"
Ấp úng nói cho xong, Lâm Uyển Bạch liền chuồn lẹ về phòng, tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Có điều cho dù như vậy, mùi hương nam tính trên người vẫn như hình với bóng, dường như không giảm dù chỉ một chút.
Màn vận động kịch liệt tối qua khiến cô chạm đầu xuống gối là ngủ ngay.
Quần áo đều bị giật tung hết, lồng ngực rắn chắc của Hoắc Trường Uyên như tường đồng da sắt bao trùm lấy cô. Sức vóc của đàn ông và phụ nữ bẩm sinh đã khác biệt, giãy giụa cách mấy cũng vô ích, ngược lại chỉ càng khiến cô hít thở khó khăn.
"Hoắc Trường Uyên, đừng..."
Cơ thể không ngừng bồng bềnh, từng cơn run rẩy kéo tới.
Mùi vị ái tình đã lâu không nhấm nháp lôi kéo khao khát nguyên sơ nhất của cô ra ngoài.
...
Lâm Uyển Bạch mơ màng mở mắt ra, mặt và cơ thể đều nóng rực không tưởng.
Tầm mắt khựng lại sau vài giây mới dần dần trở về thực tại. Đầu ngón chân dường như vẫn còn co quắp, cảm giác ê mỏi vẫn còn nguyên. Nghĩ tới hình ảnh trong mơ, cô xấu hổ không tưởng, cắn chặt môi.
Tay cuộn lại thành nắm đấm, cô liên tục lúc lắc đầu mấy cái.
Cho đến khi những hình ảnh ấy hoàn toàn biến mất, Lâm Uyển Bạch mới thở dốc, vén chăn ra, bước xuống giường.
Không ngờ sau khi tỉnh dậy, bên ngoài hoàng hôn đã rợp trời.
Lâm Uyển Bạch ngáp ngủ. Cùng lúc này, chuông di động vang lên. Sau khi nhìn thấy số máy hiển thị trên màn hình, cô hơi khựng lại, chần chừ một lúc lâu mới bắt máy: "Alô, cô ạ..."
"Rau cải trắng, cháu ở đâu đó?"
Trong điện thoại, giọng Hoắc Dung đầy phấn khởi, làm gì có chút yếu ớt tối qua.
Lâm Uyển Bạch mím môi: "Cháu đang ở nhà..."
"Vậy ra ngoài ăn tối đi?" Hoắc Dung cười hỏi.
Lâm Uyển Bạch nói dối: "Thôi ạ, tối nay cháu còn có việc khác..."
Ngắt điện thoại, cô thở dài một hơi. Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên ngoài im phăng phắc. Trước cửa dép lê bày ra đó, hình như Tang Hiểu Du đã ra ngoài rồi.
Cô vào bếp rót một cốc nước rồi đi ra, còn chưa kịp ngồi xuống sofa, bên ngoài đã có người gõ cửa.
"Ai đó, đến đây!"
Lâm Uyển Bạch vội đặt cốc nước xuống đi qua.
Cửa mở ra, bên ngoài là Hoắc Dung mỉm cười dắt tay bánh bao nhỏ: "Rau cải trắng, cháu không muốn ra ngoài nên hai bà cháu cô đành qua đây tìm cháu vậy!"
"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Bánh bao nhỏ đã nhào tới chân cô, cất giọng non nớt: "Uyển Uyển~"
Lâm Uyển Bạch sao kháng cự lại được sự dễ thương của bánh bao nhỏ, lập tức vươn hai cánh tay ra bế nó vào lòng.
Sau khi vào trong nhà, Hoắc Dung chắp hai tay sau lưng, quan sát bốn xung quanh một lượt như lãnh đạo, cuối cùng ngồi xuống ghế gật đầu hài lòng: "Rau cải trắng, ở đây khá ổn đấy, tốt hơn chỗ ngày xưa nhiều!"
"Vâng, là nhà của bạn thân cháu!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cô rót thêm một cốc nước nữa đưa cho Hoắc Dung: "Cô uống nước đi ạ!"
"Đậu Đậu, con uống sữa chua được không?"
"Được ạ!"
Sau khi rít hai hớp sữa chua, Đậu Đậu lại bò lên nằm ườn trong lòng cô, hai tay bịt hai tai cô, bẽn lẽn tỏ tình: "Bảo bảo nhớ cô~"
"Đậu Đậu ngoan nhất!" Lâm Uyển Bạch ấm áp trong lòng.
Hoắc Dung ngồi bên quan sát hai người họ, nhất là khi thấy cô thích bánh bao nhỏ thật lòng thì nở một nụ cười mãn nguyện.
"Rau cải trắng, cháu vừa nói đây là nhà của bạn thân, có phải vợ của tiểu cầm thú không?"
"Vâng ạ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Cô nghe nói hai đứa chúng nó đã ly hôn, bây giờ trở thành vợ cũ rồi?" Hoắc Dung chép miệng, rồi nói tiếp: "Cô còn cảm thấy mừng cho nó chứ, không ngờ. Thằng bé xui xẻo đó, xem ra cũng chẳng khá hơn Trường Uyên chút nào!"
Nhắc đến Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch không khỏi tố cáo: "Cô à, tối qua chẳng phải trong điện thoại cô nói không được khỏe sao, nhưng cháu đến phòng lại chỉ có Hoắc Trường Uyên!"
"Ấy?" Hoắc Dung tỏ thái độ ngạc nhiên, chớp mắt ra chiều vô tội: "Cô có nói không khỏe đâu, nói Trường Uyên không khỏe đó. Chắc vì tín hiệu chập chờn, cháu không nghe rõ chăng?"
"..." Lâm Uyển Bạch im lặng.
"Tối qua ăn cơm xong, Trường Uyên đã có vẻ không khỏe, nên cô bảo nó tới chỗ cô nghỉ ngơi. Nhưng cô lại không thể đi đâu được, mà gọi người khác thì cô không yên tâm nên bảo cháu qua chăm giúp!"
"..."
Hoắc Dung quan tâm hỏi: "Đúng rồi, Trường Uyên không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?"
"Không ạ..." Lâm Uyển Bạch ấp úng.
Khi thấy người bên cạnh quay sang nhìn, cô còn hơi chột dạ sờ tay lên cổ.
Cũng may cô đã thay áo sơ mi, chỗ nào cần che đã che hết cả.
"Vậy thì tốt!" Hoắc Dung như thở phào, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi kêu lên: "Sắp sáu giờ rồi! Rau cải trắng, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm!"
Lần trước ở trên xe có nói qua, thật ra Hoắc Dung rất nhớ mấy món cô làm, tới nhà cũng là để ăn chùa. Có điều nhìn thấy nét mặt mệt mỏi khó che giấu của cô, quầng mắt lại hơi thâm đen, có vẻ như không được nghỉ ngơi tốt nên bà cũng thôi.
Lâm Uyển Bạch sợ lại bị cho vào tròng, vô thức lắc đầu: "Cháu không đi đâu, cô à, cô đưa Đậu Đậu đi ăn đi..."
Hoắc Dung không nói gì, nhìn về phía bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ ôm chặt cổ cô, ngẩng mặt nhìn cô đầy mong chờ: "Uyển Uyển đi cùng nữa, được không?"
"... Thôi được rồi!" Lâm Uyển Bạch không từ chối nổi.
...
Họ tới một nhà hàng chuyên làm các món Thượng Hải, chua chua ngọt ngọt khá thích hợp với trẻ con.
Sau khi gọi món xong, phục vụ bê trà hoa quả lên trước.
Trong lúc Lâm Uyển Bạch rót cho bánh bao nhỏ thì Hoắc Dung ngồi đối diện nhận một cuộc điện thoại.
Do giác quan thứ sáu, cô ngửi thấy một chút bất thường. Quả nhiên, sau khi Hoắc Dung ngắt máy, nói với cô: "Là điện thoại của Trường Uyên!"
"Anh ấy..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Hoắc Dung không đợi cô nói nốt, tiếp tục ngay: "Nó bảo đang ở gần đây, vừa hay qua đây đón Đậu Đậu, chắc khoảng hơn mười phút nữa tới!"
Lâm Uyển Bạch nghe xong, mí mắt chợt run lên không mấy tự nhiên.
Từng giây từng phút trôi qua, người phục vụ lần lượt bê thức ăn lên, đều là những món ăn vừa phải để trong các bát đĩa nhỏ, khiến người ta nhìn mà thèm. Nhưng cô thì đứng ngồi không yên. Khi cảm giác Hoắc Trường Uyên sắp tới nơi, cô đứng dậy: "Cô à, cháu đi vào nhà vệ sinh một lát..."
Đứng nhìn mình trong gương, Lâm Uyển Bạch liên tục liếm môi.
Di động và chìa khóa đều để trong túi quần. Cô không mang theo túi xách, thậm chí còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên đi về thẳng hay không.
Lề mề một lúc rất lâu, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Có điều chân vừa bước ra ngoài đã rơi vào một ánh mắt u tối.
Hoắc Trường Uyên dựa vào đó, giống như đang đặc biệt đợi một ai đó vậy. Bàn tay kẹp điếu thuốc vừa hạ xuống, làn khói trắng cũng bay ra từ miệng anh.
Gạt tàn thuốc sang thùng rác bên cạnh, anh lên tiếng: "Đi vệ sinh thôi mà lâu vậy!"
"..." Lâm Uyển Bạch cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt, ánh mắt sắc lẹm như sắp nhìn xuyên thấu cô.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, hơi cúi xuống: "Ban nãy cô nói anh sẽ qua đón Đậu Đậu, anh cũng đi vệ sinh sao? Vậy anh đi đi, tôi xong rồi, vào trong trước..."
Nói xong, cô định rời đi.
Có điều khi cô đi ngang qua bên cạnh anh, cổ tay bỗng bị giữ lại, ngay sau đó cô bị kéo vào phòng vệ sinh nam kế bên.
"Anh làm gì vậy..."
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, kêu khẽ chống cự.
Bên trong có người vừa giải quyết xong đang cài lại thắt lưng, nhìn thấy hai người họ thì giật thót mình, hoảng loạn chạy ra ngoài. Hoắc Trường Uyên quay lại đóng chặt cửa, dập tắt điếu thuốc vứt vào thùng rác rồi xoay cô lại, chống lưng cô lên cánh cửa.
Khuôn mặt cương nghị ép sát gần, cả cơ thể Lâm Uyển Bạch cứng đờ ra: "Hoắc Trường Uyên, anh định làm gì..."
Vì vừa hút thuốc nên sự nam tính trên người anh như càng toát ra mạnh mẽ hơn, khiến cô bất giác nhớ lại khung cảnh tối qua. Có thể lúc đó do tác dụng của thuốc, đầu óc anh không tỉnh táo nhưng cô thì khác.
"Tối qua có phải em không?" Chất giọng trầm bất ngờ vang lên.
"... Gì cơ?" Lâm Uyển Bạch giật thót.
Hoắc Trường Uyên chống tay hai bên đầu cô, con ngươi co rụt lại: "Người nằm trên giường của tôi tối qua có phải em không?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì..." Lâm Uyển Bạch quay mặt đi.
"Không hiểu?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Không hiểu." Cô liếm môi.
Vì căng thẳng, môi cô khô khốc, nhưng lòng bàn tay thì đổ đầy mồ hôi.
"Không sao, tôi có thể nói cho em biết." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, có vẻ đầy kiên nhẫn giải thích cho cô nghe: "Tối qua tôi bị người khác dùng thuốc. Loại thuốc đó chỉ có làm tình mới có thể giải tỏa được. Có người đã ở bên tôi suốt cả đêm, hơn nữa còn xoay chuyển rất nhiều tư thế."
Nghe anh đường hoàng nói ra như vậy, nhất là nửa cuối cùng, mặt cô bắt đầu nóng rần lên.
Nhưng cô vẫn không dám lơi là: "Liên quan gì tới tôi..."
Lâm Uyển Bạch ngước mắt lên, thấy đôi mắt u tối của anh đang nhìn mình chằm chằm, hơi thở chợt run rẩy vài phần, cô lại hoảng loạn cúi xuống: "Hoắc Trường Uyên, anh nhìn tôi như vậy làm gì, đâu phải là tôi..."
"Không phải ư?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày, từ tốn nói ra một câu: "Nhưng tôi lại nhặt được sợi dây chuyền của em ở trong phòng."
Dây chuyền...
Lâm Uyển Bạch hoang mang.
Cô vô thức giơ tay lên, sờ vào cổ mình.
Khi chạm được vào chiếc chìa khóa nhỏ ấy, cô mới hiểu ra mình bị lừa, anh cố tình cho cô mắc bẫy.
Hối hận không còn kịp nữa, bị ánh mắt của anh khóa chặt, cô nhất thời leo lên lưng cọp không thể xuống, bèn ngập ngừng giải thích: "Tối qua đúng là tôi có tới khách sạn. Nhưng tôi tới là để tìm cô, thấy cô không có trong phòng tôi đã đi về ngay, còn về người mà anh nói..."
Những lời phía sau cô chưa nói hết, Hoắc Trường Uyên đã đột ngột vươn tay ra.
Động tác của anh rất nhanh, lập tức cởi bung cúc cổ áo của cô.
Một khoảng lớn xương quai xanh lộ ra ngoài. Dưới ánh đèn sáng trưng, vẫn còn những vệt hồng hồng có thể nhìn thấy.
Hơi thở của Hoắc Trường Uyên phả vào mặt cô, anh dồn ép: "Vậy những dấu vết trên người em phải giải thích thế nào?"
"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Cô sốt sắng, cũng chưa kịp nghĩ ra một cái cớ.
"Tôi có thể giải thích thay em." Hoắc Trường Uyên nói xong, bèn vùi mặt xuống cổ cô khi cô còn đang thảng thốt.
Anh chọn một dấu hôn, lẳng lặng tạo ra một dấu vết tương tự ngay bên cạnh. Sau khi nghiêm túc so sánh, anh đưa ra kết luận: "Ừm... giống y như đúc."
Cảm giác tê dại lan thẳng vào tận trái tim, cô cảm giác tim mình như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
"Tôi..." Lâm Uyển Bạch hoang mang triệt để.
Hoắc Trường Uyên cất giọng chắc nịch: "Lâm Uyển Bạch, người tối qua chính là em!"
Sáng nay tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình anh, nhưng mùi hương sau một màn kích tình thì chưa hề tan biến. Ga giường lộn xộn. Cho dù tối qua ý thức mơ hồ do thuốc tác động nhưng anh vẫn biết đã xảy ra chuyện gì.
Không thể là vị hôn thê Lục Tịnh Tuyết vì anh lúc đó không nảy sinh bất kỳ kích động nào.
Người gần như xuất hiện trong đầu ngay lập tức chính là cô. Vì ngoài cô ra, không ai gọi cả họ lẫn tên anh cả. Cô liên tục: Hoắc Trường Uyên, đừng... Hoắc Trường Uyên, tôi không muốn... Hơn nữa người có thể xuất hiện trong phòng của Hoắc Dung cũng chỉ có mình cô!
Sau khi mọi chuyện xảy ra, anh không hề tìm Hoắc Dung chứng thực, nhưng bây giờ cũng không cần nữa.
Có điều, điểm khiến anh bất ngờ là cơ thể của họ lại hòa hợp đến vậy, giống như đã xảy ra chuyện triền miên ấy vô số lần rồi...
Lâm Uyển Bạch thấy không giấu giếm được nữa cũng từ bỏ, đành nói: "Cho dù là tôi thì sao? Hoắc Trường Uyên, chúng ta đều trưởng thành cả rồi, lẽ nào chơi xong anh lại cần chịu trách nhiệm?"
"Chơi?" Hoắc Trường Uyên trầm giọng lặp lại.
"Không sai!" Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay lại, âm thầm hít sâu, cố gắng nói bằng giọng thản nhiên: "Tôi hoàn toàn không quá quan trọng việc này. Người trưởng thành phát sinh chút quan hệ là chuyện quá bình thường. Những năm sống ở nước ngoài, tôi đã sớm quen với văn hóa phương Tây của họ rồi!"
Nét mặt Hoắc Trường Uyên sa sầm lại, từng câu từng chữ như bật ra từ kẽ răng: "Vậy sao? Nếu em thấy thoải mái như vậy, chi bằng chúng ta ôn lại đêm qua?"
Anh đưa tay ôm chặt eo cô, nâng người cô lên rồi tách chân cô ra để bế cô lên người.
Hai cơ thể áp sát vào nhau, đủ để khiến bụng dưới của anh căng thẳng.
Dưới ánh đèn, trong đôi mắt anh chỉ toàn những mùi nguy hiểm.
"Hoắc Trường Uyên, anh thả tôi xuống..."
Lâm Uyển Bạch hoang mang bối rối, cảm giác lòng bàn tay anh như đang thiêu cháy da thịt mình.
Trong lúc đó, bờ môi mỏng của anh đã đặt xuống một nụ hôn, hơn nữa càng lúc càng sâu, trên eo chợt cảm thấy mát lạnh.
Ý thức được anh không đùa giỡn, khắp người toát ra một nguồn sức mạnh quyền thế, dường như còn cả tiếng thắt lưng kim loại bật mở, Lâm Uyển Bạch lo lắng không tưởng. Đang đúng lúc không biết phải làm sao, sau cửa chợt có tiếng ồn ào, còn cả tiếng khóa bị xoay vặn.
"Phục vụ, cậu mau tới đây xem sao, cửa phòng vệ sinh chỗ này bị làm sao vậy, không mở ra được!"
"Anh đợi một chút, tôi sẽ tìm chìa khóa ngay!"
Tiếng bước chân rất nhanh, hình như người phục vụ đã chạy đi tìm chìa khóa rồi.
Lâm Uyển Bạch cắn môi nhắc nhở anh: "Hoắc Trường Uyên!"
Sức mạnh trên người chợt nhẹ bẫng, cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng thả cô ra, đồng thời sửa sang lại áo sống cho cô, sau đó từ bên trong vặn mở cửa.
Lâm Uyển Bạch sắp vùi đầu xuống đất tới nơi, nhất là khi thấy ánh mắt của người phục vụ cầm chìa khóa tới và rất nhiều vị khách, quả thực khiến cô xấu hổ tới mức muốn đập đầu chết luôn.
Ngược lại, Hoắc Trường Uyên đút hai tay vào túi quần, thản nhiên bước ra ngoài.
Dọc đường, Lâm Uyển Bạch không hề ngẩng đầu lên.
Khi trở lại bàn ăn, thức ăn đã sớm được bưng lên hết, Hoắc Dung đang gỡ xương cá cho bánh bao nhỏ. Sau khi nhìn thấy họ, bà nhướng mày rất cao: "Cô bảo này, cả hai đứa không phải đều trùng hợp bị rơi trong nhà vệ sinh đấy chứ?"
"Không ạ..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.
Bên cạnh có người phục vụ đi ngang qua, cô cũng cảm thấy đối phương đang nhìn mình.
"Vậy thì mau ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi!" Hoắc Dung quét mắt nhìn lướt qua bờ môi hơi sưng và áo trên hơi nhăn nhúm của cô, cười mỉm cười: "Trường Uyên, cháu cũng chưa ăn phải không, cô vừa bảo phục vụ lấy thêm bát đũa!"
"Vâng." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
"Rau cải trắng, sao không ăn đi?" Hoắc Dung quan tâm hỏi.
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ cầm đũa lên, chỉ có điều không còn tâm trạng ăn uống gì.
Cô chú ý thấy bánh bao nhỏ từ lúc mình về bàn tới giờ cứ chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mình chằm chằm, giống như muốn nhìn ra điều gì từ cô vậy.
"Đậu Đậu sao vậy..." Lâm Uyển Bạch khó hiểu hỏi.
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ nghi hoặc, rồi hỏi: "Uyển Uyển, bà cô nói papa vào trong nhà vệ sinh sẽ giở trò lưu manh với cô. Trò lưu manh là gì thế ạ?"
Trong đầu bánh bao nhỏ chỉ toàn nghi hoặc.
Sau khi thức ăn bê lên hết, mãi không thấy họ quay trở về, nó sốt sắng bò xuống ghế bảo Hoắc Dung đưa mình đi tìm. Nhưng Hoắc Dung không đồng ý, đồng thời nói với nó bây giờ không thể đến đó được, papa đang giở trò lưu manh với Uyển Uyển...
"Uyển Uyển, giở trò lưu manh là gì ạ?"
Bánh bao nhỏ có vẻ cực kỳ muốn tìm hiểu về từ này, kiên quyết gạn hỏi.
Đối diện với ánh mắt trong sáng ngây thơ của thằng bé, mặt Lâm Uyển Bạch đỏ như sắp rỉ máu: "À..."
Thấy hai cô cháu nhà kia không hề có ý giải vây hộ, người trước chỉ mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt, còn người sau tỏ thái độ như chuyện không liên quan đến mình.
Đến tận khi cô bị bánh bao nhỏ nhìn đến sắp sụp đổ, Hoắc Trường Uyên cuối cùng mới lên tiếng: "Về nhà bố nói cho con biết."
Bánh bao nhỏ bĩu môi, không hỏi tiếp nữa.
Nghĩ cũng đủ biết, bữa cơm này bản thân Lâm Uyển Bạch không rõ mình đã ăn những gì.
Sau khi kết thúc, dưới sự khăng khăng của Hoắc Dung, không còn nghi ngờ gì, cô ngồi chiếc Land Rover của Hoắc Trường Uyên trở về.
Ngoài cửa xe, đèn đường lướt qua vùn vụt, Lâm Uyển Bạch xốc bánh bao nhỏ trong lòng lên. Từ lúc ra khỏi quán, thằng bé liên tục ngáp ngủ, lên xe không lâu đã ngủ gục trong lòng cô, cái miệng nhỏ há ra, cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Trường Uyên ngồi một mình trên ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng.
Khi cô vô thức ngước lên, tầm nhìn vừa hay chạm phải đôi mắt ấy trong gương chiếu hậu.
Tim chợt run lên, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn quay đi.
Hạ cửa xe xuống một chút, có gió đêm thổi vào, cô mới cảm thấy nhịp thở dần suôn sẻ hơn. Sợ làm lạnh bánh bao nhỏ, cô cũng nhanh chóng nâng cửa lên.
Hai mươi phút sau, chiếc ô tô dừng bên dưới tòa nhà chung cư.
Hoắc Dung ngồi chơi game bên cạnh suốt dọc đường, lúc này buông điện thoại ra đưa tay về phía cô: "Rau cải trắng, trao Đậu Đậu cho cô!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cô cẩn thận trao lại bánh bao nhỏ. Nó ngủ rất say, chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào. Cô nhìn mà thấy lòng mềm nhũn, không nhịn được, quẹt tay qua mặt nó rồi mới quyến luyến thu tay về.
Lâm Uyển Bạch nói với Hoắc Dung: "Cô à, vậy cháu về trước!"
"Đi đi, đi đi!" Hoắc Dung vẫy tay với cô.
Sau khi thấy cô đẩy cửa ra, quả nhiên cánh cửa ghế lái cũng đồng thời bị đẩy ra ngoài.
Hai chân Lâm Uyển Bạch vừa chạm đất, bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên đã tới trước mặt.
"Liên quan tới chuyện tối qua..."
Liếm môi một chút, cô chủ động lên tiếng: "Tôi thật sự không quá để tâm, cũng hy vọng anh sớm quên được! Ở nước ngoài, mấy chuyện này rất phổ biến, chuyện nam nữ trưởng thành gặp nhau và quan hệ gần như là chuyện cơm bữa... À, thế nên anh đừng quá áp lực!"
Câu nói ấy rất chân thành, thậm chí cả ánh mắt cô nhìn anh cũng đầy chân thành.
Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt mày, hừ một tiếng lạnh lùng: "Em phủi tay sạch sẽ quá nhỉ!"
"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Ngữ khí này...
Sao nghe lại thấy có chút ai oán thế nhỉ!
Bị anh nhìn đến đầu óc tê rần, Lâm Uyển Bạch thì thầm một câu: "Tôi vào trước..."
Giống như sợ bị anh giữ tay lại lần nữa, cô bước rất nhanh, không dám ngoảnh đầu lại, đi một mạch vào trong thang máy.
...
Sau khi vào nhà, Tang Hiểu vẫn chưa về, trong nhà im phăng phắc. Lâm Uyển Bạch thay dép vô thức đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới qua lớp cửa kính. Hoắc Trường Uyên vẫn đang đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên.
Dáng vẻ đó như đặc biệt đợi xem cô đã về tận nhà chưa vậy.
Lâm Uyển Bạch vội lùi sau hai bước. Đợi khoảng mười giây sau, cô mới thăm dò ngó xuống, đúng lúc chiếc Land Rover trắng vừa sáng đèn đuôi xe phóng vút đi.
Tắm rửa xong, cũng chưa vội buồn ngủ, thấy không còn sớm nữa, cô đang định gọi điện thoại cho Tang Hiểu Du thì di động đổ chuông trước. Là một tiếng chuông báo tin nhắn rất ngắn.
Tôi và Đậu Đậu về tới nhà rồi.
Lâm Uyển Bạch đọc được dòng chữ trên màn hình: "..."
Tin nhắn này có nghĩa là gì, sao như đang báo cáo với cô quá vậy.
Do dự không biết có nên nhắn lại một tin hay không đúng lúc này di động lại đổ chuông.
Khi thấy cái tên trên màn hình không phải "Hoắc Trường Uyên", Lâm Uyển Bạch thở phào nhẹ nhõm, cô bắt máy, đặt lên tai.
Ở đầu kia là giọng nam giới dịu dàng: "Hello~"
...
Chập tối hôm sau, kết thúc buổi phỏng vấn, Lâm Uyển Bạch không về nhà ngay mà bắt xe tới thẳng một nhà hàng.
Vì là giờ ăn nên thực khách đã rất nhiều, cô nhìn ngó vào bên trong tìm kiếm.
Trên một chiếc bàn góc trong cùng, có người vẫy tay với cô, chất giọng y hệt như trong điện thoại tối qua: "Tiểu Bạch, come here!"
Lâm Uyển Bạch nhìn về phía có tiếng gọi, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng mặc bộ vest đen, thắt chiếc cà vạt màu xanh dương, ngũ quan rất tuấn tú, trên mũi là một chiếc kính viền bạc, trông rất nho nhã, học thức.
"Diệp Tu!" Cô mỉm cười đi qua, biểu cảm hân hoan: "Đúng là anh thật rồi. Tối qua nhận điện thoại em còn tưởng anh trêu em đấy. Sao anh lại tới Băng Thành?"
"Anh về đây thăm họ hàng thay bố mẹ. Trước kia anh từng kể cho em nghe đấy, bố mẹ anh cũng là người Băng Thành, còn nhớ không?"
"Vâng, em nhớ!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Diệp Tu ngoài việc là đồng nghiệp của cô ở Canada còn có thể được coi là người bạn duy nhất của cô. Tuy rằng cũng có màu da vàng như cô, nhưng khác biệt ở chỗ anh là Hoa kiều, bố mẹ đã di cư sang Canada sống từ nhiều năm trước, sau đó sinh ra anh. Có điều từ nhỏ bố mẹ đã dạy anh tiếng Trung nên anh không nhiễm quá nhiều văn hóa phương Tây.
Cũng sau khi làm bạn cô mới biết bố mẹ anh cũng là người Băng Thành. Không ngờ lại gặp được đồng hương nơi đất khách quê người nên quan hệ giữa họ càng gần gũi hơn.
Diệp Tu đẩy cao kính lên, nụ cười cũng rất hiền từ: "Anh vừa xuống máy bay trưa nay, sau khi sắp xếp xong công việc thì chỉ ngồi đợi gặp em thôi!"
"Lần này anh định thăm người thân bao lâu?" Lâm Uyển Bạch mỉm cười hỏi tiếp: "Đúng rồi, anh đi rồi phía bệnh viện phải làm sao?"
"Thời gian vẫn chưa chắc chắn. Anh đang dịp nghỉ phép, cả năm ngoái có nghỉ ngày nào đâu, cũng nên thả lỏng bản thân một chút. Còn về bệnh viện, anh giao lại cho nhân viên độc lập giải quyết!" Nói xong, Diệp Tu nghiêm mặt nhìn cô: "Tiểu Bạch, dạo này em sao rồi?"
Lâm Uyển Bạch biết đối phương định hỏi chuyện gì, mỉm cười trả lời: "Vẫn ổn ạ..."
"Còn hay mơ thấy chuyện đó không?" Diệp Tu hỏi tiếp.
Nghe xong, biểu cảm của Lâm Uyển Bạch khựng lại, cô thành thật nói: "Mấy hôm vừa về nước, em có mơ thấy hai lần, về sau thì không mơ thấy nữa..."
Diệp Tu không chỉ là bạn bè bình thường mà còn là bác sỹ tâm lý của cô.
Năm đó cô sinh con ra và để con mất ngay tại bàn mổ, rất lâu không thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý này, cần phải đi tìm gặp bác sỹ tâm lý một thời gian dài. Hai người họ cũng vì chuyện này mà thêm gắn kết, sau này phát triển thành mối quan hệ bạn bè thân thiết.
"Vậy thì tốt rồi!" Diệp Tu thả lỏng hơn một chút rồi gật đầu: "Biết em về nước, sợ em tức cảnh sinh tình, anh vốn dĩ còn rất lo cho em đấy. Bây giờ xem ra em không tệ."
Lâm Uyển Bạch mỉm cười để anh yên tâm.
Người phục vụ mang thực đơn qua, đúng lúc ấy, di động của cô đổ chuông.
Lâm Uyển Bạch rút ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ "Hoắc Trường Uyên" hiển thị trên màn hình...
~Hết chương 228~
*Tù mó rầu: "Cô thấy thanh niên này cũng rất khá, tuổi trẻ tài cao, hình như còn rất có tiếng ở nước ngoài! Cậu ấy và Rau cải trắng có vẻ rất xứng đôi. Trường Uyên, cháu thấy sao?"